Người đăng: Kagasamiclone
Nhìn hắn ngẩn người đứng ở cửa, Tô Cẩm Bình chợt nhớ tới mục đích ban đầu khi
nàng tới đây, liền bước lên vài bước, túm lấy cổ tay hắn, nói: “Đi nào, ta đưa
huynh lẻn ra khỏi cung chơi!”
Hắn lại lãnh đạm rút tay về: “Không đi.” Đêm nay là lễ hội hoa đăng nhỉ? Tro
cốt mẫu phi còn chưa lạnh, làm sao hắn có tâm trạng mà đi chơi hội hoa đăng
chứ?
“Ta biết huynh đang nghĩ gì, tin ta đi!” Mắt nàng như lóe sáng nhìn hắn, tỏa
ra vẻ hấp dẫn đến chí mạng.
Hắn chịu không nổi ánh mắt khẩn cầu đó của nàng, rốt cuộc vẫn gật đầu đồng ý.
…
Trong buổi yến tiệc đêm Trung thu, tiểu Lâm tử đi tới bên Hoàng Phủ Hoài Hàn,
không biết gã ghé tai nói gì đó, mà khuôn mặt lạnh lùng của đế vương như
thoáng phủ một lớp sương mờ, lạnh lẽo như băng.
Tất cả mọi việc đương nhiên không thoát được ánh mắt của Thượng Quan Cẩn Duệ
và Hoàng Phủ Dạ.
Trên môi Thượng Quan Cẩn Duệ vẫn giữ nụ cười dịu dàng ngàn năm không đổi, vô
cùng tao nhã, hắn ung dung tiếp nhận lời mời rượu từ mọi người, cũng như những
ánh mắt đưa tình của đám công chúa, quận chúa xung quanh.
Không biết ai đột nhiên lên tiếng hỏi: “Thượng Quan đại nhân, không biết ngài
có đưa Mộc cô nương mà ngài ‘Kim ốc tàng kiều’ đến không?” Ngay sau đó mà một
tràng cười phụ họa vang lên.
Nụ cười trên môi hắn thoáng cứng lại, vẻ dịu dàng vốn có trong mắt bỗng biến
mất, chỉ còn lại vẻ lạnh lùng đến thấu xương. Hắn cầm ly rượu lên, nói với vẻ
không vui: “Vương đại nhân, xin ngài ăn nói cẩn thận! Đừng làm bẩn danh dự của
Mộc cô nương!”
Hắn vừa dứt lời, người được gọi là ‘Vương đại nhân’ kia cũng hơi ngượng ngùng,
vội vàng đứng dậy xin lỗi: “Hạ quan uống nhiều quá nên nói linh tinh, xin tả
tướng đại nhân cạn hết ly rượu này, tha lỗi cho sự vô ý của hạ quan!”
“Đại nhân nói quá lời rồi!” Hắn khẽ cười đáp, rồi uống một hơi cạn sạch ly
rượu.
Hoàng Phủ Hoài Hàn chỉ lẳng lặng ngồi ghế trên, làm như không nhìn thấy tất cả
những chuyện vừa rồi. Sắc mặt hắn đen như mực, sắc bén như đao kiếm, bàn tay
cầm ly rượu vẫn không động đậy, một hồi lâu cũng chưa nâng lên uống.
Hoàng Phủ Dạ nhìn thấy thế, liền cầm ly rượu bước tới: “Hoàng huynh, thần đệ
kính huynh một ly!”
Lúc này Hoàng Phủ Hoài Hàn mới giật mình nhận ra mình vừa thất thố, khóe môi
lạnh băng hơi cong lên: “Chỉ có lúc yến tiệc, vui đùa mới thấy đệ hồi cung!”
Câu này của hắn đương nhiên là có ý chế giễu Hoàng Phủ Dạ mấy tháng không lên
triều trước mặt các đại thần.
Bóng người mặc xiêm y đỏ rực ra vẻ uống nhiều quá, ngả nghiêng lảo đảo bước
tới trước long ỷ, đôi môi mỏng như cánh hoa anh đào khẽ nhếch lên, nhỏ giọng
hỏi: “Hoàng huynh, có chuyện gì vậy?”
Hắn dùng ly rượu che miệng, nhỏ giọng đáp: “Tô Cẩm Bình và Bách Lý Kinh Hồng
xuất cung, hơn nữa, sau khi xuất cung không bao lâu đã cắt đuôi được ám vệ!”
Đôi mắt màu tím nhạt như thoáng có tia sáng lạnh, vẻ mặt vô cùng căng thẳng:
“Hoàng huynh, có cần phải điều tra toàn bộ kinh thành không?”
“Không cần!” Hắn nhếch môi cười lạnh, nếu bọn họ thật sự chạy trốn, không quay
về thì mới là có lợi nhất với hắn. Con gái Thừa tướng chạy trốn cùng Tam hoàng
tử Nam Nhạc, nếu nói Tô Niệm Hoa không hề cấu kết với Nam Nhạc, thì ai mà tin
được chứ? Việc này cũng sẽ cho hắn một lý do tốt để diệt trừ Tô gia.
Còn Bách Lý Kinh Hồng, bỏ chạy như vậy, chỉ cần hắn dẫn binh xuống phía Nam,
dù là đánh thật hay chỉ giả vờ, cũng đều có thể đẩy Bách Lý Kinh Hồng vào thế
bất nghĩa, vĩnh viễn xóa tên khỏi giới quyền lực của Nam Nhạc! Đây cũng chính
là nguyên nhân hắn nhiều lần bỏ qua chuyện thuộc hạ của người kia lẻn vào
cung!
