055.2: Quận Chúa Đúng Là Biết Mình Biết Ta.


Người đăng: Kagasamiclone

Tô Cẩm Bình không chút tình nguyện, lẳng lặng đi sau lưng họ, nhìn hai hộp
bánh quế hoa trong tay. Tuy nàng có cách giải quyết, nhưng tìm cơ hội để ném
đi là tốt nhất, có thể bớt không ít phiền phức. Có điều, trong đầu nàng lại
hiện lên vẻ mặt đầy mong chờ của Thiển Ức, khiến nàng không đành lòng. Thôi,
dù sao ả quận chúa không biết từ đâu chui ra nào muốn gây khó dễ cho nàng, thì
dù có hay không có hộp bánh quế hoa này cũng vậy thôi. Nàng cũng không truy
xét đến cùng, trước giờ nàng chưa bao giờ vì bất cứ kẻ nào mà thay đổi ý chí
của chính mình, giờ lại phá lệ vì Thiển Ức, thậm chí còn có vẻ tự mình tìm
phiền phức nữa. Nếu là trước kia, tuyệt đối không có ai có thể tưởng tượng
nàng sẽ thế này!

Mang tâm trạng trăm mối tơ vò, cuối cùng nàng cũng bước đến lầu Vọng Nguyệt.
Đám thị vệ canh ở cầu thang hơi khó hiểu nhìn cô gái ‘yếu đuối, dễ bị gió thổi
bay’ kia, cũng hơi buồn bực không hiểu vì sao nàng lại quay lại. Nhưng nghĩ
thì nghĩ vậy, bọn họ vẫn hành lễ với Quân Lâm Uyên và Mộ Dung Song.

Hành lễ xong, bọn họ mới nhìn thẳng dáng vẻ của mấy người này. Tướng mạo của
Quân Lâm Uyên đẹp hiếm có, cũng ngang cơ với Dạ vương của bọn họ, chẳng qua,
hắn ta thì lạnh lùng diễm lệ, còn Dạ vương thì diêm dúa, lòe loẹt. Ba cô gái
đi phía sau, mỗi người đều tựa như tiên giáng trần, đủ khiến người khác mất
hồn mất vía. Mỗi người đều thầm cảm thán, hôm nay đúng là ngày lành, được nhìn
thấy bao nhiêu là mỹ nhân!!!

Trong đại điện, yến tiệc Trung thu đã chấm dứt, các công tử tiểu thư nhà các
vị đại thần cũng đều đã phụng chiếu vào cung. Có điều, vừa có tin đưa tới, nói
quân chủ Bắc Minh tới, nên hội cầu Hỉ Thước cũng đành phải hoãn lại. Nhưng chờ
mãi chờ mãi cũng không thấy người đâu, khiến sắc mặt văn võ bá quan cùng đám
phi tần trong đại điện đều đen đi! Từ lúc thông báo đến giờ, dù có đi ra đi
vào ba lượt cũng đủ thời gian, vậy mà hắn ta vẫn không tới, không phải là
không nể mặt Đông Lăng hắn sao?

Nụ cười nhã nhặn thường thấy của Thượng Quan Cẩn Duệ cũng hoàn toàn biến mất.
Mọi người chỉ nghĩ rằng hắn cũng cảm thấy hành vi của Bắc Minh khiến người ta
cảm thấy bị lăng nhục, cho nên sắc mặt mới khó coi như vậy. Đâu biết rằng, hắn
vừa nghe hạ nhân tuyền lời, nói Tô Cẩm Bình gặp nạn, đồng thời cũng trấn an
hắn rằng có Mộc cô nương ở đó, chắc chắn sẽ không để phát sinh chuyện gì.
Nhưng đến tận bây giờ vẫn không có tin tức gì của Tô Cẩm Bình đưa tới, Mộc cô
nương đến giờ cũng chưa thấy đâu, không phải đã xảy ra chuyện rồi chứ?

