Người đăng: Kagasamiclone
ông biết nặng nhẹ, trẫm phải nói thế nào với mẫu hậu đây?”
Lời này của hắn giống như cảnh cáo ả, Mộ Dung Song cũng hơi nóng nảy, ả vốn ỷ
vào sự sủng ái của dì, mới có thể bướng bỉnh đòi biểu ca đưa ả tới đây. Nhưng
ả biết vị biểu huynh này của ả, dung mạo không hề kém phụ nữ, mà tâm cơ thì
sâu nặng đến mức chính dì cũng không nhìn thấu. Tuy ả có chút thông minh,
nhưng cũng không dám phô trương nhiều trước mặt hắn, vì ả hiểu rõ, nếu thật sự
chọc giận biểu ca, e rằng cái mạng nhỏ của mình cũng phải giao ra luôn! Có
điều, khó khăn lắm mới chờ được cung nữ này, dễ dàng thả nàng ta như vậy, sao
ả có thể cam lòng được?
Đúng lúc này, một giọng nói thánh thót như chim hoàng oanh vang lên: “A, không
phải là Tô Cẩm Bình muội muội đó sao?”
Tô Cẩm Bình sửng sốt, quay đầu lại nhìn thấy ngay một cô gái mặc xiêm y màu
tím, có thể nói là sắc nước hương trời, cùng một thị tỳ đang bước tới đây. Đôi
mắt như nước hồ thu, cặp lông mày thoáng có khí khái hào kiệt, nhưng nàng lại
cảm thấy người con gái này không có ác ý. Có điều, thị nữ phía sau nàng ta lại
nhìn nàng không có chút thân thiện nào, cho nên cũng khiến Tô Cẩm Bình không
rõ đây là địch hay bạn. Chẳng lẽ là người quen cũ của chủ nhân thân thể này
sao? Nghĩ vậy, nên nàng cũng không lên tiếng đáp lời, tránh để ả kia nhìn ra
manh mối gì.
“Vị này là?” Quân Lâm Uyên rất ôn hòa lễ độ, là một vị đế vương, rất hiếm thấy
có người không cố tình thể hiện vẻ tự cao tự đại của bậc đế vương như thế.
Tiểu thái giám kia vội giới thiệu: “Vị này là con gái của Mộc tướng quân đã
mất, Mộc Nguyệt Kỳ, Mộc cô nương.” Gã cảm thấy nóng ruột như có cả nghìn con
kiến bò trên người. Nếu không dẫn người tới, dù bệ hạ không nói gì, thì tiểu
Lâm tử công công cũng sẽ lấy cái mạng nhỏ của gã mất.
“À? Thì ra là con gái của Mộc lão tướng quân à?” Nhắc đến vị Mộc lão tướng
quân này, có thể nói là sự kinh hãi của cả bốn nước. Một thế hệ anh hùng ngã
xuống, đương nhiên khiến người đời thương tiếc.
Mộc Nguyệt Kỳ khẽ cười, lễ độ nói: “Không ngờ Hoàng đế Bắc Minh lại nhớ rõ gia
phụ, đúng là vinh hạnh của Mộc gia ta! Không biết Cẩm Bình muội muội làm gì
thất lễ với Hoàng đế và Quận chúa Bắc Minh? Tiểu nữ xin tạ lỗi thay nàng, mong
Hoàng thượng và quận chúa nể mặt tiểu nữ, cũng coi như nể mặt gia phụ, tha cho
nàng lần này.”
Lời này của nàng ta rất có trọng lượng. Thanh danh của Mộc lão tướng quân
không chỉ hiển hách ở Đông Lăng, mà cũng khá nổi danh trong thiên hạ. Không
chỉ vì tài năng quân sự kiệt xuất của ông, mà còn vì nhân cách con người ông
vốn quang minh lỗi lạc, dùng binh cũng không dùng mánh khóe, nhưng mỗi lần
xông pha chiến trường đều có thể hóa nguy thành an, thắng trong hung hiểm, đối
xử với mọi người cũng luôn cực kỳ tốt, coi trọng nghĩa khí. Vì thế, Mộc Nguyệt
Kỳ lấy lão tướng quân ra, khiến người khác cũng không tiện lên tiếng gây khó
dễ nữa.