Hoàng Phủ Dạ nghĩ một chút cũng hiểu ngay suy nghĩ trong lòng hắn, khó xử nói:
“Sao không hành động ngay bây giờ, cũng vừa vặn đánh Tô Niệm Hoa trở tay không
kịp?”
“Nếu động thủ bây giờ, nếu bọn họ quay lại thì sao? Cô nàng đó mồm mép lanh
lợi, khéo xoay xở, đến lúc đó sẽ thành chúng ta chuyện bé xé ra to, ngược lại
còn phải nhận lỗi với lão hồ ly kia à?” Hoàng Phủ Hoài Hàn hắn cũng đâu phải
kẻ ngốc chứ.
Đám đại thần hơi khó hiểu nhìn huynh đệ hai người, sao kính rượu mà kính mãi
không xong thế.
Hoàng Phủ Dạ cũng cảm nhận được không khí kỳ quái xung quanh, liền cao giọng
cười nói: “Hoàng huynh, ngài cũng đừng lấy đệ ra làm trò cười nữa, giờ cưới vợ
vẫn còn sớm quá, để nói sau đi, để nói sau đi!”
Nghe vậy đám đại thần mới hiểu, thì ra hai huynh đệ đang nhỏ giọng bàn bạc
việc Dạ vương cưới vợ.
Hoàng Phủ Dạ nói xong liền cầm ly rượu quay về vị trí của mình, một giọng nói
lạnh lẽo vẫn truyền tới từ sau lưng: “Đệ cũng nên thu lại tâm tư đó đi!” Một
câu hai nghĩa, khiến người đàn ông mặc xiêm y đỏ rực hơi dừng bước, rồi khẽ
cười, tiếp tục bước về chỗ của mình, không nói gì.
…
“Nơi nàng muốn dẫn ta tới, là đây sao?” Giọng nói tuy lãnh đạm, nhưng lại thể
hiện rõ sự… cảm động.
Có điều, cô nàng nào đó đang ngồi xổm dưới đất bận bịu, cũng không nhận ra cảm
xúc khác trong giọng nói của hắn, chỉ cười đáp: “Ừ! Mấy ngày trước, lúc rảnh
rỗi ta có nghe Thiển Ức nói qua. Cô ấy bảo ở phía Tây kinh thành có một cái
cây cổ thụ rất linh thiêng, mỗi khi tới đông chí, sẽ có người tới đây thắp
hương cầu khẩn, những người thân đã mất có thể quay về đoàn tụ cùng gia đình.
Mặc dù hôm nay không phải là Đông chí, nhưng cũng là Trung thu, ngày mà con
người và mặt trăng giao hòa với nhau. Chắc hiện giờ, mẹ huynh cũng đang hy
vọng huynh có thể gặp bà.”
Ban đầu khi nghe Thiển Ức nói tới chuyện này, nàng cũng không để tâm lắm.
Không ngờ lại vừa lúc gặp chuyện này, nên mới lén đưa hắn tới đây…
Dòng người qua lại trên đường đều chú ý đến một đôi nam nữ đứng bên gốc cây
kia. Cô gái cong miệng khẽ cười, ngồi xổm bên gốc cây, trên tay cầm thứ gì đó,
có vẻ như nàng chuẩn bị làm lễ tế. Còn người đàn ông mặc xiêm y màu trắng, nhẹ
tựa chim hồng, đắm mình trong ánh trăng, nhìn hắn như một vị tiên giáng trần
vậy. Vốn có không ít cô gái đánh mắt đưa tình với hắn, nhưng mấy lời Tô Cẩm
Bình nói không to không bé, cũng vừa đủ để lọt vào tai mọi người…
Nghe nàng nói vậy, toàn thân hắn như có một dòng nước ấm rót vào, hắn cũng
ngồi xổm xuống, dùng đá lửa châm mấy thứ kia lên. Ban nãy hắn đã rất thắc mắc,
không hiểu vì sao vừa xuất cung, nàng liền đi ngay tới cửa hàng y phục, mua
một bộ y phục nữ bình thường thay ra, sau đó lại dẫn hắn đi mua mấy thứ này,
còn kéo hắn vừa đi vừa hỏi đường tới đây nữa.
Chỗ tiền giấy, vàng mã dần dần cháy thành tro, ngọn lửa bập bùng trước mặt
khiến suy nghĩ của hai người dần bay xa…
Hắn dường như nhìn thấy khuôn mặt của mẫu phi, dịu dàng, thanh cao, nhã nhặn,
cánh môi diễm lệ như đóa hoa khẽ nhếch lên, hình như bà đang cười, lại cũng
giống như đang gọi tên hắn. Đôi mắt xám bạc của hắn như lấp lánh nước, khẽ
cong khóe môi mỏng lên nói: “Cảm ơn!”
Chưa từng có ai khiến cho hắn cảm động và ấm áp như vậy, dù là nàng vì mục
đích gì, thì hắn vẫn rất biết ơn nàng.
Nghe xong hai chữ này, nàng cũng cong khóe miệng nói: “Không cần khách sáo.”
Tô Cẩm Bình nàng luôn đối xử rất tốt với bằng hữu của mình!
Đồ thờ cúng dần hóa thành tro, lửa cũng từ từ tàn đi. Tô Cẩm Bình cười nói:
“Trong lòng có thấy thoải mái hơn chút nào không? Mẹ huynh chắc chắn cũng biết
huynh vẫn bận lòng về bà. Hơn nữa, ta cũng tin rằng, dù bà đã mất, nhưng bà
cũng rất lo lắng cho huynh.”