Tâm trạng của hắn không yên, đương nhiên cũng không tránh được ánh mắt của
Hoàng Phủ Hoài Hàn và Hoàng Phủ Dạ. Cả hai đều khẽ nhíu mày.

Đợi thêm một lúc lâu nữa, trên dung nhan tuấn tú của Hoàng Phủ Hoài Hàn cũng
xuất hiện một nụ cười lạnh. Hắn làm hoàng đế bao nhiêu năm, trừ Tô Cẩm Bình to
gan lớn mật nhiều lần khiến hắn khó xử ra, hôm nay là lần đầu tiên gặp chuyện
thế này, chờ tới tận bây giờ mà hắn ta vẫn không tới. Hắn cũng lười đợi thêm,
đang chuẩn bị vung tay tuyên bố bắt đầu hội cầu Hỉ Thước, thì một tiếng nói
lanh lảnh vang lên từ ngoài điện: “Hoàng thượng Bắc Minh giá lâm! Quận chúa Mộ
Dương đến! Mộc cô nương đến!”

Vài tiếng hô lớn vang lên, thần kinh của Thượng Quan Cẩn Duệ càng căng thẳng
hơn! Quả nhiên đã đụng nhau rồi! Đôi mắt đen như ngọc nhìn chằm chằm về phía
cửa. Hoàng Phủ Hoài Hàn và Hoàng Phủ Dạ cũng hơi nhíu mày vì sự thất thố của
hắn.

Chó đến khi bóng Tô Cẩm Bình xuất hiện trong tầm mắt của hắn, hắn mới như
thoải mái một chút, khí tức căng thẳng bao quanh thân hắn cũng biến mất hẳn.

Những người không biết chuyện, chỉ nghĩ là hắn lo lắng cho sự an nguy của Mộc
Nguyệt Kỳ, nên cũng không nghĩ gì nhiều.

Ngay trong khoảnh khắc nhìn thấy Tô Cẩm Bình, Hoàng Phủ Hoài Hàn hơi nhíu mày,
trong lòng cảm thấy hơi mệt mỏi, sao cô nàng này cũng theo tới đây? Mặt hắn
đen đi, không phải nàng lại gây chuyện gì chứ? Vừa rồi ám vệ báo lại, nàng và
Bách Lý Kinh Hồng đã quay về. Hắn vốn đang cảm thấy thật đáng tiếc, giờ vừa về
không bao lâu, lại gây phiền phức gì cho hắn đây?! Nghĩ vậy, đôi mắt tím đậm
của hắn chợt lóe lên, sắc mặt cũng càng lúc càng khó coi.

Quân Lâm Uyên nhìn Hoàng Phủ Hoài Hàn, khẽ cười nói: “Trẫm mạo muội tới chơi,
đã quấy rầy rồi, mong Hoàng đế Đông Lăng không phiền lòng!”

Mạo muội tới chơi à? Thật ra, ngay tại thời khắc bọn họ bước chân vào Đông
Lăng, hắn đã biết rồi, cũng đã sai người theo dõi chặt chẽ hành động của bọn
họ. Không ngờ hắn lại đoán nhầm, bọn họ không đến để giở trò quỷ gì, thậm chí
hôm nay còn tiến thẳng vào Hoàng cung, giống như hắn dùng bụng tiểu nhân mà đo
lòng quân tử vậy! Khóe môi lạnh băng của Hoàng Phủ Hoài Hàn khẽ nhếch lên
cười, không biết nụ cười này là thật hay giả, nhưng những ai quen biết với hắn
thì đều biết, biểu cảm này đã là cực hạn đối với vị đế vương lạnh lùng này:
“Hoàng đế Bắc Minh khách khí quá! Còn ngẩn người ra đấy làm gì? Mau chuẩn bị
chỗ ngồi.”

