Hôn Trộm Bị Bắt Quả Tang!


Người đăng: Kagasamiclone

Nhìn thấy dáng vẻ này của nàng, Tô Cẩm Thu thoáng nín thở, chẳng lẽ, Tô Cẩm
Bình này cũng rất quan tâm đến sống chết của Thiển Ức sao? Quan tâm là tốt
rồi! Giọng ả bất giác cao lên: “Rất đơn giản, không phải ngươi có thể phế được
hai chân của Hách Liên Dung Nhược sao? Chỉ cần ngươi cũng phế ả tiện nhân Thục
phi kia...”

Nói xong, ả đưa tay lên, làm động tác cắt cổ...

“Quý phi nương nương, đúng là ngài coi hoàng cung này như khu vườn sau nhà
chúng ta rồi nhỉ? Nơi đây có thể tùy ý ta muốn làm gì thì làm sao? Giết người
dễ vậy à? Ta nói này, ngài hao tâm tốn sức nghĩ cách đối phó với Thục phi như
vậy, thì chi bằng nên nghĩ cách làm thế nào giữ được Hoàng thượng còn hơn.
Ngài nên biết rằng, cái gì cũng đều là giả, chỉ có cách hoài thai tiểu hoàng
tử, rồi đưa lên ngôi thái tử. Đó là mới là thật!” Tô Cẩm Bình nói với vẻ rất
chân thành.

Nàng vừa dứt lời, sắc mặt hai cô ả đều cứng lại, những điều này rất có lý,
nhưng trước giờ Hoàng thượng vốn không triệu phi tần tới thị tẩm, thì các ả
biết làm sao?!

“Ngươi có biện pháp nào hay không?” Tô Cẩm Thu nông nóng hỏi. Nếu có biện pháp
nào, có thể hoài thai người thừa kế ngôi vị hoàng đế, thì địa vị của ả mới
thực sự được củng cố!

“Biện pháp thì cũng có, nhưng còn phải xem nương nương có dám đánh cuộc hay
không?!” Cô nàng nào đó cười vô cùng thần bí, nhưng trong đôi mắt phượng lại
thoáng có vẻ u ám, tối tăm...

...

Trên điện Kim Loan, giọng nói the thé của tiểu Lâm tử vang lên: “Có chuyện
khởi tấu, vô sự bãi triều!”

“Khởi bẩm Hoàng thượng, thần có bản tấu!” Thượng Quan Cẩn Duệ đứng ra nói.

“Nói.” Giọng nói lạnh như băng mang theo chút ý cười, nếu hắn đoán không nhầm,
thì bản tấu này chắn hẳn sẽ nói đến sự kiện đó.

Người đàn ông ôn nhu, nhã nhặn mặc quan bào màu xanh lam trình quyển sổ con
trong tay mình lên: “Hoàng thượng, vi thần điều tra được Ngự sử đại phu Liễu
Hàn Thế tham tài trái phép, lén bòn rút tám mươi vạn ngân lượng cứu trợ thiên
tai. Hữu tướng, cũng có liên quan trong này!”

“Tả tướng, ngươi đừng ngậm máu phun người!” Tô Niệm Hoa vội lên tiếng phản
bác, khuôn mặt già tức giận đến tái xanh, trong mắt đầy vẻ lạnh lùng tàn nhẫn.

Thượng Quan Cẩn Duệ khẽ cười nhạt: “Bản quan chỉ nói hữu tướng có liên quan,
chứ chưa nói là có tham dự vào việc bòn rút tiền cứu trợ thiên tai, sao hữu
tướng phải kích động như thế chứ?”

Hắn vừa dứt lời, mặt Tô Niệm Hoa liền biến đổi đủ mọi màu sắc, đẹp cực kỳ!

Còn Liễu Hàn Thế kia, thì đã sợ đến mức hồn lìa khỏi xác, mắt cũng không dám
liếc về phía này một cái.

Mặt Hoàng Phủ Hoài Hàn thoáng xuất hiện vẻ thâm trầm, có tin tình báo rằng
trong tay Thượng Quan Cẩn Duệ đang giữ bằng chứng mưu phản của Tô Niệm Hoa.
Nhưng tại sao hắn ta lại buộc tội Liễu Hàn Thế?

“Trình lên đây.” Hắn lạnh giọng nói.

Tiểu Lâm tử bước xuống, đón nhận tấu chương kia, đặt trước mặt Hoàng Phủ Hoài
Hàn.

Hoàng Phủ Hoài Hàn lạnh lùng nghiêm mặt mở tấu chương kia ra, sự tức giận càng
lúc càng lớn. “Rầm” một tiếng, hắn quăng mạnh tấu chương xuống ngự án: “Liễu
Hàn Thế, ngươi biết tội chưa?!”

Chân Liễu Hàn Thế mềm nhũn, quỳ sụp xuống, lớn tiếng gào khóc: “Hoàng thượng,
thần bị oan! Thần bị oan!”