Hắn quay đầu nhìn nàng, dù đôi mắt xám bạc vẫn không có tiêu cự, nhưng trên
mặt lại thể hiện rõ sự kinh hãi: “Bận lòng ư?” Nàng biết hắn… bận lòng ử? Nàng
có thể nhìn thấu hắn như thế sao?!!!
“Đi thôi, chúng ta đi chơi hội hoa đăng nào! Mẹ huynh chắc chắn cũng sẽ hy
vọng huynh sống vui vẻ.” Nàng đứng lên, cười nhìn hắn.
Hắn hơi khựng lại một chút, rồi cũng đứng lên. Nỗi lòng bi thương đã được nàng
xoa dịu đi nhiều, đang định đi theo nàng, rời khỏi nơi này, hắn mới phát hiện
hai người bọn họ đã sớm bị người khác vây quanh.
Tô Cẩm Bình cũng hơi giật mình, nhìn mọi người vây xung quanh, tình hình này
là sao đây? Bách Lý Kinh Hồng cũng hơi ngẩn người.
Bỗng nhiên, một vị đại thẩm đưa tay quẹt nước mắt ở khóe mắt, cười nói: “Vị
công tử này, ngài đúng là tốt phước, cưới được một người nương tử vừa hiểu
chuyện lại vừa hiếu thuận như vậy. Ngài phải đối xử với nàng cho thật tốt
nhé!”
“Đúng thế, công tử này, nhìn tướng mạo ngài phi phàm thế này, mặt mũi lại sáng
sủa đẹp đẽ thế kia, ngài với nương tử ngài đúng là tuyệt phối. Hai người cứ
như thần tiên giáng trần ấy! Ngài ngàn vạn lần không được phụ lòng nương tử
ngài nhé!” Lại một đại thẩm khác tiếp lời.
Tô Cẩm Bình có cảm giác như sấm sét đang đánh ùng oàng trên đầu mình. Cái gì
với cái gì gì thế này?
Nghe mấy lời này, trên khuôn mặt như bạch ngọc của Bách Lý Kinh Hồng thế mà
lại xuất hiện chút sắc hồng, có điều, hai người đang đứng trong bóng đêm nên
không ai nhìn rõ.
Cô nàng nào đó buồn bực giải thích: “Vị đại thẩm này, ngài nhầm rồi, ta và hắn
chỉ là bằng hữu thôi, không phải là vợ chồng gì gì đó đâu!”
Nàng vừa dứt lời, một ông lão liền cười nói: “Ha ha ha… Cả đời ta đã nhìn
không biết bao nhiêu người, còn có thể nhầm được sao? Hai người các cháu là
một đôi do ông trời tác hợp. Tiểu cô nương à, tuy ngoài miệng cháu không thừa
nhận, nhưng trong lòng đã thích tiểu công tử này lắm rồi đúng không? Tiểu công
tử, cháu nghe ông già này nói một câu, hai cháu ấy mà, nên sớm tổ chức hôn sự
đi thôi. Nếu mẹ cháu trên trời có linh thiêng, cũng sẽ cảm thấy vui mừng đấy!”
Trước mắt Tô Cẩm Bình bỗng trắng xóa một mảng, nàng thích hắn ta lắm rồi á? Ai
nói thế chứ? Nhìn lướt qua đám người kia, trong ánh mắt mọi người đều nghiễm
nhiên coi bọn họ là một đôi thần tiên quyến lữ, khóe miệng nàng co rút mạnh,
bước nhanh vài bước tới, kéo tay Bách Lý Kinh Hồng, vội vàng rời đi.
Cả đám người đều cười ầm lên, một vị đại thẩm còn nói: “Tiểu cô nương này
ngượng ngùng rồi! Bà nhìn xem, đi còn không quên kéo vị công tử kia đi theo,
vậy mà còn nói chỉ là bằng hữu nữa chứ!”
“Thôi bà đừng nói nữa, cô nương người ta da mặt mỏng, nói nữa người ta càng
ngượng ngùng hơn!”
Cô nàng nào đó kéo Bách Lý Kinh Hồng đi được vài bước liền dừng lại, một loạt
vạch đen dày đặc phủ xuống sau gáy, nàng kéo hắn đi là vì hắn không nhìn thấy
đường, sợ hắn không biết đi đâu có được không hả? Trí tưởng tượng của đám
người cổ đại này có cần phải phong phú đến thế không?!
Mà Bách Lý Kinh Hồng đi sau lưng nàng, lại bất giác… cong khóe môi…
Cô nàng nào đó lặng lẽ nghiến răng ken két, cuối cùng cũng không muốn giải
thích nhiều, đen mặt kéo hắn đi: “Bám sát ta một chút, đừng để bị lạc.”
“Ừ.” Hắn lãnh đạm đáp.
“Hội hoa đăng ở cổ đại sầm uất thật đấy!” Xung quanh tứ phía đều treo rất
nhiều đèn lồng, mọi người đi lại trên đường đa phần đều là các công tử, tiểu
thư, có vẻ như đều đến đây để tìm đối tượng kết thân. Đi chưa được mấy bước đã
nhìn thấy cảnh trao đổi khăn tay trong truyền thuyết.
Cô nàng nào đó hơi tiếc nuối nói: “Chẹp, nếu biết sớm thế này, ta cũng sẽ mang
theo mười, hai mươi cái khăn tay, trao đổi khắp nơi luôn!”
