Người đăng: Kagasamiclone
Tô Cẩm Bình nhìn ả với ánh mắt không thể tin nổi. Thật không ngờ cô ả này có
thể điên cuồng tới mức như vậy, nhảy lầu á???
Mọi người thấy ả kích động cũng sợ tới mức không biết phải nói gì. Có những vị
tiểu thư khuê các còn sợ tới mức mềm nhũn cả hai chân khi nhìn thấy sự điên
cuồng của Mộ Dung Song, chính các nàng đều cảm thấy chuyện này thật quá hoang
đường! Đường đường là một quận chúa, bị người ta từ hôn lại đi dùng cái chết
để ép hắn trước mặt bao người, đây thực sự là chuyện trăm nghìn năm qua chưa
từng có bao giờ.
“Mộ Dung Song!” Vào thời khắc này, Quân Lâm Uyên còn chẳng thèm gọi ả là Mộ
Dương nữa. Giọng nói vốn dịu dàng ấm áp bỗng trở nên vô cùng sắc bén, tàn độc,
giống như con rắn hổ mang đang phun nọc độc của mình, ánh sáng sắc lạnh nơi
đáy mắt như muốn băm vằm Mộ Dung Song ra thành hàng trăm hàng nghìn mảnh nhỏ!
Tiếng quát này cũng khiến sắc mặt Mộ Dung Song bình tĩnh hơn một chút. Vừa
nhìn thoáng qua nét mặt của Quân Lâm Uyên, trong lòng ả thoáng sợ hãi một
chút, nhưng ả biết, bây giờ tuyệt đối không phải thời điểm để cho ả lùi bước,
nếu không, ả sẽ vĩnh viễn đánh mất vị hôn phu của mình, mất đi mục tiêu và
giấc mộng duy nhất của ả suốt mười mấy năm qua!
“Biểu ca, huynh đừng khuyên muội, nếu hôm nay hắn không rút lại lời từ hôn
kia, thì muội sẽ chết ở đây!” Mắt ả quét về phía bóng người sắp đi qua hành
lang tới chân cầu thang kia. Rõ ràng hắn có nghe thấy những lời ả nói, nhưng
bước chân chẳng hề dừng lại đến nửa nhịp, dường như không hề quan tâm đến sống
chết của ả vậy. Hắn chỉ quay lưng về phía mọi người, bước không nhanh không
chậm, như không nghe thấy trò hề sau lưng, dáng vẻ bước đi như một mình giữa
sân vắng, vừa thanh nhàn, vừa thoải mái! Chỉ là, đôi môi mỏng của hắn lại hơi
cong lên, lộ ra nụ cười giễu cợt, đại khái thì đây là lần đầu tiên hắn để lộ
ra sắc mặt này. Hắn vốn đã bài xích Mộ Dung Song, hiện giờ đã thăng cấp lên
hẳn ghê tởm!
“Sao quận chúa Mộ Dương lại kích động thế!” Hoàng Phủ Hoài Hàn nửa cười nửa
không nói. Thật ra, đối với hắn ta, thì nếu Mộ Dung Song nhảy xuống cũng sẽ
khiến Đông Lăng của hắn gặp chút phiền phức. Có điều, mọi người đều biết
chuyện này không phải do hắn gây ra, mà là do Bách Lý Kinh Hồng, chứ chẳng
liên quan gì tới hắn. Cho nên, tính ngược tính xuôi, nếu cô ả này thực sự nhảy
xuống, dường như lợi ích còn lớn hơn phiền phức rất nhiều.
“Lòng ta đã quyết! Đừng khuyên ta! Các ngươi cũng đừng khuyên ta! Kinh Hồng ca
ca, huynh thật sự nhẫn tâm như vậy sao?!” Ả quay về phía bóng người áo trắng
kia, gào lên một tiếng thê lương. Ả biết hành vi của mình hoàn toàn có thể sẽ
gây phản ứng ngược, nhưng ả hoàn toàn không thể kìm nén được nỗi đau đến cào
tim xé phổi trong lòng mình!
“Quận chúa Mộ Dương này, thật cố chấp quá!” Mộc Nguyệt Kỳ nhỏ giọng nói, không
nhìn rõ được trong mắt nàng ta là khinh thường, hay là hâm mộ nữa. Có điều,
cho dù là vì người kia, thì nàng ta cũng chẳng thể làm đến mức đó được!
Nghe nàng ta nói vậy, Tô Cẩm Bình quay sang nhìn nàng ta, rồi lại bất giác
liếc nhìn Thượng Quan Cẩn Duệ một cái.
“Chẹp chẹp, quả nhiên là si mê say đắm, bản vương cũng bị nàng ta làm cảm
động!” Hoàng Phủ Dạ phe phẩy quạt, đứng sang bên cạnh Tô Cẩm Bình, cũng không
biết là vô tình hay cố ý, hắn lại hơi chắn trước mặt nàng, như sợ nàng sẽ đi
tới vậy.
“Huynh sợ ta tới đẩy ả xuống hả?” Nhìn hành động của hắn, nàng khẽ bật cười,
nàng đâu có ngốc thế chứ?!
“Không, ta sợ ả vu oan cho nàng!” Nếu để nàng đi tới gần đó, ai mà biết được
cô ả điên khùng kia sẽ gây ra chuyện gì?
Tô Cẩm Bình khẽ cười, không nói gì, nàng vốn cũng đâu định đi tới đó chứ. Lúc
này, Mộ Dung Song vẫn đang gào thét với bóng Bách Lý Kinh Hồng, nhưng hoàn
toàn không thể khiến hắn dừng bước.