“Oan à?” Hắn cầm tấu chương, ném thẳng vào mặt lão: “Nhìn cho rõ đi, xem trẫm
có xử oan cho ngươi không!”

Liễu Hàn Thế run rẩy như lá rụng trong gió thu, tay run lẩy bẩy mở tấu chương
kia ra xem, sắc mặt thoáng tái mét, không dám kêu oan nữa, chỉ dập đầu nói:
“Hoàng thượng tha mạng, Hoàng thượng tha mạng!”

Lúc này, Tô Niệm Hoa đứng ra: “Hoàng thượng...”

“Hữu tướng!” Hắn giận dữ gầm lên!

Tô Niệm Hoa lập tức quỳ xuống: “Có vi thần!”

“Ngươi cũng nên đọc kỹ tấu chương đi, rồi hay cầu xin thay lão!” Hoàng Phủ
Hoài Hàn quát Tô Niệm Hoa, sự nghi ngờ trong lòng càng sâu thêm.

“Vi thần lĩnh mệnh!” Sau khi đọc tấu chương kia, sắc mặt già nua của lão cũng
trắng bệch. Trên tấu chương viết rõ ràng rành mạch Tô Niệm Hoa lão cũng nhận
hối lộ không hề ít. Ngay cả thời gian, địa điểm nhận hối lộ, rồi lão đã nhận
bao nhiêu bạc, thậm chí bạc giấu ở đâu trong nhà lão cũng được viết rõ ràng.

Trong khoảnh khắc nhìn thấy tấu chương, lão thậm chí còn có cảm giác Thượng
Quan Cẩn Duệ đang ở trong nhà lão vậy! Rốt cuộc hắn làm sao điều tra được
những thứ này?!

“Tô ái khanh, ngươi còn gì để nói không? Hay muốn trẫm sai người tới điều tra,
ngươi mới bằng lòng khai thật? Hả?” Giọng nói lạnh lẽo truyền từ đỉnh đầu tới,
người không biết chuyện thì đều nghĩ đế vương tức giận vì chuyện này. Nhưng
Thượng Quan Cẩn Duệ, lúc này đang cúi đầu, thì đương nhiên biết rất rõ vì sao
Hoàng Phủ Hoài Hàn tức giận.

Quả thật hắn đã điều tra được chứng cứ chính xác chứng minh Tô Niệm Hoa muốn
mưu phản. Nhưng tội mưu phản sẽ bị tịch thu tài sản, xử trảm cả nhà. Nàng cũng
là con gái Tô gia, cho nên, hắn tuyệt đối không thể để chuyện này xảy ra được.
Vì hắn biết, nếu thật sự phải đi tới bước đó, hắn chắc chắn sẽ không thể cứu
được nàng. Như vậy, cách tốt nhất là giấu chuyện này đí. Có điều, dương nhiên
Hoàng Phủ Hoài Hàn đã biết hắn giữ chứng cứ đó. Nếu không giao được thứ gì ra,
để cho hắn ta một câu trả lời thuyết phục, chỉ e rằng người mà hắn ta muốn đối
phó sau này, sẽ chính là hắn.

Vì thế, tố cáo Tô Niệm Hoa tham ô, nhận hối lộ, âu cũng chỉ là kế lung lạc mà
thôi!

Tô Niệm Hoa nghe vậy, chỉ lẳng lặng quỳ ở đó không nhúc nhích.

“Hữu tướng, ngươi còn lời gì muốn nói không?” Giọng nói lạnh lùng mang theo
cảm xúc sắc nhọn như đao kiếm.

“Cựu thần... cựu thần... cựu thần biết tội! Xin bệ hạ thứ tội.” Bằng chứng rõ
rành rành như thế, cứ chối tội cũng đâu ích gì!

Ngay lúc đó, một đại thần đứng ra lên tiếng: “Hoàng thượng, Hữu tướng vốn cúc
cung tận tụy vì Đông Lăng ta, giờ phạm sai lầm như thế, có lẽ chỉ là do nhất
thời hồ đồ, bị Liễu Hàn Thế mê hoặc, xin Hoàng Thượng giơ cao đánh khẽ!”

“Xin Hoàng thượng giơ cao đánh khẽ!” Đám người bên phe hữu tướng đồng loạt quỳ
xuống. Còn Liễu Hàn Thế, đương nhiên đã trở thành vật hy sinh.

Liễu Hàn Thế cắn chặt răng, trừng mắt nhìn đám người thường ngày vẫn xưng
huynh gọi đệ này, tức giận đến suýt phun máu tươi!

Vị đế vương ngồi trên long ỷ cao cao, nghe bọn họ nói xong, liền lạnh lùng
lướt mắt qua đám người quỳ dưới đất, trên mặt không có chút cảm xúc nào khác
lạ, có điều, trong đôi mắt màu tím đậm lại hiện rõ sát ý.