Nàng vừa dứt lời, sắc mặt người đi phía sau nàng liền đen đi. Vẻ mặt vốn hơi
giận dữ cũng dần lãnh đạm lại. Hắn đã nhận ra, cô nàng này nhiều lần kéo tay
hắn, tuyệt đối không phải vì ái mộ gì hắn, mà vì trong lòng nàng căn bản không
hề có khái niệm nam nữ cách biệt. Cầm hơn mười, hai mươi chiếc khăn đi, trao
đổi khắp nơi à? Nàng muốn gả cho bao nhiêu người chứ?
Đi chưa được bao lâu, một cô bé cầm lẵng hoa lại bước tới trước mặt hai người,
hai mắt như hai hạt đào, nhìn Bách Lý Kinh Hồng, giọng nói ngọt ngào vang lên:
“Ca ca, huynh mua một bông hoa tặng vị tỷ tỷ xinh đẹp này đi.”
Trong lẵng hoa là những bông hoa cúc đủ các màu sắc, có bông đỏ như lửa, lại
có bông hồng nhạt như hoa hồng, nhưng không có màu vàng và màu trắng. Cũng
đúng thôi, đây là lễ Trung thu, ai lại dùng màu sắc mộc mạc như thế chứ.
Trên khuôn mặt lãnh đạm của Bách Lý Kinh Hồng thoáng có vẻ lúng túng, dường
như không biết nên nói gì. Mà thực tế thì bình thường hắn vốn cũng không thích
nói chuyện lắm.
Tô Cẩm Bình xấu hổ ho khan vài tiếng, cười tủm tỉm nói với cô bé kia: “Vị ca
ca này nghèo lắm. Hắn không có tiền đâu.”
Câu nói này của nàng chỉ để hai người đỡ khó xử, vẫn đỡ hơn là phải giải thích
với cô bé sáu bảy tuổi này là quan hệ của bọn họ không phải như vậy. Nhưng
không hiểu sao, bình thường nghe người khác nói thì hắn thấy cũng không có gì,
nhưng nghe nàng nói hắn ‘nghèo lắm’, hắn lại bất giác cảm thấy lòng tự trọng
của mình bị sỉ nhục! Nếu hắn mà nghèo, thì e rằng cả thiên hạ này chẳng ai là
người có tiền hết. Chỉ là, mấy lời này hắn cũng không thể nói ra miệng được.
Cô bé kia hơi thất vọng, nhìn Bách Lý Kinh Hồng, lại nhìn sang Tô Cẩm Bình,
dường như luyến tiếc không muốn bỏ qua cơ hội tốt như vậy.
Cô nàng nào đó cũng nhất thời hứng trí, lấy vài đồng tiền ra đưa cho cô bé:
“Được rồi, để tỷ mua một bông vậy!”
“Cảm ơn tỷ tỷ!” Cô bé kia nhanh nhẹn rút một bông hoa cúc màu đỏ ra đưa cho
nàng, vui vẻ cầm tiền rồi đi.
Bách Lý Kinh Hồng không biết phải nói gì, nàng mua hoa làm gì chứ? Có điều,
hắn cũng không hỏi nàng, nhưng nàng lại tự nói: “Ta thích người khác gọi ta là
tỷ tỷ xinh đẹp! Ha ha ha…”
Tiếng cười vô cùng dung tục khiến khóe môi hắn hơi giật lên. Tô Cẩm Bình cầm
bông hoa kia, ngắm nghía một chút, rồi đột nhiên nổi hứng thích trêu chọc,
quay đầu lại đưa hoa cho hắn nói: “Hoa đẹp phải tặng giai nhân, tiểu mỹ nhân,
nhận đi!”
Mặt hắn biến sắc, giật tay ra khỏi tay nàng, xoay người bước đi.
“Này này! Ta nói này, sao huynh khó tính thế hả?! Ta chỉ muốn đưa hoa cho
huynh, sau đó huynh tặng lại cho ta thôi mà. Ít nhất ta cũng có thể tự an ủi
mình rằng bản tiểu thư cũng có người ái mộ! Ta nói này, huynh không thể giữ
thể diện cho ta chút được hay sao?” Nàng nổi cáu đi theo sau hắn, vì tức giận,
nên bông hoa cúc cũng bị nàng siết đến nát bét!
Người phía trước vẫn tiếp tục bước đi, Tô Cẩm Bình cười lạnh một tiếng: “Ta
đếm đến ba, nếu huynh còn tiếp tục đi, ta sẽ hôn huynh giữa phố đấy! Một…”
Bước chân của hắn lập tức dừng lại! Hắn hoàn toàn tin rằng với tính cách của
nàng, chắc chắn là nàng nói được làm được!
Các ánh mắt từ bốn phía xung quanh đều hướng về phía này đầy thiện ý, nụ cười
đầy vẻ dịu dàng nhìn hai người bọn họ. Đúng là một cặp đôi đáng yêu!
“Vị công tử này, ngài đừng giận dữ nữa, vợ chồng son cãi cọ là chuyện bình
thường. Thể diện của con gái nhà người ta quan trọng thế nào, vậy mà cô nương
người ta đã bất chấp thể diện đuổi theo ngài rồi, ngài cũng nên chừng mực một
chút!” Lại có người lên tiếng khuyên nhủ.
“Đúng thế! Đúng thế!” Những tiếng phụ họa lại vang lên liên tiếp.