Hoàng Phủ Dạ khẽ cười, cầm cây quạt chỉ xuyên qua đám người, hướng về phía Mộ
Dung Song: “Nàng nghĩ, ả đòi tự sát như vậy, có mấy phần thật, mấy phần giả?”
Nàng hơi nheo mắt, cẩn thận đánh giá vẻ mặt của Mộ Dung Song, đôi môi đỏ mọng
cong lên một nụ cười khinh bỉ: “Thật á? Không có phần nào là thật hết!” Nhìn ả
có vẻ rất thống khổ, nhưng hai tay lại bất giác siết chặt lan can. Nếu không
nhìn kỹ, căn bản sẽ không phát hiện ra thân thể ả hơi run lên, đó là sự sợ hãi
đối với cái chết. Hơn nữa, mấy lần giao tranh vừa rồi, nàng cũng nhận thấy,
tuy Mộ Dung Song hơi kích động, nhưng tâm địa rất thâm sâu. Hiện giờ ả dùng
cách này, chẳng qua là vì muốn ép Bách Lý Kinh Hồng quay đầu lại mà thôi.
Mộc Nguyệt Kỳ kỳ quái liếc mắt nhìn họ, trong mắt nàng ta, tuy hành động của
Mộ Dung Song hơi điên cuồng, nhưng nàng ta nghĩ rằng, nếu thật sự yêu đến tận
xương tận tủy, thì việc tự tử cũng hoàn toàn có thể, sao Tô Cẩm Bình lại nói
không có một phần thật nào chứ?
“Ha ha ha... giống y như bản vương nghĩ. Mộ Dung Song này không chỉ là đơn
thuần thích Bách Lý Kinh Hồng như vậy đâu!” Hoàng Phủ Dạ lắc nhẹ cây quạt vàng
trên tay, dáng vẻ lười biếng như đang nói chuyện phiếm.
Không ít đại thần hơi bất mãn với dáng vẻ quần lụa áo là, phong lưu phóng
đãng, không chút để tâm tới chuyện này của hắn, nhưng cũng không dám nói năng
gì.
Tô Cẩm Bình cong môi cười nói: “Có điều, nếu Bách Lý Kinh Hồng không quay lại,
thì ả phải làm sao để chấm dứt đây?” Dù sao, nhìn tình hình này, thì xem ra
Bách Lý Kinh Hồng cũng không định quay lại đâu.
“Vậy thì...” thể diện của ả coi như đi tong!
“Nếu ta mà là nàng hả, thì ta nhảy thẳng từ đây xuống để giữ danh tiết rồi,
còn lớn giọng gào thét như thế làm gì cho mọi người giễu cợt chứ!” Không biết
thiên kim nhà ai bỗng buông ra một câu, giọng nói khá lớn khiến mọi người đều
quay lại nhìn nàng ta, làm sắc mặt nàng ta trắng bệch ra.
Rõ ràng Mộ Dung Song cũng nghe được, ả cười lạnh nói: “Được, thì ra người Đông
Lăng các ngươi mong ta chết như vậy!”
Sự tình bất tri bất giác bị làm to lên, liên quan tới cả Đông Lăng. Vì thế,
không ít các vị đại thần vốn chỉ đang mang tâm trạng chờ xem trò vui, giờ đều
quay sang lên tiếng nói với bóng lưng của Bách Lý Kinh Hồng: “Tam hoàng tử Nam
Nhạc, quận chúa cũng chỉ vì quá si mê ngài, người con gái tốt như vậy, thế
gian khó tìm. Ngài nên ở lại đi!”
“Đúng thế, đúng thế!” Tất cả mọi người đều đồng thanh nói.
“Tiểu Cẩm Cẩm, nàng đoán xem, hắn sẽ nói gì?” Hoàng Phủ Dạ vừa nói vừa cười
nhìn Bách Lý Kinh Hồng.
Tô Cẩm Bình nhíu mày, bằng sự hiểu biết của nàng thì... “Ta nghĩ, hắn sẽ chẳng
nói gì cả!” Có điều, nàng đâu biết rằng Bách Lý Kinh Hồng vì muốn giúp nàng xả
hết cơn giận, hơn nữa, cũng cực kỳ giận dữ với việc hai Biểu ca muội Mộ Dung
Song hôm nay liên tục gây khó dễ Tô Cẩm Bình, khiến tất cả những việc hắn làm
hôm nay đều vô cùng bất thường. Đã đến nước này, sao hắn có thể không nói gì
được chứ!
Hắn dừng bước, quay đầu lại, chỉ nhìn bên cạnh dung nhan tuyệt mỹ ấy, cũng đã
đủ khiến không ít người ngừng thử. Đôi mắt không có tiêu cự quét về phía họ,
ngay khi mọi người nghĩ hắn sẽ nói vài câu cứu vãn tình hình, hoặc trấn an Mộ
Dung Song, thì đôi môi mỏng của hắn khẽ hé mở: “Muốn nhảy, thì cứ nhảy đi!”
Nói xong, hắn quay người đi thẳng, không nhìn thêm một lần nào nữa. Thái giám
dẫn đường vẫn còn đang ngơ ngác đứng tại chỗ, không biết nên làm thế nào. Chờ
khi gã giật mình hồi tỉnh, thì người đã đi rất cả. Đứng trên đài Trích Tinh
cao cao nhìn bóng hắn rời đi, mái tóc đen dài bay bay trong gió, tay áo bào
màu trắng phất phơ trong không trung, bóng hắn như tiên nhân tách biệt với
đời, đoạn tuyệt trần gian mà bước đi...