Lúc này, Thượng Quan Cẩn Duệ cũng bước ra nói: “Hoàng thượng, tuy lời của nhóm
các vị đại nhân nói không sai, nhưng quốc có quốc pháp, thiên tử phạm pháp, xử
như thứ dân, nếu không làm theo quy củ, sao có thể răn dạy dân chúng?! Vụ án
này, xin Hoàng thượng hãy xử theo quốc pháp, cho bàn dân thiên hạ một câu trả
lời xác đáng! Hơn nữa, hữu tướng thân là thừa tướng của một nước, đứng đầu
bách quan, hẳn là cũng nên làm gương cho các đại nhân khác.”

Hắn vừa dứt lời, thì một đám quan viên khác cũng đứng ra phụ họa.

Hoàng Phủ Thanh cũng đứng ra nói: “Tả tướng đại nhân nói vậy là sai rồi! Người
ta nói, ngoài phép tắc ra, còn có tình người nữa, dù hữu tướng đại nhân có sai
lầm, nhưng dù sao người lớn tuổi, đôi khi cũng có chút hồ đồ, biết sai biết
sửa chữa còn đáng quý hơn nhiều. Bản vương nghĩ, Hoàng thượng hẳn là nên cho
Tô đại nhân một cơ hội để sửa sai.”

“Ngũ hoàng đệ nói cực đúng!” Làm cho người ta bất ngờ là, Hoàng Phủ Vũ, người
luôn bất hòa với Hoàng Phủ Thanh, lại đứng ra nói một câu như vậy, có điều
ngay sau đó hắn ta lại lớn giọng nói tiếp: “Hoàng thượng, ngũ hoàng đệ nói rất
đúng, Thừa tướng chẳng qua cũng chỉ nhất thời hồ đồ, nên được tha thứ. Đại
hoàng huynh, nếu có ngày nào đó, thần đệ lỡ uống quá chén, nhất thời hồ đồ,
bất cẩn chém chết ngũ hoàng đệ, ngài nhất định cũng phải cho thần đệ một cơ
hội để sửa sai nhé!”

Nói đến câu sau, hắn ta thậm chí còn lược bỏ cả cách gọi ‘Hoàng thượng’, gọi
thẳng ‘đại hoàng huynh’.

“Khụ khụ...” Hắn ta vừa dứt lời, tiếng ho khan vang lên khắp bốn phía. Dù là
phe nào cũng có cảm giác muốn cười phì ra.

Hoàng Phủ Thanh giận đến mức mặt biến đổi đủ màu sắc, bảy màu rực rỡ! Hắn giận
dữ chỉ thẳng vào mặt Hoàng Phủ Vũ: “Hoàng Phủ Vũ, ngươi nói vậy là có ý gì?”

“Chẳng có ý gì cả, bản vương chỉ là lấy ví dụ thôi mà! Còn nữa, Ngũ hoàng đệ,
bản vương dù gì cũng là hoàng huynh của ngươi, nói năng nên cung kính chút thì
hơn!” Hoàng Phủ Vũ bình chân như vại nói, rồi quay người không thèm để ý tới
hắn ta nữa.

Nhưng cũng chính thái độ thờ ơ này, lại khiến Hoàng Phủ Thanh càng thêm tức
giận!

Hoàng Phủ Lam cũng đứng ra nói: “Hoàng thượng, Tam hoàng huynh chinh chiến sa
trường đã lâu, không biết những cống hiến của Tô đại nhân với Đông Lăng ta,
cho nên mới nói như vậy. Thần đệ nghĩ, Hoàng thượng nên nể tình Tô đại nhân
tuổi đã cao, tha thứ cho lỗi lầm của ông ấy!”

Tô Niệm Hoa im lặng nửa ngày, giờ mới vội lên tiếng: “Khởi bẩm Hoàng thượng,
tuy cựu thần nhất thời hồ đồ, nhưng vẫn chưa già đến mức phải cáo lão hồi
hương! Xin Hoàng thượng xử trí cựu thần theo luật định!”

Nói là xử theo luật, nhưng thực ra, lão cũng biết hiện giờ Hoàng Phủ Hoài Hàn
tạm thời không thể làm gì lão. Dù sao cũng không thể thật sự nhốt lão vào
thiên lao, hơn nữa, tuy là tham ô, nhận hối lộ, nhưng số lượng cũng không lớn
đến mức lấy mạng được lão.

Tô Niệm Hoa đã nói vậy, những người khác đương nhiên cũng không thể nói thêm
gì.

Mắt Hoàng Phủ Hoài Hàn lạnh đi, hung dữ nhìn chằm chằm kẻ đang quỳ trên đất.
Giỏi cho lão thất phu nhà ngươi!!! Dám lấy lui làm tiến! Nhưng Hoàng Phủ Hoài
Hàn hắn là người dễ đối phó vậy sao?