Hắn tức giận à? Nàng còn đang tức muốn chết đây này! Chưa từng thấy người đàn
ông nào khó tính như vậy, đi đường mà cũng cáu kỉnh với nàng, muốn làm cái
chim gì thế chứ?! Nàng bước tới cầm lấy tay hắn, nghiến răng nghiến lợi đi về
phía ‘Duyệt Ký’. Mẹ kiếp! Không chơi bời gì nữa, đi mua bánh quế hoa cho Thiển
Ức rồi về!
Lúc trước, khi nàng cầm tay hắn, đều cầm cổ tay, nhưng bây giờ nàng lại cầm
vào bàn tay hắn. Từng dòng từng dòng tình cảm ấm áp truyền tới từ lòng bàn
tay, khiến hắn cảm thấy ấm cúng đến không thể nói thành lời, nhìn người trước
mặt, đôi môi mỏng hơi hé mở: “Nàng giận sao?”
Người vốn đang nổi giận đùng đùng kia, vừa nghe hắn nói câu này, sự tức giận
tràn ngập trong lòng bỗng tan đi nhiều. Nàng cũng không quay đầu lại, nói:
“Không.” Tuy nói không, nhưng vẫn giận đến mức bốc khói.
Người phía sau nghe nàng đáp cũng không nói gì nữa.
“Ông chủ, đây là Duyệt Ký phải không?” Vừa rồi có người chỉ cho nàng tới đây,
nhìn biển hiệu trước cửa nhưng lại có mấy chữ nàng không biết.
Ông chủ khẽ cười: “Ở kinh thành này có ai không biết tiệm điểm tâm Duyệt Ký
của chúng ta. Cô nương, ngài muốn mua món điểm tâm gì?”
“Bánh hoa quế, hai hộp ạ!” Nói xong, nàng liền buông tay hắn ra, đưa tay vào
ngực áo tìm bạc.
Ông chủ kia đặt bánh quế hoa lên mặt quầy, sau đó cười hì hì nói: “Cô nương,
bộ dạng tướng công ngài tuấn tú thật đấy! Ha ha… đúng là tốt phúc mà!”
Vì thế, cô nàng nào đó vừa móc tiền ra, sắc mặt vốn đã không được tốt, biến
thành cực kỳ khó coi! Nàng cười lạnh: “Nếu hắn mà là tướng công của ta, thì
chắc chắn ta sẽ tức đến hộc máu!”
Nàng vừa dứt lời, không khí bỗng trở nên hơi gượng gạo. Ông chủ cũng cười
gượng hai tiếng, không tiện lên tiếng nữa. Nhưng bà chủ quán lại là một người
rất nhiệt tình: “Được rồi, cô nương à, vợ chồng son cãi nhau cũng là chuyện
bình thường thôi, hôm nay là Trung thu, chuyện dù có lớn đến mấy cũng nên hóa
nhỏ đi. Hai người nên vui vẻ mà dạo chơi mới đúng, đây là ngày lành một năm
mới có một lần mà! Bỏ phí sẽ rất đáng tiếc!”
Tô Cẩm Bình đang định nhiệt tình giải thích rằng nàng và người đàn ông ngạo
kiều này không chuyện gì, thì một giọng nói trong trẻo lạnh lùng cao ngạo đã
vang lên chặn trước những điều nàng muốn nói: “Cảm ơn bà chủ.”
Hắn vừa dứt lời, Tô Cẩm Bình liền quay ngoắt sang, nhìn hắn như gặp quỷ! Mà
trên khuôn mặt lãnh đạm của hắn lại cũng không có chút cảm xúc nào, chỉ hơi
quay đầu đi, dường như cũng hơi ngượng ngùng. Bà chủ kia vừa nhìn thấy trạng
thái lúng túng của hai người liền phì cười nói: “Được rồi, vị cô nương này, vị
công tử kia cũng đã lên tiếng rồi, cô cũng đừng tức giận nữa! Có vợ chồng nào
mà không va chạm đôi lần. Hai người đang là vợ chồng son, về nhà nhớ sống với
nhau thật tốt! Nào, tặng hai người một hộp bánh quế hoa, sau này đừng cãi nhau
nữa nhé.”
Vì thế, hai hộp quế hoa biến thành ba hộp. Tô Cẩm Bình và Bách Lý Kinh Hồng vô
duyên vô cớ lại bị người ta giáo huấn! Cô nàng nào đó mang tâm trạng vô cùng
phức tạp, cầm bánh quế hoa bước ra ngoài. Lần này, nàng không kéo hắn nữa,
nhưng hắn cũng tự mình đi theo sau nàng.
Tô Cẩm Bình càng lúc càng không đoán ra hắn đang nghĩ gì, liền quay lại hỏi
thẳng hắn: “Vừa rồi trong quán ăn, huynh…”
“Bà ấy ồn ào quá.” Vài chữ ngắn gọn nói thẳng ra nguyên nhân.
Khóe miệng nàng co rút! Biết ngay mà! Tô Cẩm Bình quay đầu đi, lười chẳng muốn
phản ứng lại hắn nữa, tiếp tục bước đi. Mà người đi phía sau nàng, nhìn thấy
rõ ràng dáng vẻ tức giận của nàng, mắt hơi lóe lên. Đúng lúc này, một tên công
tử nhà giàu đem theo người hầu, phe phẩy quạt đi thẳng về phía này…
“A!” một tiếng kêu đau đớn vang lên.