Hắn quát đám hạ nhân. Trên lý thuyết, dù người chưa tới, thì chỗ ngồi cũng đã
phải dọn xong, tình trạng hiện giờ, đương nhiên cũng khiến Quân Lâm Uyên hiểu
được Hoàng Phủ Hoài Hàn đang giận bọn họ tới chậm, nên mới thể hiện thái độ
như vậy. Nghĩ thông suốt nên hắn cũng không quá để tâm, chờ hạ nhân chuẩn bị
xong chỗ ngồi thì bước tới, ngồi xuống.

Mộc Nguyệt Kỳ cũng ngồi sang phía đám nữ quyến, chỉ còn lại một mình Tô Cẩm
Bình đứng giữa đại điện.

Đêm nay vốn phải là một ngày lễ vô cùng vui vẻ, nhưng trong đại điện, không có
ai tỏ vẻ vui mừng. Bắc Minh thật sự quá thất lễ! Không ít những thanh niên
nhiệt huyết yêu nước đã có ý muốn đứng dậy chất vấn. Nhưng Quân Lâm Uyên lại
lên tiếng trước khi bọn họ kịp mở miệng: “Trẫm tới hơi trễ, xin phạt trước một
ly, mong hoàng đế Đông Lăng bỏ qua cho cử chỉ thất lễ của Bắc Minh ta!” Nói
xong, hắn quét đôi mắt lạnh qua Mộ Dung Song, Mộ Dung Song cũng tự biết mình
đuối lý, đành yên lặng cúi đầu.

Hoàng đế của một quốc gia lại xin lỗi công khai như vậy, dù có là lỗi lớn đến
đâu, thì cũng không còn ai muốn chỉ trích hắn nữa. Không khí đông cứng ban nãy
cũng dịu đi nhiều.

Hoàng Phủ Hoài Hàn cười nâng ly rượu lên: “Hoàng đế Bắc Minh quá lời rồi!
Hoàng đế Bắc Minh có thể đến Đông Lăng một chuyến cũng là vinh dự lớn của
trẫm, sao lại nói xin lỗi chứ?!”

Hai người cứ đối qua đối lại toàn những lời lẽ khách sáo.

Ở bên đám các quý công tử, một người đàn ông vừa nhìn thấy Tô Cẩm Bình, trong
mắt liền toát ra vẻ phẫn nộ và oán hận! Chính là cô gái chết tiệt này, giờ còn
dám ngang nhiên đứng trước mặt y à? Nghĩ vậy, y liền nổi giận đùng đùng nhìn
về phía Vinh phi.

Nhận được ánh mắt của đệ đệ, Vinh phi chợt nhớ tới tin tức nhận được ban nãy,
cũng hiểu ngay Tô Cẩm Bình này chính là cô gái đã gây khó dễ cho đệ đệ ở trên
đường! Ả hừ lạnh một tiếng, ả đương nhiên đã nghe nhiều chuyện về nàng, chẳng
qua chỉ là mạng lớn một chút, miệng lưỡi giảo hoạt một chút nên mới nhiều lần
thoát chết thôi. Còn dám lẻn ra khỏi cung, chỉ bằng lý do này cũng đủ xử nàng
tội chết rồi! Có điều, nàng bị hoàng đế Bắc Minh dẫn vào đây, đứng sững giữa
đại điện, cũng không biết là vì sao. Cứ nên án binh bất động, ngồi xem một
chút rồi tính sau. Ả nhấc chén trà lên, ném cho đệ đệ một ánh mắt trấn an.

Mặt Tô Cẩm Bình đầy vẻ thiếu kiên nhẫn, đứng giữa đại điện. Đã quá nửa đêm
rồi, hai ngày hai đêm nàng chưa được ngủ, hiện giờ chỉ muốn mau mau chóng
chóng mà được lên giường của mình thôi. Nhưng ả tiện nhân kia no bụng rửng mỡ,
vượt sông vượt biển sang đây mà gây khó khăn cho nàng! Ánh mắt độc ác âm hiểm
của Mộ Dung Song cũng khóa chặt trên người Tô Cẩm Bình, dường như muốn lườm
đến chọc thủng nàng ra mới chịu yên. Nhận được cái nhìn đầy ác ý của ả, đương
nhiên sắc mặt mà Tô Cẩm Bình dành cho ả cũng không hòa nhã gì. Nàng đưa mắt,
lơ đãng nhìn vào hư không, trên mặt như viết mấy chữ rất to: “Ta chẳng thấy gì
cả!”