“Tuy hữu tướng phạm sai lầm lớn, nhưng trẫm niệm tình ái khanh có công với
Đông Lăng bao năm qua, sẽ giơ cao đánh khẽ, giáng chức xuống làm Lễ bộ Thượng
thư, làm gương cho người khác. Chúng ai khanh có dị nghị gì không?”

Mọi người xung quanh đều quay sang nhìn nhau, khuôn mặt già nua của Tô Niệm
Hoa giận đến xanh xám! So đấu với Hoàng Phủ Hoài Hàn bao nhiêu năm, nhưng xem
ra, lão vẫn đánh giá thấp hắn. Hắn không thể nhốt lão vào đại lao, cũng không
thể lột bỏ mũ quan của lão, nên giáng chức lão.

“Bệ hạ anh minh, chúng thần đều không có dị nghị gì!” Chúng đại thần cùng lên
tiếng. Bây giờ, dù có hay không có dị nghị, cũng chỉ có thể nuốt vào bụng
thôi.

Tô Niệm Hoa hung dữ trừng mắt nhìn Thượng Quan Cẩn Duệ, sau đó cười lạnh nói:
“Tạ long ân của bệ hạ. Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!” Tuy nói vậy,
nhưng trong mắt lão đầy vẻ khiêu khích.

Đôi môi mỏng của Hoàng Phủ Hoài Hàn lạnh lùng cong lên, mang một vẻ tàn ác,
khát máu khó có thể nói thành lời. Lão thất phu, trẫm sẽ cho ngươi thoải mái
thêm một thời gian nữa!

Màn long tranh hổ đấu trên triều cũng đến hồi kết thúc. Sắc mặt của chúng thần
trong đảng bảo hoàng và đảng tả tướng đều tươi roi rói, còn đảng hữu tướng lại
xám ngoét như tro!

Thượng Quan Cẩn Duệ vừa bước ra khỏi cửa điện Kim Loan, một tiểu thái giám đã
tới truyền lời: “Thượng Quan đại nhân, Hoàng thượng truyền ngài tới ngự thư
phòng!”

Hắn hơi dừng bước, khuôn mặt hòa nhã thoáng hiện lên nụ cười khổ, rồi xoay
người đi về phía ngự thư phòng.

Dọc đường đi, toàn thân Hoàng Phủ Hoài Hàn đều tỏa khí lạnh, không nói một từ
nào. Đương nhiên Thượng Quan Cẩn Duệ cũng biết, đây là sự cảnh cáo dành cho
hắn, muốn hắn phải thành thật khai báo rõ ràng.

Đến cửa ngự thư phòng, Hoàng Phủ Hoài Hàn hơi nhíu mày lại, không có dáng vẻ
giả vờ giả vịt quét rác của cô nàng kia, đột nhiên hắn thấy không quen: “Tô
Cẩm Bình đâu?”

“Khởi bẩm Hoàng thượng, Tô Cẩm Bình bị Hoàng quý phi nương nương gọi đi rồi
ạ!” Tiểu cung nữ cùng quét rác với Tô Cẩm Bình vội tiến lên đáp.

Nghe mấy lời này, khóe mắt hắn bất giác co rút lại, có phải Tô Cẩm Thu này
điên rồi hay không? Người bình thường không phải là nên cách cô nàng thần kinh
này càng xa càng tốt hay sao? Còn đặc biệt mời nàng ta tới nữa!!!

Thượng Quan Cẩn Duệ lại hơi lo lắng.

“Biết rồi, đứng lên đi!” Nói xong, hắn bước thẳng vào ngự thư phòng.

“Tạ ơn Hoàng thượng!”

...

Trong ngự thư phòng,

Thượng Quan Cẩn Duệ đứng giữa đại điện, cúi đầu không nhúc nhích. Hoàng Phủ
Hoài Hàn cũng không nói gì, có điều, đôi mắt màu tím đậm nhìn chằm chằm vào
hắn, giống như muốn xuyên qua thân thể hắn, để nhìn thấy rõ trong lòng hắn rốt
cuộc đang suy nghĩ gì.

Một lúc lâu sau, đế vương mới lạnh lùng nói: “Ái khanh, khanh không có chuyện
gì muốn nói với trẫm sao?”

Dưới ống tay áo bào rộng thùng thình, lòng bàn tay hắn đã bắt đầu ướt mồ hôi,
nhưng trên mặt vẫn tỉnh bơ, lộ ra nụ cười nhã nhặn: “Không biết bệ hạ muốn nói
đến chuyện gì?”

Bàn tay to mạnh mẽ của hắn gõ nhẹ vào long án, một, hai, ba, từng tiếng một
như tiếng chuông gõ vào lòng người khác. Cuối cùng, đôi môi mỏng lạnh băng hơi
cong lên: “Việc việc của hữu tướng, ái khanh không điều tra được chuyện gì
khác sao?”