Sau đó là những tiếng chửi bới ầm ĩ: “Con mắt chó của ngươi mù rồi à? Không
nhìn thấy bản công tử đây hay sao mà dám đâm vào đây?!”
Tô Cẩm Bình quay đầu lại, nhìn thấy ngay tên công tử kia đang cầm quạt, hung
dữ chỉ thẳng vào Bách Lý Kinh Hồng.
Hắn chỉ đứng yên ở đó, dáng vẻ như một con thú nhỏ bị bỏ rơi, dường như hơi
luống cuống, hai mắt mờ mịt quét qua tứ phía, giống như đang muốn tìm Tô Cẩm
Bình…
Dáng vẻ ngây thơ, tội nghiệp đó đã thành công khiến cho tim Tô Cẩm Bình co rút
vì đau đớn! Cái quái gì thế, đúng là thua hắn luôn, chỉ vừa không nắm tay hắn
một chút mà đã để người khác ức hiếp rồi!
Tên công tử nhà giàu kia thấy hắn không hé răng, lại càng tức tối hơn, nghiến
răng nói: “Hay cho tên tiểu bạch kiểm nhà ngươi! Ông đây nói mà ngươi không
thèm nghe phải không. Người đâu, mau tới…”
Vừa nói tới đây, y liền im bặt, vì y cảm thấy có một bàn tay đang kẹp chặt lấy
cổ ý! Trước mặt y bỗng xuất hiện một giai nhân tuyệt thế khuynh thành. Vừa
nhìn thấy Tô Cẩm Bình, trong đáy mắt y bất giác toát ra vẻ dâm dục không giấu
nổi, nhưng nhanh chóng bị cơn đau ở cổ truyền đến thay thế…
“Nói tiếp đi!” Mặt nàng thoáng có vẻ tàn độc. Kiếp trước, ai cũng biết ‘yêu
nghiệt’ nàng rất dung túng cho người thân. Cho nên, không ai dám ức hiếp ‘yêu
vật’. Kiếp này, tuy nàng xuyên không, nhưng tính cách đó vẫn không hề thay
đổi.
“Ngươi có biết ta là ai không? Dám đối xử với ta như vậy…”
Một tiếng động giòn tan nho nhỏ vang lên, y có cảm giác cổ mình sắp bị chặt
đứt vậy. Khuôn mặt vốn đỏ bừng vì tức giận, bỗng trở nên trắng bệch trong nháy
mắt, vội vàng xin lỗi đầy vẻ nịnh nọt: “Bà cô nhỏ của ta ơi, tiểu nhân biết
sai rồi! Tiểu nhân biết sai rồi!” Vừa nói, y lại vừa nháy mắt ra hiệu cho đám
hạ nhân xung quanh mình.
Nàng cười lạnh một tiếng: “Mắt ngươi có tật à?” Nháy mắt với hạ nhân, nghĩ
nàng không nhìn thấy sao?! Nói xong, lực tay của nàng lại tăng thêm một chút.
“Tiểu nhân biết sai rồi, tiểu nhân biết sai rồi, tiểu nhân cũng không… dám
nữa…!” Mặt hắn bị siết đến đỏ bừng lên, đám hạ nhân xung quanh không dám động
đậy! Vốn là lúc này công tử phải đứng chờ ở cửa cung, đợi yến tiệc Trung Thu
kết thúc, bệ hạ sẽ cho truyền. Nhưng công tử lại nổi hứng, nói muốn ra ngoài
dạo. Ai ngờ vừa đi được mấy bước đã đặt cổ vào tay người khác rồi!!!
Vẫn có một tên gia đinh lẻn ra sau lưng Tô Cẩm Bình định đánh lén, nhưng còn
chưa kịp ra tay, thì sau gáy nàng đã như có một đôi mắt khác, nàng xoay lưng,
đạp cho y một cước, khiến y bay ra xa hơn ba thước. Một cước đó còn đạp thẳng
vào nơi mẫn cảm nào đó của y, làm cho y chỉ biết ôm lấy mà gào khóc kêu đau.
Mọi người đều trắng bệch mặt mũi, cũng nhận ra cô gái này có võ công cao
cường, bọn họ không phải là đối thủ của nàng! Tên công tử kia cũng là tên có
đầu óc, vội vàng lên tiếng xin tha: “Bà cô ơi, tha mạng cho ta! Là tên cẩu nô
tài kia tự ý hành động, ta không có ra lệnh cho hắn tới mà!”
Nàng hừ lạnh một tiếng, ném y xuống đất: “Lần sau đi đường, mở to mắt ra mà
nhìn cho bà! Còn dám đụng lung tung, bà đây phế ngươi!”
Tên công tử kia cực kỳ ấm ức, rõ ràng là người đàn ông áo trắng kia đâm vào y,
trước giờ tính tình y vốn không tốt, nên mới mắng vài câu. Sao lại biến ngược
thành y đi đường không chịu nhìn chứ? Y ôm cái mông nát bấy như cánh hoa, được
đám hạ nhân đỡ dậy liền lên tiếng giải thích: “Rõ ràng là hắn đâm vào ta, đâu
liên quan gì tới ta chứ!”
Y vừa dứt lời, một luồng khí lạnh lẽo đánh úp về phía hắn. Mà khí lạnh này, là
phát ra từ hướng Bách Lý Kinh Hồng, khiến y bất giác run rẩy, nhìn sang bên
đó, lại thấy hắn đứng yên không động đậy, giống như một con rối gỗ. Cảm giác
quỷ dị lan khắp toàn thân y, khiến y nổi da gà khắp người.