Ở trên đài cao, sau vài giây ngắn ngủi ngây người, mọi người cũng dần hổi tỉnh
lại, nhìn khuôn mặt trắng bệch không còn chút màu máu của Mộ Dung Song, ai ai
cũng cảm thấy vô cùng thương cảm!
Mộ Dung Song rõ ràng cũng không ngờ màn náo loạn này của mình lại phải nhận
kết quả như vậy. Người kia thậm chí còn không thèm quan tâm mà nói ‘muốn nhảy
thì nhảy đi’. Giọng nói của hắn chẳng hề có chút dao động. Sao có thể như thế
được? Tại sao lại như thế chứ? Ả là vị hôn thê danh chính ngôn thuận của hắn
cơ mà?!!!
Khóe miệng Tô Cẩm Bình hơi giật giật, tuy tên kia ngạo kiều thật, nhưng bình
thường đâu ác miệng như vậy chứ? Hôm nay hắn làm sao vậy? Liền tục cư xử khác
thường, bị ma nhập à?!
Hoàng Phủ Dạ đứng cạnh nàng chỉ khẽ cười, phe phẩy cây quạt, nhưng trong nụ
cười của hắn lại có chút cảm xúc phức tạp. Tô Cẩm Bình không biết nguyên nhân,
còn hắn biết rất rõ. Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, trong cuộc u mê,
ngoài cuộc sáng mắt, là thế này đây...
Bách Lý Kinh Hồng bước đi cũng khiến tình hình ở đây đông cứng lại! Bây giờ
mọi người có muốn khuyên cũng chẳng biết nên khuyên thế nào. Nhưng không
khuyên thì lại thấy không ổn! Đau đầu thật! Nếu biết trước đến đây sẽ dính
phải nhân vật phiền phức này, thì chi bằng bọn họ cũng cáo bệnh nằm nhà cho
xong. Vừa ra đường đã gặp ả điên này, thật mất hứng!
“Mộ Dương, người từ hôn, là Bách Lý Kinh Hồng!” Mặt Quân Lâm Uyên sa sầm
xuống. Hắn nói vậy tức là, người từ hôn là Bách Lý Kinh Hồng, nhưng người tứ
hôn là Nam Nhạc hoàng. Bách Lý Kinh Hồng chỉ là một hoàng tử nho nhỏ, không
thể nghịch ý quân vương được. Cho nên, việc Bách Lý Kinh Hồng từ hôn coi như
không tính.
Mọi người đều nghe ra ý tứ của hắn, nhưng khóe môi lạnh băng của Hoàng Phủ
Hoài Hàn lại khẽ nở nụ cười châm biếm. Những lời này, nghe có vẻ như khuyên
giải, thực ra là đang cho Mộ Dung Song một bậc thang mà bước xuống. Mộ Dung
Song đương nhiên cũng là người thông minh, đang định thuận theo sườn núi mà
trượt xuống, lại nghe thấy giọng Tô Cẩm Bình vang lên.
“Quận chúa muốn chết như vậy, là vì tam hoàng tử Nam Nhạc sao?” Giọng nói
trong trẻo lại mang theo một chút ý cười không muốn để người khác phát hiện
ra.
Mộ Dung Song ngẩn người, ả nghĩ có nhiều người ở đây như vậy, chắc Tô Cẩm Bình
cũng chỉ khuyên bảo mình thôi, nên mới đáp: “Đúng vậy thì sao?”
“Quận chúa, ta cũng chẳng có ý trách gì ngài đâu. Nhưng nếu ngài muốn tự sát,
thì quay về nhà buộc sợi dây thừng vào cổ mình rồi treo lên, hoặc đâm thẳng
đầu vào cây cột kia là được. Sao lại cứ đứng bên lan can mà nói muốn nhảy
xuống chứ? Cuối cùng là kêu ma kêu quỷ cả ngày cũng chẳng thấy nhảy xuống. Nếu
ngài không muốn chết thì cứ nói thẳng ra, diễn trò hề này làm gì, khiến mọi
người đều phải lo lắng theo!” Không muốn chết sao? Vậy để nàng tiễn ả thêm một
đoạn đường!
Hiện giờ Mộ Dung Song vốn đã rất khó xử, lời này của Tô Cẩm Bình lại ép ả đến
đường cùng, nếu hiện giờ ả không nhảy thì rõ ràng ả đã phạm lỗi lớn! Ả trừng
mắt, hung dữ nhìn đối phương, cũng không ngoài dự đoán, nhìn thấy ngay ánh mắt
đầy vẻ giễu cợt của Tô Cẩm Bình, ngoài ra, còn có cả vẻ thâm độc và tàn nhẫn
nữa!
Nàng vừa dứt lời, mọi người cũng giật mình hiểu ra. Đúng thế, nếu thật sự muốn
chết, thì cứ đâm đầu vào cây cột kia là được rồi, sao còn cho họ nhiều thời
gian khuyên giải như vậy được chứ? Suy nghĩ kỹ mới thấy, ả chẳng qua cũng chỉ
vì muốn xem thử xem có thể giữ Bách Lý Kinh Hồng lại hay không. Giờ người ta
đã đi xa rồi, ả vẫn còn đứng đây chưa nhảy là sao?! Rõ ràng là đang nói cho
mọi người biết --- ả căn bản không định tự sát thật!
Vì thế, tất cả mọi người đều lộ ra nụ cười châm biếm, nếu không phải có Quân
Lâm Uyên ở đây, cần phải ra vẻ một chút, thì bọn họ đã phất tay áo quay về bàn
mình rồi. Cô ả này vốn chỉ đang đùa bỡn họ mà thôi!