Giọng điệu như lơ đãng, nói ra rất nhẹ nhàng, nhưng lại khiến người ta vô cùng
áp lực, có cảm giác như sự bình yên trước cơn phong ba bão táp vậy.

Thượng Quan Cẩn Duệ ngẩng đầu, sắc mặt mờ mịt: “Xin Hoàng thượng chỉ rõ!”

Hắn vừa dứt lời, không khí trong phòng càng lạnh thêm, sắc mặt Hoàng Phủ Hoài
Hàn cũng cực kỳ khó coi, một lúc lâu sau, hắn ta mới khẽ cười một tiếng, nhưng
lại mang theo rõ khí lạnh: “Ái khanh nói không có, thì cứ coi như không có đi.
Có nhiều lúc, trẫm thực sự không đoán được ngươi đang nghĩ gì.”

Nghe hắn ta nói vậy, Thượng Quan Cẩn Duệ vội quỳ xuống: “Thần rất kinh sợ!”

“Được rồi, lui đi!” Hắn ta làm ra vẻ mỏi mệt, khẽ phẩy tay.

“Thần cáo lui!” Mặt hắn không chút thay đổi, bước ra khỏi ngự thư phòng, bước
chân dường như không thực. Khi quân là tội chết, nếu Hoàng Phủ Hoài Hàn muốn
dùng cớ này để loại bỏ hắn, thì hôm nay hắn cũng không còn đường sống! Nhưng
trừ làm như vậy, hắn không có lựa chọn nào khác. Bảo hắn phải đẩy Cẩm Cẩm tới
chỗ chết, hắn không làm được!

...

Hắn nhấc ngự bút, xử lý việc nước. Khuôn mặt tuấn tú vô song vô cùng lạnh
lùng. Thượng Quan Cẩn Duệ, xem ra hắn ta không đơn giản như hắn nghĩ! Chỉ với
việc hắn ta có thể trợn to mắt nói dối hắn thôi cũng đủ nói lên hắn ta cực kỳ
can đảm, rốt cuộc... là vì sao?

Ngự bút đỏ vừa di động, trong đầu hắn cũng như lóe sáng. Tô gia, Tô Niệm Hoa,
Tô Cẩm Bình, lại còn nhiều lần Thượng Quan Cẩn Duệ có biểu hiện khác thượng...
không phải là vì Tô Cẩm Bình kia đấy chứ? Nghĩ vậy, đôi môi mỏng hơi cong lên,
nét bút cũng nhẹ đi nhiều. Nếu thật sự là vì Tô Cẩm Bình kia, thì có phải hắn
sẽ có thể khống chế Thượng Quan Cẩn Duệ dễ dàng hơn một chút không?

...

Một lúc lâu sau cũng không thấy Tô Cẩm Bình quay về làm việc, không biết vì
sao, trong lòng hắn lại dâng lên cảm giác lo lắng, lần trước không phải cô
nàng kia đã đánh Tô Cẩm Thu sao? Không phải là Tô Cẩm Thu tìm nàng báo thù
chứ? Nghĩ vậy, nét bút thất thần hạ xuống, tạo nên một vết đỏ hồng trên tấu
chương. Hắn day day mi tâm, không nói rõ được cảm xúc khác thường của mình là
từ đâu mà ra, cảm giác buồn bực càng lúc càng nặng nề!

Một lúc lâu sau, cuối cùng hắn cũng không nhịn được nữa, liền hỏi: “Tiểu Lâm
tử, Tô Cẩm Bình đã quay lại chưa?”

Tiểu Lâm tử ngẩn người, không ngờ Hoàng thượng lại đột nhiên hỏi vậy, vội bước
lên nói: “Khởi bẩm Hoàng thượng, vẫn chưa về ạ!”

“Đi! Đi sang bên Hoàng quý phi xem thế nào!” Nói xong, hắn ném ngự bút, đứng
dậy bước ra ngoài, cũng đồng thời nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của tiểu Lâm tử.
Khuôn mặt lạnh lùng thị huyết của hắn thoáng đen lại, cất lời giải thích:
“Chẳng qua, trẫm chỉ muốn xem thử, có thật nàng đang ở chỗ Tô Cẩm Thu hay
không thôi. Hay là nàng ta lại giả vờ mượn cớ quý phi cho gọi, để nhân tiện
lười biếng trốn việc?”

“Vâng! Bãi giá cung Thanh Loan!” Gã the thé hô lên, rồi ngoan ngoãn đi theo
sau Hoàng Phủ Hoài Hàn, lặng lẽ nhìn bóng lưng Hoàng thượng, gã thầm than,
Hoàng thượng à, ngài không biết rằng ngài giải thích mới càng kỳ quái hơn sao?