Nghe y nói vậy, Tô Cẩm Bình cười lạnh: “Bà đây không cần biết là ai đúng ai
sai. Ức hiếp người của bà đây, là muốn chết!” Do Bách Lý Kinh Hồng đụng phải y
thì đã sao? Hắn vốn không nhìn thấy, đi đường đụng phải người khác thì có gì
đáng ngạc nhiên đâu?
Lời này của nàng khiến quý công tử kia uất nghẹn! Khóe miệng kéo lên nhưng
cũng không nói được câu nào, chỉ cảm thấy hôm nay mình cực kỳ xui xẻo!
Còn Bách Lý Kinh Hồng, khi nghe nàng nói những lời này, rèm mi dài hơi run lên
nhưng cũng không nói gì.
Tô Cẩm Bình không muốn nói nhiều lời vô nghĩa nữa, bước nhanh vài bước đến,
túm tay Bách Lý Kinh Hồng kéo đi: “Cùng đi thôi! Không nhìn thấy thì ngoan
ngoãn đi theo cho ta, nếu lại đâm vào người khác nữa, bà đây không cứu được
huynh đâu!”
Quý công tử kia rất tức tối, đứng phía sau, nghiến chặt răng trừng trừng nhìn
theo bóng lưng của họ, tức muốn nổ phổi!
“Công tử, rõ ràng là người kia đâm vào ngài!” một tên gia đinh khó chịu nói.
Quý công tử kia nghiến răng nghiến lợi một lúc, rồi hung hăng vung tay áo:
“Coi như hôm nay ông đây gặp xui xẻo!”
“Cảm ơn!” Giọng nói trong trẻo vang lên, trong ánh mắt xám bạc say lòng người
kia lại như có ý cười. Đang yên đang lành, sao có thể đụng vào nhau chứ? Hắn
cũng đâu phải thật sự không nhìn thấy đâu. Trong đôi mắt lạnh lùng trong trẻo
ẩn giấu vẻ xảo quyệt, gian xảo như hồ ly, nhưng bộ dạng bên ngoài thì lại như
con mèo nhỏ vậy.
Hai chữ này giống như khúc nhạc đệm nhỏ, làm cho ngọn lửa tức giận trong lòng
Tô Cẩm Bình vụt tắt. Nàng cắn chặt răng, cảm thấy một sự thất bại sâu sắc đối
với sự không có tiền đồ của mình. Vì cái lông gì mà mỗi lần nghe hắn nói vài
từ đơn giản nàng lại hoàn toàn không tức giận nữa? Vì cái lông gì thế? Từ khi
nào mà nàng trở nên độ lượng như vậy?
“Đừng giận nữa.” Hắn chỉ nói rất nhẹ nhàng, nhưng lại cực kỳ có ma lực, khiến
cho cái người giống như con mèo bị bứt lông kia hoàn toàn bình tĩnh lại, bước
chân cũng chậm đi nhiều, quay lưng về phía hắn, nghiến răng nói: “Nếu huynh
còn dám giở thói trẻ con ra nữa, bà đây sẽ ném huynh ở đây một mình đấy!”
“Được!” Ngắn gọn lưu loát, không dài dòng dây dưa.
Đôi mắt hắn đầy ý cười, nhìn theo bóng nàng. Dù hắn không muốn thừa nhận,
nhưng hắn lại không thể không thừa nhận, hình như mình thật sự thích nàng. Hắn
không nói rõ được, là vì thấy nàng nói những lời bảo vệ mình như thế, hay là
cũng chỉ vì hắn tham lam sự ấm áp mà nàng mang lại. Chung quy, là thích hay
là… Đôi mắt màu xám bạc chợt lóe lên, thần bí, khó lường, giống như làn sóng
ngầm lẳng lặng ẩn dưới mặt nước hồ xanh biếc. Hắn thật sự có thể để mặc chính
mình thích nàng sao?
Cho đến giờ, hắn cũng vẫn không hiểu được, rốt cuộc nàng có phải là người của
Hoàng Phủ Hoài Hàn hay không!
Nghe hắn nói một chữ ‘được’, nàng mới hoàn toàn hết tức giận. Trước mặt họ là
một mặt hồ phủ đầy liên hoa đăng, đẹp vô cùng! Người bán hàng rong ở ven hồ
vừa nhìn thấy ánh mắt Tô Cẩm Bình, liền cười nói: “Cô nương, công tử, hai
người cũng mua một cái hoa đăng thả đi! Rất linh nghiệm!”
“Hoa đăng này có thể cầu cái gì?” Có một người nàng vẫn luôn nhớ thương, muốn
cầu phúc cho người đó.
Người bán hàng rong kia cười nói: “Cầu công danh, nhân duyên, cầu cho người
thân bình an, cầu cái gì cũng thành hết.”
“Được, ta mua!” Tô Cẩm Bình cười, kéo Bách Lý Kinh Hồng bước qua, nhìn ngắm
mấy chiếc đèn hoa đăng, cái nào cũng giống cái nào, chẳng có gì khác để chọn,
liền tùy tiện cầm hai cái, đưa cho hắn một cái.
“Nàng tin sao?” Cầm hoa đăng trên tay, hắn hơi khó hiểu. Nàng và hắn là cùng
một loại người. Hắn chưa bao giờ tin những thứ này, cho nên, hắn cũng không
nghĩ là nàng tin vào thứ này.