Quân Lâm Uyên ho khan một tiếng, giọng nói âm u vang lên: “Ai bảo Mộ Dương tự
sát vì Tam hoàng tử Nam Nhạc? Hôn sự này đã hủy rồi sao? Nam Nhạc hoàng còn
chưa hạ chỉ, thì không coi là đã hủy! Mộ Dương có lý do gì mà phải tự sát chứ?
Chẳng qua nàng cũng chỉ muốn đùa với mọi người một chút thôi.” Từng câu từng
chữ đều bảo vệ Mộ Dung Song, nhưng cũng chỉ ả mới nhìn thấy, ánh mắt hắn nhìn
ả lạnh lẽo, tàn độc thế nào.
Nghe thấy vậy, mọi người lập tức cười phụ họa: “Đúng thế, đúng thế. Quận chúa
Mộ Dương chẳng qua cũng chỉ muốn đùa với chúng ta một chút thôi. Mọi người về
chỗ ngồi đi. Chúng ta tiếp tục làm thơ, tiếp tục làm thơ!”
Tô Cẩm Bình khẽ cười, nghiêng đầu nói ‘nhỏ’ với Mộc Nguyệt Kỳ, có điều, việc
‘nói nhỏ’ đó, lại dùng chất giọng cực kỳ lớn: “Ta biết ngay mà, phong thái của
quận chúa Mộ Dương cao như thế, tuyệt đối sẽ không dễ dàng nhảy lầu đâu. Kỳ tỷ
tỷ này, ta nghĩ là á, chắc ngài ấy vẫn còn băn khoăn về bài thơ ‘Tương tiến
tửu’ kia, cho nên muốn tự mình đi hỏi vị vương phi nghìn năm trước một câu ấy
mà!”
Nàng vừa dứt lời, tiếng cười trộm lại khe khẽ vang lên khắp bốn phía. Mộ Dung
Song giận dữ, bước vài bước từ lan can tới, vung tay định tát vào mặt Tô Cẩm
Bình. Hoàng Phủ Dạ biết nàng sẽ không đứng im mà chịu một cái tát này, nên
cũng không ra tay. Đúng lúc bàn tay ả vung về phía này, khóe môi Tô Cẩm Bình
hơi nhếch lên một nụ cười quỷ dị, nàng đang chờ chính thời khắc này đây! Tô
Cẩm Bình khẽ nghiêng người, giống như trốn tránh, đầu nghiêng sang một bên...
Một tiếng ‘bốp!” vang lên giòn giã, cái tát của Mộ Dung Song đập thẳng vào mặt
Tô Cẩm Thu đang đứng cạnh Tô Cẩm Bình!
Tô Cẩm Thu ngớ người, không hiểu vì sao mình lại vô duyên vô cớ phải chịu cái
tát này, sau khi kịp phản ứng, hai mắt ả đỏ vằn tơ máu, hung dữ nhìn chằm chằm
Mộ Dung Song. Từ nhỏ, Tô Cẩm Thu ả đã được nâng niu trong lòng bàn tay mà lớn
lên. Tuy phụ thân coi trọng quyền thế hơn tính mạng của ả, nhưng dù sao cũng
coi ả như hòn ngọc quý mà chiều chuộng. Cho tới bây giờ, ả cũng chưa từng phải
chịu uất ức thế này! Đương nhiên, ả hiểu rõ cái tát kia không phải nhắm vào
mình, nhưng nếu đã đánh vào mặt ả, mà ả không phản kích thì ả sẽ trở thành trò
cười cho cả hậu cung mất!
Tô Cẩm Bình cũng ra vẻ kinh hoàng chạy tới bên Tô Cẩm Thu: “Ôi ôi, tỷ tỷ, sao
tỷ lại đứng ngay cạnh muội chứ. Cái tát của quận chúa thật quá nặng tay mà!
Nhìn xem, mặt tỷ sưng hết cả lên rồi. Ôi nếu biết tỷ đứng cạnh muội, thì chắc
chắn muội đã không trốn!” Nàng ra vẻ rưng rưng như sắp khóc, ra vẻ tự trách
mình, nhưng trong mắt lại là nụ cười dương dương tự đắc. Chuyện của Thiển Ức,
nàng vẫn uất nghẹn trong lòng bao ngày nay. Hôm nay chẳng qua cũng chỉ đòi lại
chút tiền lãi mà thôi, tiền vốn, để sau rồi tính! Còn Mộ Dung Song à, đánh
hoàng phi trước mặt mọi người, Hoàng Phủ Hoài Hàn có thể tha cho ả sao?!
Mộ Dung Song cũng giật mình, không biết vì sao cái tát này lại hạ xuống nhầm
người, đánh vào mặt Tô Cẩm Thu, đầu óc ả còn chưa kịp suy nghĩ.
Hoàng Phủ Dạ hơi quay đầu đi, cố gắng cắn chặt đôi môi anh đào của mình, tránh
để cười thành tiếng.
Mặt Tô Cẩm Thu cùng đầy vẻ giận dữ. Nếu hỏi giờ phút này ả hận ai nhất, thì
cũng chỉ có vị muội muội giả vờ giả vịt đứng trước mặt ả nà. Có điều, trên
khuôn mặt tuyệt mỹ của Tô Cẩm Bình lại đầy vẻ tự trách mình, khiến cho tất cả
mọi người đều đồng cảm với nàng. Ôi, vốn chỉ muốn tránh cái tát như trời giáng
của cô ả quận chúa điêu ngoa này, nhưng lại làm ảnh hưởng đến tỷ tỷ của mình.
Tô Cẩm Bình, thật quá đáng thương!