Hoàng Phủ Dạ cũng dần nhận ra cơn sóng ngầm giữa hai người này. Mộ Dung Song
có hôn ước với Bách Lý Kinh Hồng, không phải hôm nay tiểu Cẩm Cẩm đưa người
kia ra ngoài chơi, lại đúng lúc để vị hôn thê nhà người ta bắt gặp đấy chứ?
Không hiểu sao, trong lòng hắn lại thấy hơi vui sướng. Sao hắn lại quên mất là
Bách Lý Kinh Hồng còn có vị hôn thê nhỉ. Với tính cách của tiểu Cẩm Cẩm, đừng
nói là làm thiếp cho người ta, dù có chung một chồng, cùng làm thê cũng không
chấp nhận! Nếu như vậy, thì Bách Lý Kinh Hồng với tiểu Cẩm Cẩm cũng không có
khả năng rồi!

Nghĩ thế, tâm trạng của hắn lại tốt vô cùng, liền lên tiếng định làm dịu không
khí giữa hai người này: “Nếu bản vương không nhìn nhầm, thì vị kia là quận
chúa Mộ Dương, một trong thiên hạ song xu phải không nhỉ?”

Hắn vừa dứt lời, vẻ mặt dữ tợn của Mộ Dung Song liền biến mất, thay bằng vẻ
mắt khiêm tốn như tiểu thư khuê các, cười giấu răng, nói: “Thiên hạ song xu
chẳng qua cũng chỉ là người đời tán thưởng vậy thôi! Mộ Dung Song cũng chỉ là
một cô gái bình thường, sao dám nhận lời khen này!” Mọi người nghe ả nói vậy
đều nhìn nàng với vẻ tán thưởng. Trên đời này, người con gái có dung mạo xinh
đẹp rất nhiều, người con gái có dung mạo xinh đẹp lại thông minh cũng không
ít, nhưng có dung mạo, có trí tuệ, có thân phận lại còn khiêm tốn thì đúng là
không phải lông phượng, cũng là sừng kỳ lân! (Ý là cực kỳ quý hiếm) Vì thế,
cảm tình của mọi người dành cho ả đều tăng vọt. Cũng không ít quý công tử bắt
đầu ghen tị với Bách Lý Kinh Hồng, một người mù như hắn sao có thể xứng đôi
với cô gái như thế này!

Có điều, ngoài mặt Mộ Dung Song tỏ ra khiêm tốn, nhưng trong lòng lại vô cùng
đắc ý nhận sự tán thưởng hay ái mộ của mọi người, hay những ánh mắt ghen tị
của đám con gái bên kia. Bỗng một giọng nói cực kỳ không hòa nhã vang lên:
“Quận chúa thật đúng là biết mình biết ta! Nói cực kỳ có lý, nô tỳ cảm thấy
khâm phục sâu sắc!”

“Phụt…” Hoàng Phủ Dạ phụt ngay một ngụm rượu ra, rồi ho khan kịch liệt, dở
khóc dở cười nhìn Tô Cẩm Bình. Tiểu Cẩm Cẩm ơi là Tiểu Cẩm Cẩm, nàng đúng là,
ai nàng cũng dám đắc tội!