Ánh mắt sau lưng khiến Hoàng Phủ Hoài Hàn cực kỳ mất tự nhiên, nghĩ đến hành
động của mình, chính hắn cũng không hiểu mình đang làm cái quỷ gì. Đi một lúc
cũng đến cung Thanh Loan, tiểu Lâm tử lớn giọng hô: “Hoàng thượng giá lâm!”

Ba cô nàng ở trong phòng vừa bàn bạc xong kế lớn đều giật mình, vừa mới bàn
bạc xem nên tính kế hắn thế nào, hắn lại đột ngột tới đây. Ba người liếc nhau,
đều nhìn thấy rõ người kia đang chột dạ, nhưng đều vội vàng đứng dậy, bước ra
ngoài nghênh giá.

“Thần thiếp cung nghênh Hoàng thượng!” Hoàng quý phi và người phụ nữ mặc áo
gấm cùng quỳ phía trước, Tô Cẩm Bình không nói năng gì, lặng lẽ quỳ phí sau.

Vào khoảnh khắc đôi mắt màu tím đậm lạnh lùng nhìn thấy bóng dáng Tô Cẩm Bình
bình an vô sự, lòng hắn nhất thời bình yên lạ. Cảm giác sốt ruột như có như
không cũng biến mất hẳn. Hắn nhìn mấy người phụ nữ quỳ dưới đất, hỏi: “Nguyệt
phi cũng ở đây à?”

Người phụ nữ được gọi là Nguyệt phi kia đỏ mặt nói: “Hoàng thượng, thần thiếp
đến thăm Hoàng quý phi tỷ tỷ, không ngờ ngài cũng tới!” Nếu biết trước, nhất
định ả phải trang điểm, mặc xiêm y thật đẹp để tới đây rồi. Dung nhan xinh đẹp
kia đỏ ửng lên, lặng lẽ nhìn khuôn mặt tuấn mỹ như điêu khắc của Hoàng Phủ
Hoài Hàn.

Nhìn tình hình này, Tô Cẩm Thu hơi nghiến răng, chỉ hận không thể cấu xé ả
Nguyệt phi kia! Rõ ràng là Hoàng thượng đến gặp ả, lại bị ả tiện nhân kia đoạt
mất sự chú ý của ngài, ả nũng nịu gọi: “Hoàng thượng!”

Tô Cẩm Bình quỳ gối phí sau hai người, như đang nhìn thấy cảnh hai con chó
tranh nhau đồ ăn, còn Hoàng Phủ Hoài Hàn kia chính là một chiếc bánh bao thịt
óng vàng rực rỡ, ngào ngạt hương thơm vậy! Mặt nàng đầy ý đồ xấu, ngẩng đầu
lặng lẽ nhìn hắn, bỗng nhớ đến chuyện mấy hôm trước Hoàng Phủ Dạ nói người này
vẫn còn là xử nam, mắt nàng lại bất giác đảo tới vị trí dưới khố hắn, ý cười
trong đôi mắt phượng càng rõ ràng hơn!

Nụ cười kỳ quái trong mắt nàng, đương nhiên không thể tránh được ánh mắt của
Hoàng Phủ Hoài Hàn. Không biết vì sao, nhìn thấy dáng vẻ đó của nàng, hắn lại
thấy không được tự nhiên, đặc biệt là khi ánh mắt nàng dừng chính xác ở thân
dưới của hắn, thì hắn cảm thấy như chính mình bị lột sạch y phục đứng trước
mặt nàng vậy! Cảm giác này khiến hắn vô cùng khó chịu, vì thế, liền quát lớn:
“Tô Cẩm Bình, trẫm chỉ không có ở đó một khắc mà ngươi đã lười biếng trốn
việc! Ngươi cho rằng có tỷ tỷ là quý phi, thì có thể muốn làm gì trong cung
thì làm phải không?”

Nghe hắn nói vậy, mặt Tô Cẩm Thu trắng bệch đi, vội lên tiếng: “Khởi bẩm Hoàng
thượng, vì thần thiếp đã lâu không gặp muội muội, rất nhớ muội ấy, nên mới cho
truyền muội ấy tới đây, không phải ý của muội ấy đâu ạ.”

Tô Cẩm Bình hung hăng nghiến răng, cẩu hoàng đế đáng băm vằm kia, nàng không
trêu chọc hắn, cũng chẳng dây vào hắn, vậy mà gã đàn ông đê tiện này vừa mở
miệng ra đã muốn gây chuyện với nàng! Nàng tức muốn chết đi được, nhưng ngoài
mặt vẫn phải giả vờ kính cẩn, ngoan ngoãn, quy củ nói: “Khởi bẩm Hoàng thượng,
Hoàng quý phi tỷ tỷ cho gọi nô tỳ tới, thật ra không phải vì thứ tình cảm tỷ
muội gì đó đâu, mà còn có nguyên nhân khác nữa!”