Cũng chính vì tất cả mọi người đều dùng ánh mắt thông cảm và thấu hiểu để nhìn
Tô Cẩm Bình, nên ả cũng không thể nào phát tác được! Ả cố nhịn cơn giận xuống,
cười lạnh nói với Mộ Dung Song: “Quận chúa cũng nóng nảy quá đấy! Muội muội
của bản cung còn nhỏ tuổi, không hiểu chuyện, chọc giận tới quận chúa. Vậy mà
quận chúa lại dám đánh vào mặt bản cung sao?! Ngươi cũng biết, bản cung đường
đường là hoàng quý phi của nước Đông Lăng. Quận chúa thế này là cố tình coi
thường Đông Lăng và Hoàng thượng ta sao?”
Sắc mặt Hoàng Phủ Hoài Hàn lúc này cũng vô cùng khó coi. Dù tình hình hiện tại
là do Tô Cẩm Bình sắp xếp, nhưng hành động của Mộ Dung Song chẳng khác nào tát
vào mặt hắn trước mặt mọi người. Dù hắn không muốn hai nước trở mặt với nhau,
thì cũng tuyệt đối không thể bỏ qua chuyện này được!
Dù là ở nước nào, thì mạo phạm hoàng phi cũng là tội chết! Hắn hừ lạnh nói:
“Quận chúa Mộ Dương, trẫm niệm tình ngươi đi đường xa tới đây, thấy ngươi cư
xử vô lễ cũng nể mặt Lâm Uyên huynh mà không tính toán nhiều. Nhưng ngươi lại
dám đánh Hoàng quý phi của trẫm. Ngươi biết tội chưa?!”
Không thể không nói, uy quyền của bậc đế vương vẫn khiến người ta vô cùng
khiếp sợ! Hai chân Mộ Dung Song mềm nhũn ra, suýt nữa quỳ sụp xuống. Bàn tay
giấu dưới tay áo bào rộng của Quân Lâm Uyên đứng bên cạnh ả đã siết chặt lại,
hắn ta bước lên vài bước, ‘bốp’ một tiếng, tát mạnh vào mặt Mộ Dung Song!
Cái tát này mang mười phần sức mạnh của hắn ta, khiến khuôn mặt xinh đẹp của
Mộ Dung Song lập tức sưng vù lên, thậm chí còn thoáng thấy vết máu! So với bộ
mặt hơi sưng nhẹ của Tô Cẩm Thu, thì nhìn mặt ả lúc này khủng bố hơn gấp nhiều
lần! Sau đó, hắn ta quay sang nói với Hoàng Phủ Hoài Hàn: “Hoài Hàn huynh,
trẫm đã dạy dỗ Mộ Dương rồi, chuyện hiểu lầm nho nhỏ này, chắc Hoàng quý phi
cũng không quá để tâm đâu nhỉ?”
Giờ đang ở nước Đông Lăng, nếu Hoàng Phủ Hoài Hàn cố tình muốn giết Mộ Dung
Song, thì hắn ta cũng không thể ngăn được. Hơn nữa, lần này hắn ta đến Đông
Lăng còn có mục đích quan trọng hơn, tuyệt đối không thể để ả Mộ Dung Song ngu
xuẩn này phá hỏng được! Vì thế, hắn ta chỉ có thể quyết định thật nhanh, lấy
lui làm tiến!
Cái tát này của hắn ta khiến mọi người đều ngỡ ngàng, không ngờ Bắc Minh hoàng
lại xử sự kiên quyết như thế. Cái tát này tung ra, coi như đã dạy bảo, nếu bọn
họ cương quyết không chịu bỏ qua, thì lại thành Đông Lăng của họ không rộng
lượng! Khóe môi Tô Cẩm Bình và Hoàng Phủ Dạ đều cong lên, Quân Lâm Uyên này,
quả thật là một nhân vật đủ hung ác!
Mộ Dung Song cũng biết Biểu ca vì muốn giữ mạng cho mình, nên cũng ngoan ngoãn
đứng một bên không nói gì. Có điều, trong mắt ả như có phong ba bão táp, chỉ
mong có cơ hội băm vằm Tô Cẩm Bình thành trăm nghìn mảnh nhỏ, băm xương nát
thịt thì mới có thể giải tỏa nỗi oán hận trong lòng. Đều tại cô ả chết tiệt
đó, mới khiến ả bị mất mặt thế này!
“Lâm Uyên huynh đã nói vậy, trẫm đương nhiên cũng không tiện truy cứu nữa.
Chuyện này, coi như dừng ở đây đi.” Dừng ở đây, tức là cũng không truy cứu cả
người khởi xướng Tô Cẩm Bình nữa. Điều này đương nhiên cũng khiến Mộ Dung Song
tức đến suýt cắn vào lưỡi!
Người vô tội nhất, chính là Tô Cẩm Thu, vô duyên vô cớ bị người ta tát cho một
cái, vậy mà bây giờ có lên tiếng đòi công bằng cũng không được. Vì thế, ả cũng
hận cả ba người Tô Cẩm Bình, Quân Lâm Uyên, Mộ Dung Song đến tận xương tận
tủy.
Chuyện này dừng ở đây, vậy thể diện của Mộ Dung Song ả, ai sẽ đền bù?! Tô Cẩm
Bình và Tô Cẩm Thu thì giờ không thể trừng phạt được nữa. Chỉ còn cái người đã
lên tiếng châm chọc ả lúc ả nói muốn nhảy lầu kia. Rõ ràng lúc này người đó sẽ
trở thành đối tượng phát tiết tốt nhất của ả!