Tô Cẩm Bình khẽ nhíu mày, nàng không thích thiếu ơn huệ của người khác, hơn
nữa, chuyện này nàng cũng có thể tự xử lý được. Bỗng nhiên có một cô gái nàng
không biết ra mặt, đột nhiên lại bán cho nàng một ân tình lớn lao, chuyện này
khiến cho nàng không cảm thấy cảm kích, mà chỉ thấy rất kỳ quái! Cực kỳ kỳ
quái!!!
“Mộc cô nương đã nói vậy, bản quận chúa cũng không tiện nói thêm gì nữa. Có
điều, cung nữ này lại to gan dám lẻn khỏi cung ra ngoài. Đây là trọng tội phải
xử tử! Chuyện này vốn cũng không cần bản quận chúa phải quản, có điều, trời
sinh bản quận chúa có tính nghiêm khắc, không chấp nhận được mấy cái việc xấu
xa bỉ ổi này. Nếu nhìn thấy mà không xử lý, còn cảm thấy thật có lỗi với chính
bản thân mình.” Mộ Dung Song không chịu lùi đến nửa bước, lời nói cũng dần
thay đổi ý vị, mang theo vẻ ghen ghét rõ rệt, nhưng lại dần bình tĩnh hơn.
Sau khi nói xong, đôi mắt đẹp của ả quét qua người Mộc Nguyệt Kỳ, nói là không
chịu lùi bước, thì chi bằng nên nói sự háo thắng của ả nổi lên, cũng có chút
hiếu kỳ, không biết nếu thật sự đấu với cô gái nổi danh cùng mình này, thì ai
sẽ thắng, ai sẽ thua! Lòng háo thắng trời sinh và cái thói tự cho mình hơn hẳn
người khác khiến cho ả ném chuyện của Tô Cẩm Bình xuống vị trí thứ hai. Dù sao
cũng chỉ là một cung nữ dòng thứ xuất, sau lưng không có quyền cũng chẳng có
thế, dù Tam Hoàng tử có thật sự đưa nàng về Nam Nhạc, thì trước mặt ả, nàng
cũng chẳng có một xu trọng lượng nào hết!
Mộc Nguyệt Kỳ còn chưa kịp lên tiếng, giọng nói lạnh lùng, trào phúng của Tô
Cẩm Bình đã vang lên: “Vậy thì nô tỳ thực sự phải tán dương cái tính cách ghét
tội ác như kẻ thù của quận chúa rồi. Nhân phẩm của quận chúa như vậy, rồi tính
cách như vậy, hiếm thấy nhất là cái tính không thể chấp nhận những việc xấu xa
kia. Từ bi nhường ấy mà ngài không đi phổ độ chúng sinh thì đáng tiếc quá!”
Nàng vừa dứt lời, sắc mặt Mộ Dung Song lúc đỏ lúc trắng, đi phổ độ chúng sinh
là có ý gì? Không phải đang khuyên ả xuất gia làm ni cô hay sao?! Ả nói lòng
mình từ bi hỉ xả lúc nào? Tiện tỳ này đang nói linh tinh cái gì thế?! Ả đường
đường là một quận chúa Bắc Minh, lại là con gái chính dòng của phủ Trấn quốc
công Nam Nhạc. Từ nhỏ đến giờ, ả chưa từng phải chịu sự lăng mạ đến thế này. Ả
tức giận đến đỏ mắt, hung hăng trợn trừng mắt lên, trong mắt như có những đốm
lửa nhỏ bập bùng bập bùng muốn thiêu đốt người khác!!!
Quân Lâm Uyên nghe nàng nói vậy cũng dở khóc dở cười! Biểu muội này của hắn
cũng hơi bướng bỉnh, cũng thật sự thông minh, nên chưa từng thấy biểu muội hắn
chịu thiệt bao giờ, không ngờ hôm nay lại bị một cô gái làm cho tức nghẹn đến
hai lần. Xem ra, lời đồn của dân gian quả nhiên không phải là giả! Trong thiên
hạ song xu (hai cô gái xinh đẹp thông minh), đó là Mộc Nguyệt Kỳ của Đông
Lăng, và Mộ Dung Song của Nam Nhạc. Nhưng ngoài ra lại xuất hiện một cô gái kỳ
tài, dung nhan khuynh thành, chính là con gái thứ xuất của phủ Thừa tướng,
khiến Dạ vương phải cầu hôn, Dật vương bái sư, thanh danh đã sớm vang xa hơn
cả song xu kia.