Vừa nghe mấy lời này, sắc mặt Tô Cẩm Thu càng tái xám hơn. Ả lẳng lặng quay
đầu liếc nhìn Tô Cẩm Bình một cái, mắt đầy vẻ cảnh cáo. Tô Cẩm Bình lại làm
như không nhìn thấy ánh mắt đó, chỉ cúi đầu, ra dáng một cung nữ rất an phận,
khiêm tốn!

“À? Vậy ngươi nói thử xem, chuyện khác là chuyện gì?” Cô nàng này, muốn tố cáo
Tô Cẩm Thu với mình sao? Suy nghĩ này vừa xuất hiện, trong lòng hắn lại có cảm
giác cao hứng vì nàng gặp chuyện có thể tìm hắn tố cáo. Nhưng ngay sau đó, hắn
lại giật mình, điều chỉnh lại tâm trạng, vì sao hắn phải cao hứng vì mấy
chuyện này chứ?

Có điều, suy nghĩ và hiện thực luôn có sự chênh lệch nhất định! Hắn chỉ nghe
thấy cô nàng nào đó lớn tiếng nói: “Hoàng thượng có dung nhan như thần tiên,
anh tuấn, phóng khoáng, phong lưu kiệt xuất, dung mạo tựa Phan An, lại có thêm
tài năng kinh thiên động địa. Nhưng những từ đó cũng không có từ nào nói hết
được kỳ tài hiếm có trên thế gian của Hoàng thượng. Ngài là một minh quân
thiên cổ khó có được, cũng là vị hôn phu tốt nhất mà con gái trên khắp thế
gian đều thiết tha mơ ước!”

“Thế thì sao?” Không có người đàn ông nào không thích nghe ca ngợi, mà khiến
hắn vừa lòng nhất là câu: “vị minh quân thiên cổ khó có được” kia. Có điều,
sau giây phút sung sướng ngắn ngủi, hắn liền lạnh mặt lại, cảm thấy có gì đó
không ổn. Cô nàng này mà lại ca ngợi mình, thì mặt trời chắc chắn sẽ mọc đằng
Tây!

“Vì thế nên Hoàng quý phi tỷ tỷ cũng vô cùng ái mộ Hoàng thượng, sau khi biết
nô tỳ được thăng chức thành ngự tiền quét dọn, có thể được nhìn thấy Hoàng
thượng thời thời khắc khắc, nên tỷ ấy không kiềm chế được thâm tình đối với
ngài, liền sai người truyền nô tỳ tới đây, muốn hỏi thăm nô tỳ một chút về sở
thích của Hoàng thượng!” Cô nàng nào đó nói hươu nói vượn cả một tràng dài.

Tô Cẩm Thu và Nguyệt phi khi nghe những lời này cũng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nguyệt phi vốn hơi khinh thường Tô Cẩm Bình, vào thời khắc này cũng bắt đầu
tán thưởng nàng. Nàng chỉ vừa nói vài câu, không những miễn tội cho mình, còn
không làm liên lụy Tô Cẩm Thu, đúng là có chút tâm kế.

Sau khi Tô Cẩm Thu yên lòng, cũng vội vàng nói: “Đúng vậy, Hoàng thượng, thần
thiếp là vì, vì...” chưa nói hết câu, ả đã xấu hổ đỏ mặt, câu sau cứ để Hoàng
Phủ Hoài Hàn tự đoán là được rồi. Ngừng một lúc ả lại nói tiếp: “Hy vọng Hoàng
thượng có thể vì mối thâm tình của thần thiếp mà tha thứ cho thần thiếp vừa
rồi đã khi quân phạm thượng!”

Khuôn mặt lạnh lùng của Hoàng Phủ Hoài Hàn bỗng lộ ra lúm đồng tiền hiếm thấy,
có vẻ tâm trạng hắn rất tốt: “Đứng lên cả đi!” Nói xong, hắn liền bước vào tẩm
cung Tô Cẩm Thu.

Đám hạ nhân quỳ trước cửa đồng loạt đứng dậy, Tô Cẩm Thu và Nguyệt Phi vẫn giữ
tư thế khom người cũng đứng thẳng dậy, mặt đầy vẻ kích động đi vào trong
phòng.

Tô Cẩm Bình đứng nhìn theo bóng các ả. Hừ, hiện giờ nàng đã không còn việc gì
ở đây nữa rồi phải không? Không phải là nên quay về cửa ngự thư phòng kể
chuyện cổ tích hay sao nhỉ? Nghĩ vậy, nàng liền quay người định chạy đi, nhưng
vừa bước được nửa bước, hành động của nàng đã không thoát khỏi ánh mắt của
Hoàng Phủ Hoài Hàn, định bước tiếp bước thứ hai, một tiếng quát lạnh lùng vang
lên: “Tô Cẩm Bình, trẫm cho phép ngươi lui sao?”