Ả bước nhanh vài bước đến bên cô gái kia, giơ cao tay lên, tát ‘bốp’ một cái
thật mạnh vào mặt vị tiểu thư đó: “Ngươi là ai? Bản quận chúa là người mà
ngươi có thể chế nhạo sao hả?”
Có điều, mẫu thân của vị tiểu thư kia, là Viên phu nhân của phủ Trấn Nam tướng
quân, thời trẻ bà cũng là nữ trung hào kiệt, cũng cực kỳ dung túng, nhất là
khi nhìn thấy đứa con gái mà bà nâng niu cưng chiều trong lòng bàn tay phải
chịu thiệt thòi, bà lập tức không thèm nghĩ ngợi nhiều, lao đến trước mặt Mộ
Dung Song! Mộ Dung Song giật mình vội vàng phản kích! Vì thế, hai người không
còn để ý gì tới hình tượng lao vào nhau đánh túi bụi, thậm chí còn kéo tung cả
tóc nhau, còn thu hút người xem hơn cả hai người đàn bà đanh đá đánh nhau nữa:
“Tự ngươi không thèm quan tâm đến thanh danh của mình, bày trò nhảy lầu chết
tiệt gì đó. Con gái ta chỉ nói vài câu, ngươi đã dám xuống tay với nó à? Ngươi
nghĩ ngươi là quận chúa Bắc Minh thì ghê gớm lắm sao? Chỉ cần có Viên Lệ Trân
ta ở đây, thì ai cũng đừng mơ đến chuyện động tới một sợi tóc của con gái ta!”
Mọi người đều trợn mắt há hốc mồn, không ngờ tự dưng lại xuất hiện ‘tình huống
đặc biệt’ này. Mà cô gái vừa bị Mộ Dung Song tát kia, lúc này cũng quên cả
khóc, chỉ đứng ngẩn người nhìn mẫu thân của mình.
Thời trẻ, Viên Lệ Trân cũng có chút võ công, mặc dù đã nhiều năm không dùng
đến, nhưng vẫn khá hơn rất nhiều so nhiều so với một vị đại tiểu thư chỉ biết
cầm kỳ thi họa như Mộ Dung Song. Chỉ trong giây lát, cao thấp đã phân biệt rõ
ràng.
Tóc Mộ Dung Song bị kéo đến rối bời, cũng càng ngày càng không chịu nổi sự tấn
công của Viên phu nhân, ả to tiếng quát tháo: “Con mụ điên này, buôn bản quận
chúa ra! To gan! Làm càn!!!”
Viên Lệ Trân lại như bị ma nhập, không thèm để tâm gì, chỉ lo tung quyền tung
cước đấm đá túi bụi! Khi Trấn Nam tướng quân định thần lại, ông sợ tới mức
toát mồ hôi hột, vội vàng chạy tới định kéo phu nhân nhà mình ra. Nhưng vấn đề
là hai người kia túm chặt lấy nhau, đánh loạn cả lên, nếu ông xông vào khuyên
giải, không cẩn thận lại đụng vào Mộ Dung Song, thì không khéo còn bị mang tội
danh sàm sỡ quận chúa. Vì thế, sau một hồi lâu do dự, ông vẫn không thể động
thủ được.
Nhìn hai người đánh càng lúc càng kích động, vạt áo, búi tóc rối tung, không
còn ra thể thống gì, sắc mặt Hoàng Phủ Hoài Hàn và Quân Lâm Uyên đều khó coi
như tảng đá kê nhà xí vậy!
Tô Cẩm Bình cười tủm tỉm đứng bên cạnh xem trò vui, nhìn Mộ Dung Song rơi vào
tình trạng này, trong lòng nàng cảm thấy vô cùng sung sướng!
“Đủ rồi!” Một tiếng quát sắc lạnh vang lên, cắt đứt trò hề này.
Hai người đang đánh hăng say đều ngẩn ra, biết mình thất lễ, vội buông đối
phương ra. Viên Lệ Trân, phu nhân của Trấn Nam tướng quân Tưởng Chấn Hổ vội
quỳ xuống nhận lỗi, khóc lóc đến mức nước mắt nước mũi tèm lem: “Bệ hạ, Tưởng
gia nhà chúng thần vẫn luôn trung thành với ngài, tướng quân vì Đông Lăng,
chinh chiến sa trường vài chục năm nay, không có công lao, cũng có khổ lao!
Con gái bảo bối của chúng thần như hoa như ngọc, chỉ nói sai một câu mà bị
quận chúa Mộ Dương làm nhục trước mặt mọi người. Thể diện của con gái quan
trọng thế nào, ngài cũng biết, sau này bảo con gái chúng thần làm sao nhìn mặt
người khác đây?”
“Vi thần quản giáo nội tử bất tài, xin Hoàng thượng giáng tội!” Tưởng Chấn Hổ
cũng quỳ xuống.
Vợ chồng hai người khiến Hoàng Phủ Hoài Hàn cũng hơi ngượng ngùng. Tưởng Chấn
Hổ không thể đối xử như các tướng quân khác. Mười lăm năm trước, trên chiến
trường, vì bảo vệ phụ hoàng, ông không may bị thương, mất khả năng sinh đẻ,
chỉ có một mình Tưởng Bảo Nhi là con gái duy nhất. Khi phụ hoàng băng hà, còn
kéo tay hắn nói không được động tới Tưởng gia, dặn hắn nhất định phải đối xử
tốt với người nhà họ Tưởng. Cho nên, nếu đổi là nhà khác, nhất định hắn sẽ
trừng phạt đích đáng, nhưng là Tưởng gia, thì hắn lại không thể động thủ được.