Chỉ là, vị biểu muội mắt cao hơn đầu này của hắn lại không biết chuyện này,
cũng vì tính cách kiêu ngạo của ả mà không ai dám nói cho ả biết.
Mộc Nguyệt Kỳ vốn nghĩ là mình giúp đỡ không thành công, ngược lại còn khiến
cục diện trở nên căng thẳng hơn, khẽ nhíu đôi mày liễu. Không ngờ nghe Tô Cẩm
Bình nói xong, nàng ta lại suýt phì cười thành tiếng. Chẳng trách… chẳng trách
tướng gia lại nhìn nàng bằng ánh mắt khác. Một cô gái thú vị như vậy, nếu nàng
ta là đàn ông, cũng sẽ chỉ hận không thể cưới nàng về làm nương tử thôi. Mặc
dù nàng ta hơi đi ngược với lễ giáo bình thường, nhưng lại vô cùng thú vị.
Nghĩ vậy, cảm tình của nàng ta dành cho Tô Cẩm Bình cũng tăng thêm vài phần.
“To gan! Khi nào thì đến phiên một cung nữ nho nhỏ như ngươi dám chế nhạo bản
quận chúa chứ? Xem ra, hôm nay không dạy bảo ngươi một chút, thì ngươi thật sự
không học được thế nào là ngoan ngoãn!” Ả luôn mồm nói ra chức danh quận chúa
và cung nữ, cốt để mọi người đều hiểu được, thân phận của Mộ Dung Song ả và cô
gái này khác biệt nhiều thế nào. Ả cũng tin rằng, Đông Lăng tuyệt đối sẽ không
vì một cung nữ nho nhỏ mà luận tội Mộ Dung Song ả!
Lúc này, Tô Cẩm Bình ra vẻ sợ hãi đến cùng cực: “Sao quận chúa lại nói vậy! Dù
nô tỳ có mượn gan trời cũng không dám dạy bảo gì lão nhân gia ngài đâu!!!”
“Phì!!!” Quân Lâm Uyên không nhịn được liền cười phì ra thành tiếng, nốt ruồi
son ở mi tâm cũng càng trở nên xinh tươi kiều diễm. Cô gái này, quả nhiên rất
thú vị. Mộ Dung Song cùng lắm cũng chỉ mới mười tám tuổi, đang tuổi hoa nở đẹp
nhất, mà bị nàng gọi thành ‘lão nhân gia’! Nghe thì có vẻ như đó là cách xưng
hô tôn kính, nhưng người thông minh nghe thấy là biết ngay nàng đang sỉ nhục
người ta. Câu nói này, thật sự khiến người ta có muốn không tức giận cũng
không được!
Quả nhiên, Mộ Dung Song vốn đang vừa tức giận vừa xấu hổ, nghe thấy tiếng cười
của biểu huynh nhà mình, ả càng cảm thấy khó chịu vô cùng! Liếc mắt nhìn thấy
nét mặt như cười như không của Mộc Nguyệt Kỳ, ả thực sự muốn cào xé nát Tô Cẩm
Bình ra! Ả lập tức gầm lên: “Con tiện tỳ nhà ngươi! Chủ nhân nói chuyện, làm
gì đến lượt một nô tỳ như ngươi lắm điều nhiều chuyện? Dù chủ nhân nói sai,
ngươi cũng phải chịu, lại còn dám kêu trời khóc đất kêu oan à? Ngươi nghĩ
ngươi vẫn còn là đại tiểu thư phủ Thừa tướng hay sao?”
“Quận chúa nói rất đúng. Chủ nhân dạy bảo, nô tỳ phải nghe. Chỉ là… quận chúa
là chủ nhân của nô tỳ sao?” Lời này là nàng muốn châm chọc ả tự sơn son thiếp
vàng lên mặt mình. Một quận chúa nước láng giềng thì có tư cách gì mà chạy
sang hoàng cung nước khác tự xưng chủ nhân? Đúng là cực kỳ vớ vẩn!
Có điều, lời này của nàng lại khiến Quân Lâm Uyên biến sắc, vì lần này Tô Cẩm
Bình không chỉ mắng Mộ Dung Song, mà còn đánh vào thể diện của Bắc Minh hắn!
Tuy trong câu nói của nàng không thể tìm được lỗi sai nào, nhưng từng câu từng
chữ lại đều chỉ trích Bắc Minh hắn không biết lượng sức, thích xen vào việc
người khác!