Tô Cẩm Bình móc vài đồng tiền ra, đưa cho người bán hàng rong, rồi cười nói:
“Không tin, nhưng thử cũng không sao. Nếu không thành hiện thực, thì thứ ta để
mất là chút bạc mà ta coi trọng nhất. Nhưng mặc dù mất vô cớ như vậy, nhưng
vào thời khắc này, lòng ta lại có thể vui vui vẻ vẻ, bởi vì, nguyện vọng mà ta
gửi gắm vào lúc này là hoàn toàn chân thật. Hơn nữa, nếu thật sự thành hiện
thực thì sao? Dù sao, chuyện tương lai, đâu có ai biết trước được kết quả,
không đúng sao?”
Rèm mi dài thật dài của hắn khẽ run lên, suy nghĩ kỹ về những điều nàng nói.
Nếu không thành hiện thực, cũng chỉ mất chút gì đó mà mình luôn coi trọng,
nhưng lòng lại có thể vui vẻ thoải mái, không mệt mỏi, lo toan.
Không mệt mỏi, không lo toan! Thời khắc này, hắn bỗng cảm thấy những nút thắt
trong lòng mình đều được cởi bỏ, chỉ cần trong lòng có thể vui vẻ thoải mái,
nào có ai biết trước kết quả sẽ ra sao? Không phải thế sao? Cũng giống như,
hắn và nàng vậy! Thua, đó là mất đi tất cả những gì mình khổ tâm trù tính,
nhưng nếu thắng thì sao?
Hắn quay đầu, nhìn bên cạnh khuôn mặt xinh xắn của nàng, rồi lại nhìn chiếc
đèn hoa đăng trong tay mình. Cầu công danh, cầu nhân duyên, cầu cái gì cũng
thành… Cầu… nhân duyên sao? Có lẽ, hắn đã có câu trả lời rồi.
Người bán hàng rong kia cười hì hì đưa bút cho họ: “Công tử, cô nương! Hai
người viết đi!”
Hắn nhận bút, đang định viết thì nghe thấy tiếng nói đầy lúng túng của Tô Cẩm
Bình vang lên: “Cái này… hình như ta không biết viết… huynh biết không?” Nàng
đã không biết chữ phồn thể rồi, lại không biết dùng cả bút lông nữa.
“Biết.” Hắn lãnh đạm đáp.
“Vậy huynh viết giúp ta đi?” Nàng đưa đèn hoa đăng trong tay cho hắn, nói với
vẻ đầy mong chờ.
Người bán hàng rong kia ngẩn người một chút, đang muốn nhắc nàng là những gì
viết trên hoa đăng không thể cho người khác xem, sẽ mất linh, thì Tô Cẩm Bình
lại nói trước: “Dù sao hai chúng ta cũng là cùng một loại người, huynh xem
cũng chẳng sao cả!” Tuy nàng không phải là người cổ đại, nhưng cũng biết một
chút về tập tục này nọ ở đây.
Hắn dừng lại một chút, rồi đưa ngón tay thon dài ra, nhận lấy chiếc đèn hoa
đăng trong tay nàng, nhẹ nhàng hỏi: “Viết cái gì?” Lòng hắn hơi trầm xuống, có
thể nhờ hắn viết, như vậy, nàng chắc chắn sẽ không viết tên hắn.
“Yêu vật.” Đó là người bạn duy nhất ở hiện đại của nàng, nàng xuyên không, cô
ngốc đó ở hiện đại nhất định sống sẽ không tốt lắm. Hoa đăng này, thôi thì để
cầu bình an cho cô ấy đi!
Yêu vật à? Cái tên này, chắc hẳn là tên một người đàn ông nhỉ? Hắn nhấc bút
lên, viết hai chữ đó xuống đèn hoa đăng. So với vết mực đen rõ ràng kia, tâm
trạng đang dần ấm lên cũng từ từ chìm xuống, rơi xuống tận đáy vực!
Sau khi viết xong, Tô Cẩm Bình cầm đèn hoa đăng đi tới bờ hồ, bắt chước những
người bên cạnh, thả đèn xuống. Thả xong, nàng cũng cảm thấy tâm trạng tốt lên
nhiều, nhìn hắn đứng bên hồ, cười nói: “Của huynh viết xong chưa?”
“Không viết.” Hắn lãnh đạm đáp, suy nghĩ đã dần trôi rất xa.
“Không phải lúc nãy huynh đã định viết rồi sao?” Sao người này còn dễ thay đổi
hơn cả phụ nữ thế?
Nghe nàng hỏi vậy, hắn cũng chỉ lạnh lùng đứng đó, không đáp lời, nhưng chính
người bán hàng rong kia lại nhìn ra chút manh mối, chỉ là không tiện nói gì.
Tô Cẩm Bình nhìn hắn một lúc lâu, cứ cảm thấy người này hình như có chút gì đó
không ổn, nhưng lại không thể nói rõ là không ổn ở chỗ nào. Nàng khẽ cười,
cũng chỉ nghĩ rằng hắn không tin mấy việc này nên ngại viết: “Vậy được rồi,
chúng ta đi thôi!”
Đúng lúc này, ở bên bờ hồ đối diện, một cô gái che mặt bằng lụa mỏng thả hoa
đăng xong, cười cười đứng lên, khẽ đảo đôi mắt đẹp, lại bất ngờ nhìn thấy Tô
Cẩm Bình và Bách Lý Kinh Hồng đứng ở bên hồ bên kia! Toàn thân ả ta bỗng cứng
đờ, trong mắt xuất hiện sự ghen ghét đến tận xương tủy!