“Chuyện này cả hai bên đều sai, chi bằng để trẫm làm người hòa giải, chuyện
này bỏ qua đi. Quận chúa Mộ Dương và Tưởng tiểu thư đều bị kinh sợ, ban thưởng
trăm lượng hoàng kim, trăm thước lụa tốt để trấn an tinh thần quận chúa và
tiểu thư.” Làm thế này, giữ gìn được thể diện của cả hai bên.
“Tạ ơn bệ hạ!” Người nhà họ Tưởng đồng loạt tạ ơn, Tưởng phu nhân Viên thị sau
khi đưng dậy còn trừng mắt hung dữ nhìn Mộ Dung Song, suýt nữa khiến Tô Cẩm
Bình bật cười. Vị Tưởng phu nhân này thật thú vị! Cũng đúng thời khắc này,
Tưởng Bảo Nhi lại kín đáo nháy mắt với Tô Cẩm Bình, ánh mắt tuy không đơn
giản, nhưng cũng đầy thiện chí, kẻ thù của kẻ thù, là bạn!
Tô Cẩm Bình cũng cười đáp lại, một trận tuyến bất giác được hình thành.
Mộ Dung Song không phục, liếc mắt nhìn Biểu ca nhà mình, thì thấy hắn căn bản
còn chán chẳng muốn nhìn mình. Rõ ràng là hành vi của ả hôm nay đã khiến hắn
ta tức giận đến cùng cực, vì thế, ả đành nén giận, nghiến răng nói: “Vậy, tạ
ơn hoàng thượng Đông Lăng!”
Nghe ả nói vậy, Hoàng Phủ Dạ liền cất lời giảng hòa: “Ha ha ha... chuyện này
coi như xong, các vị cũng đừng để tâm tới chuyện không vui đó nữa, chúng ta
tiếp tục uống rượu, tiếp tục làm thơ thôi. Không say không về!”
Mọi người đều gượng cười quay về chỗ của mình, Trong lòng họ đều cảm thấy, hội
thơ cầu Hỉ Thước năm nay đã bị mấy người này phá hỏng hết rồi, nhưng thân làm
thần tử, bọn họ cũng không thể nói gì được, cứ bảo tiếp tục làm thơ, nhưng làm
gì còn ai có tâm trạng mà làm thơ nữa! Tình thơ ý họa đang dâng trào, đều bị
cô ả chết tiệt kia phá vỡ rồi!
Sau đó, các công tử, tiểu thư của một vài nhà bắt đầu xem mặt nhau, đại nhân
và các phu nhân lần lượt đứng lên xin Hoàng thượng tứ hôn, Hoàng Phủ Hoài Hàn
đều cười đồng ý hết. Chỉ đến lúc con trai trưởng của Binh Bộ thượng thư Trần
đại nhân, cùng với quận chúa Lạc Nhạn của phủ An Định quận vương, cả nhà Vĩnh
Yên hầu đều co rút khóe miệng.
Tuy phủ An Định quận vương cũng là vương phủ, nhưng mấy năm gần đây, không có
lớp trẻ nào thực sự xuất sắc, gia cảnh cũng dần suy tàn, cưới quận chúa Lạc
Nhạn về tuy không có hồi môn gì đáng giá, nhưng cũng là việc rất có thể diện,
vì thế, cả nhà phủ Vĩnh Yên hầu đều rất coi trọng hôn sự này. Có điều, hôm nay
vì chuyện của Liễu Xương Ngạn, khiến tiểu Hầu gia vô cùng lo lắng cho sự an
nguy của đệ đệ mình, không có hứng thú làm thơ, vì thế mới để nhà họ Trần được
lợi. Đến lúc này, sự oán hận đối với Tô Cẩm Bình vốn chỉ khoảng tám phần, giờ
đã thăng cấp vọt lên tới mười phần!
Thời khắc này, trong lòng Vinh phi thậm chí còn muốn băm vằm Tô Cẩm Bình ra
thành từng mảnh! Móng tay sắc nhọn cắm sâu vào lòng bàn tay. Đối với ả, thì
lần này Tô Cẩm Bình không chỉ khiêu chiến với phủ Vĩnh Yên hầu của ả, mà cũng
là sự khiêu chiến đối với chính Vinh phi ả đây! Hừ, thời gian vẫn còn nhiều!
Từ lúc bắt đầu yến hội đến giờ, Thượng Quan Cẩn Duệ cũng chỉ nói một câu lúc
Mộ Dung Song muốn xét người Tô Cẩm Bình và Mộc Nguyệt Kỳ, sau đó vẫn luôn lẳng
lặng ngồi đó. Ánh mắt của hắn đặt trên người Tô Cẩm Bình, mà ánh mắt của Mộc
Nguyệt Kỳ lại đặt trên người hắn. Cứ như vậy, người này nhìn người kia, người
kia lại nhìn người nọ. Tô Cẩm Bình đương nhiên có thể cảm nhận được ánh mắt từ
bên phía chiếu tới, nàng cầm ly rượu lên, kính từ xa, tỏa ra khí phách của
người con gái trên giang hồ, khiến Thượng Quan Cẩn Duệ hơi ngẩn người, rồi khẽ
nhếch miệng cười...
Ánh mắt của Tưởng Bảo Nhi vẫn luôn đảo qua mấy người, cô ta chọn một thời điểm
thích hợp, ngồi xuống cạnh Tô Cẩm Bình. Mộc Nguyệt Kỳ thấy các nàng như muốn
nói chuyện riêng, liền cười đứng dậy, đi tới bên lan can, ngắm cảnh đêm trăng.