Tô Cẩm Bình cũng chẳng có tâm trạng mà quan tâm vị Hoàng đế Bắc Minh này nghĩ
thế nào. Tuy nàng có thể nhận thấy hắn cũng chẳng thích thú gì vị biểu muội
nhà mình. Nhưng dù có không thích đến mức nào chăng nữa, thì hắn cũng không
thể giúp người ngoài là nàng đây. Cho nên, phải đắc tội thì cứ đắc tội đi, dù
sao, cùng lắm cũng là chết thôi. Chỉ là, dù có chết, nàng cũng phải kéo bọn họ
làm đệm lưng! Mỗi ngày của một sát thủ đều là những ngày nhuốm đầy máu tanh,
đối với nàng mà nói, chết chẳng có gì đáng sợ, cũng chẳng phải là chuyện lớn
khó lường gì!
Không khí như bị đông lạnh đi, Mộc Nguyệt Kỳ khẽ cười nói: “Xin quận chúa bớt
giận, hôm nay là tết Trung thu, là ngày đẹp, giận dữ mệt thân cũng không có
lợi gì! Cũng chỉ là một cung nữ nho nhỏ thôi mà, nếu quận chúa cảm thấy cơn
tức tích tụ lại không tiêu được, thì giao nàng cho hoàng thượng ta xử lý là
được. Ta tin Hoàng thượng cũng sẽ cho quận chúa một câu trả lời thuyết phục!”
Nàng ta vừa dứt lời, sắc mặt Tô Cẩm Bình trở nên vô cùng khó coi. Không biết
Mộc Nguyệt Kỳ này là có lòng tốt, hay có ác ý đây? Giao mình cho tên cẩu hoàng
đế kia xử lý à? Cơ hội tốt như vậy còn không khiến hắn mừng đến phát điên lên
hay sao? Rơi vào tay ả quận chúa chó má này, ít ra nàng vẫn tự tin mình có thể
đấu võ mồm được, nếu quận chúa đấu võ mồm không lại, muốn thẳng tay dùng vũ
lực, thì nàng cũng có thể quay đầu bỏ chạy!
Lúc trước, mỗi lần Hoàng Phủ Hoài Hàn muốn giết nàng, nàng đều tìm cách cứu
được cái mệnh này, một lần còn lạ, hai ba lần thành quen. Nhưng nếu lần này
thật sự bị lôi đến trước mặt tên cẩu hoàng đế kia, nhiều người ở lầu Vọng
Nguyệt như vậy, còn là trên đài cao, nàng cũng sẽ khó có thể trốn được, đúng
là một viễn cảnh đầy khó khăn.
Mộ Dung Song nghe vậy liền đồng ý ngay: “Ý kiến đó không tồi, cũng tránh để
người ngoài nói Bắc Minh ta ức hiếp người khác!” Ả không tin hoàng đế Đông
Lăng sẽ vì một cung nữ nho nhỏ mà bỏ đi thể diện của chính mình. Sau lưng Mộ
Dung Song ả, ngoài Bắc Minh ra, còn có phủ Trấn quốc công cực kỳ quan trọng
của Nam Nhạc!
Quân Lâm Uyên khẽ cười, không ý kiến gì. Mộc Nguyệt Kỳ tuyệt đối không phải là
một cô gái ngốc nghếch. Trong lời nói của nàng đều là muốn bảo vệ cô gái kia,
sao có thể ép nàng ta vào con đường khó khăn nguy hiểm được? Có lẽ hôm nay
biểu muội bị kích thích quá nhiều, nên mất đi sự bình tĩnh thường ngày. Chỉ
là, hắn cũng lười phải nhắc nhở.
Mộc Nguyệt Kỳ chỉ nghĩ, ở nơi này chỉ có một mình nàng, không quyền không thế,
ngay cả một phẩm hàm để trưng cho đẹp cũng không có. Nếu nói nhiều thêm vài
câu, e rằng chính Tô Cẩm Bình sẽ phải chịu thiệt thòi. Nhưng tới trước mặt
Hoàng thượng thì khác, hôm nay là tết Trung thu, là ngày lành, lại có Dạ
vương, Dật vương, cùng với tướng gia cầu xin cho nàng, dù thế nào cũng vẫn hơn
hai cô gái họ hăng hái chiến đấu đơn độc ở đây!
Vì thế, câu nói này của nàng ta đã quyết định toàn cục.