Trong đại điện cũng vang lên những tiếng cười kìm nén, buồn cười nhưng lại
không dám cười. Có lẽ chính vị quận chúa Mộ Dương này cũng không ngờ mấy câu
khiêm tốn của mình lại bị người ta chế nhạo đâu nhỉ? Ngay cả Tử Diên đứng sau
Mộc Nguyệt Kỳ, vốn có thành kiến với Tô Cẩm Bình, cũng không nhịn được, lén
che miệng cười thầm, chưa nói đến đám nữ quyến vốn nhìn Mộ Dung Song đầy ghen
tị, giờ cũng vui sướng đến mức chỉ hận không thể kiếm cái ghế thật cao ngồi
lên để xem trò vui!

“Tô Cẩm Bình, ngươi có ý gì?!” Dù Mộ Dung Song có tu dưỡng tốt đến đâu lúc này
cũng không chịu nổi tình cảnh bị người ta cười nhạo vừa ngang nhiên lại vừa
ngấm ngầm như bây giờ. Ả không nhịn được nữa, đứng bật dậy, vỗ mạnh xuống bàn,
khiến đồ trên bàn rung lên bần bật, cuối cùng gầm lên một tiếng, gương mặt
xinh đẹp kia tức tối đến đỏ bừng lên! Thật ra, với trí tuệ thường ngày của ả,
ít nhiều gì cũng có thể đối đáp ngay vài câu để cứu vãn danh dự của mình,
nhưng hiện giờ ả đang đối mặt với Tô Cẩm Bình mà ả hận đến thấu xương. Hơn
nữa, từ bé đến giờ, mỗi khi ả đi tới đâu, có ai không nâng niu ả trên tay chứ?
Hôm nay lại bị một tiện tỳ chế giễu trước mặt văn võ bá quan, chuyện này làm
sao ả chịu nổi!!!

Cũng chính cái vỗ bàn và tiếng gầm này khiến hình tượng tiểu thư khuê các vừa
rồi của Mộ Dung Song bị đập nát, hơn nữa, còn nói thẳng cho mọi người biết,
vừa rồi ả chỉ làm bộ làm tịch vậy thôi, nên mới nói là người đời tung hô tán
thưởng ả. Thật ra, trong lòng ả vốn cũng hoàn toàn nghĩ như thế! Vì vậy, không
ít người vô cùng kinh ngạc, đồng thời lộ rõ vẻ khinh thường.

Hành động này của ả cũng khiến Quân Lâm Uyên hơi nhíu mày, ngón tay thon dài
đặt nhẹ bên môi, ho khan một tiếng cảnh cáo ả.

Lúc này, Mộ Dung Song mới kịp hồi hồn. Nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc, đầy phức
tạp của mọi người, ả hiểu ngay tiếng gầm vừa rồi của mình đã tự phá hủy hết
tất cả hình tượng của ả, ả lại càng thống hận Tô Cẩm Bình hơn! Ả nghiến răng,
hung dữ ngồi xuống, cũng tự trấn an mình, may mà Kinh Hồng ca ca không tới,
nên không nhìn thấy bộ dạng này của ả. Mấy người kia nhìn thấy thì có liên
quan gì đâu?

Hoàng Phủ Hoài Hàn cũng buồn cười, nhưng hắn biết, hiện giờ hắn không nên phì
cười ra, nếu không sẽ khiến quan hệ của hai nước, à không, thậm chí là ba nước
lâm vào tình trạng nước sôi lửa bỏng. Tuy hắn không sợ, nhưng trước khi diệt
trừ được lão thất phu Tô Niệm Hoa cùng với Hoàng Phủ Lam, Hoàng Phủ Thanh, hắn
không nên để xảy ra chuyện lớn gì thì hơn. Vì thế, hắn lạnh giọng nói: “To
gan, chỉ là một cung nữ nho nhỏ mà dám chế nhạo quận chúa một nước. Ngươi phải
chịu tội gì?!”

Tuy hắn nói vậy, nhưng khóe môi lạnh băng lại bất giác cong lên, vì hắn tin,
cô gái này sẽ không để mình phải chịu thiệt thòi!!!


Hoàng Thượng, Bổn Cung Chỉ Giựt Tiền - Chương #57