“Tô cô nương không tức giận chút nào sao?” Tưởng Bảo Nhi mở to mắt, một đôi
mắt to tròn giống như vô cùng thuần khiết, vô tội, cất lời dò hỏi Tô Cẩm Bình.
Tô Cẩm Bình khẽ cười, không nói gì. Mục đích của Tưởng Bảo Nhi chẳng qua chỉ
là muốn nàng ra mặt. Nàng đâu phải kẻ ngốc, dù sao, thân phận cung nữ của nàng
cũng là một hạn chế lớn, để đối phó với Mộ Dung Song, có sự giúp sức đương
nhiên sẽ rất tốt. Nhưng nếu mục đích của cô ta lại là muốn lôi nàng ra làm bia
đỡ đạn, thì nàng không dễ nói chuyện như vậy!
Thấy nàng không nói gì, Tưởng Bảo Nhi hơi sốt ruột: “Cô thật sự không muốn báo
thù ả sao? Hôm nay trên đại điện, từng câu từng chữ của ả đều muốn đưa cô vào
chỗ chết mà!!!”
“Vậy Tưởng tiểu thư không muốn báo thù ả sao?” Nàng nửa cười nửa không nhìn cô
ta, cũng như muốn nói cho cô ta biết, muốn thả thù, lại chỉ muốn bo bo giữ
mình, không dễ như vậy đâu!
Tưởng Bảo Nhi ngẩn người, cũng hiểu ngay ý đối phương, cô ta nhận ra ngay
ngoài nhanh mồm nhanh miệng, tâm tư của Tô Cẩm Bình còn rất sâu, liền khẽ cười
nói: “Nếu đã hợp tác, đương nhiên ta sẽ không chỉ lo cho riêng mình! Ta có một
kế hoạch, không biết Tô cô nương có đồng ý phối hợp với ta không?”
“Ta cũng có một kế, có lẽ nên mời Tưởng tiểu thư phối hợp với ta thì hơn!” Tô
Cẩm Bình nàng không thích phối hợp với người khác, ‘yêu nghiệt’ cũng không
thích phối hợp với người khác. Từ trước đến giờ, nàng chỉ thích nắm quyền chủ
động, không muốn bị người khác khống chế.
Khóe miệng Tưởng Bảo Nhi vừa kéo lên, nghe nàng nói vậy, cô ta cũng hơi tức
giận, nhưng vẫn cố nén xuống, cô ta nghĩ chắc đối phương có kế sách hoàn hảo
hơn mình, nên nén giận không phản đối, gượng cười hỏi: “Không biết Tô cô nương
có kế gì hay?”
“Cô ghé tai lại đây...”
Việc hai người ghé tai nói nhỏ cũng khiến nhiều người để ý, nhưng vì đứng cách
quá xa, nên cũng không nghe rõ các nàng nói gì.
Sau khi nói xong, Tưởng Bảo Nhi trợn mắt há hốc mồm nhìn nàng hỏi: “Đơn giản
vậy sao?” Có thể làm như thế thật sao? Đây cũng là kế sách à? Vậy thì nó sẽ là
kế sách ngắn gọn nhất mà cô ta từng nghe thấy!
“Có gì mà không được? Trên thế gian này, mọi chuyện vốn rất đơn giản, cần gì
phải nghĩ cong cong vẹo vẹo, phức tạp hóa vấn đề làm gì chứ? Hôm nay ả đắc tội
ta, ta phải dạy dỗ ả một chút. Chỉ vậy thôi!” Trước giờ nàng vốn không thích
chuyện quá phức tạp, không phải không biết, mà là không muốn, và lười!
Tưởng Bảo Nhi vẫn không yên tâm: “Có điều, kế này thật sự quá vụng về, chỉ e
cuối cùng lại thành chúng ta tự đốt lửa thiêu mình mất!”
“Cứ làm theo lời ta bảo là được. Chuyện giải quyết hậu quả, ta sẽ chịu trách
nhiệm!” Tô Cẩm Bình lại ném một miếng bánh vào miệng, ăn cực kỳ sung sướng!
Nhìn dáng vẻ bất cần này của nàng, không hiểu sao Tưởng Bảo Nhi lại thấy cực
kỳ yên tâm. Cô ta khẽ gật đầu, quay về bàn mình, ngay sau đó, Tưởng phu nhân
kéo tay cô ta, không biết nói những gì.
“Tâm trạng thế nào?” Khuôn mặt xinh đẹp của Hoàng Phủ Dạ đột ngột hiện ra
trước mặt Tô Cẩm Bình.
“Không tệ!” Hôm nay tâm trạng của nàng quả thật không tệ. Đánh được Tô Cẩm
Thu, Mộ Dung Song mất hết thể diện, còn có Tưởng Bảo Nhi giúp nàng báo thù.
Nàng chọc giận Mộ Dung Song, lại khiến ả tát Tô Cẩm Thu một cái, cuối cùng lại
thoát mọi tội lỗi, rõ ràng là một mũi tên trúng ba đích! Hôm nay quả là ngày
lành bội thu, có điều --- nhìn ánh mắt âm u lạnh lẽo đầy lửa giận của Mộ Dung
Song ở phía đối diện thì... “Nếu ả không nhìn ta như vậy, thì tâm trạng ta
càng tốt hơn!”
Hoàng Phủ Dạ hiểu ngay nàng đang nói tới ai, khẽ cười: “Tiểu Cẩm Cẩm mà cũng
bị ảnh hưởng bởi người khác sao?!”
“Tất nhiên là không!” Đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên cười lạnh: “Chỉ là, không
biết sau này, ả còn có cơ hội... lộ ra ánh mắt như thế hay không thôi!”