Chân vừa nâng lên không trung lại phải hạ xuống, nàng hung hăng nghiến răng,
tên cẩu hoàng đế này, nịnh bợ cũng đã nịnh rồi, hôm nay nàng cũng chưa đắc tội
gì hắn, hắn còn muốn gì nữa? Nhưng mấy lời này cũng chẳng thể nói ra được,
nàng thu chân về, quay đầu lại, mặt đầy vẻ không cam lòng đi vào phòng trong.

“Hoàng thượng, nô tỳ biết sai rồi!”

Tô Cẩm Thu vội vàng rót cho Hoàng Phủ Hoài Hàn một chén trà: “Hoàng thượng,
đây là trà Long tĩnh ngon nhất của Tây Hồ, ngài dùng thử xem có hợp khẩu vị
không? Nếu ngài không thích loại trà này, thần thiếp sẽ sai người đổi loại
khác!”

Ả vừa dứt lời, khóe môi lạnh băng của vị đế vương hơi cong lên, trà Long tĩnh
của Tây Hồ đúng là loại trà mà hắn thích nhất. Không phải cô nàng này vừa nói
cho Tô Cẩm Thu đấy chứ? Quét rác ngoài cửa mà cũng biết được mình thích trà
gì, xem ra, Tô Cẩm Bình này thật sự quan tâm đến mình!

Nghĩ vậy, hắn lại càng cảm thấy sung sướng hơn, cầm chén trà kia lên, uống
ngay một hơi. Không nóng không lạnh, đúng độ ấm vừa phải mà hắn thích. Phát
hiện này đã khiến lòng hư vinh của đàn ông cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Sức
quyến rũ của hắn từ trước đến giờ là không thể phủ nhận, chỉ duy nhất đối với
cô nàng này là mất hiệu lực. Đã không có tác dụng gì thì chớ, còn nhiều lần bị
nàng ta chọc đến tức hộc máu. Đôi khi, hắn vô cùng nghi ngờ, không biết có
phải giá trị của mình đã mất sạch rồi hay không! Có điều, hôm nay, rốt cuộc
hắn cũng tìm lại được một chút danh dự!

“Ái phi thật có lòng.” Nhìn cô gái đang quỳ trước mặt, tâm trạng của hắn càng
thêm vui vẻ, nhưng giọng vẫn lạnh lùng như thường ngày: “Tô Cẩm Bình, chi
bằng, ngươi nói cho trẫm biết, các ngươi nói chuyện từ sáng đến giờ, rốt cuộc
đã nói về những sở thích gì của trẫm?”

Khóe môi cô nàng nào đó co rút mạnh, ai mà biết được ngươi thích cái quỷ gi
chứ? Bà đây chỉ tùy tùy tiện tiện nói cho qua chuyện mà ngươi còn tưởng thật
à? Ta nói này, ngươi làm người có thể khiêm tốn chút được không? Tuy nàng
không biết phải nói gì, nhưng vẫn giả vờ giả vịt đáp: “Khởi bẩm Hoàng thượng,
nô tỳ cũng chỉ là một cung nữ nhỏ quét rác trước cửa ngự thư phòng. Thực sự
không biết nhiều lắm về sở thích của Hoàng thượng, cho nên cũng chưa nói được
gì nhiều, cũng khiến Hoàng quý phi tỷ tỷ phải thất vọng.”

Gân xanh trên trán vị hoàng đế nào đó nảy lên bần bật, rõ ràng là cực kỳ bất
mãn đối với thái độ qua loa có lệ của nàng, lạnh lùng nói: “Là không biết, hay
không chịu nói?”

Câu nói này, rõ ràng còn có chút tức giận!

Tô Cẩm Bình mím môi, rồi khẽ cười nói: “Thật ra, cũng chỉ biết một vài cái
thôi mà!”

Vị Hoàng đế nào đó ung dung bưng chén trà lên nhấp một ngụm...

“Đồ ăn mà Hoàng thượng thích nhất là... tôm hầm gạch cua!” Nàng bướng bỉnh
nói.

Quả nhiên, ngay thời khắc đó, Hoàng Phủ Hoài Hàn liền phun sạch nước trà trong
miệng ra! Khuôn mặt lạnh lùng như núi băng biến đổi đủ mọi màu sắc, vô cùng
tươi đẹp! Tôm hầm gạch cua à? Chỉ cần nghĩ đến bốn chữ này, hắn lại nhớ lại
miếng xương kia, lại không kìm được muốn nôn ra! Hắn nghiến răng, lạnh lùng
hỏi: “Còn gì nữa?”

Còn gì nữa? Còn gì nhỉ? “À, đúng rồi, Hoàng thượng không thích lá rụng!”

Hắn lẳng lặng nghiến răng ken két, lá rụng à... nhắc tới hai chữ này, hắn cũng
nhớ tới việc mình đã bị cô nàng này chọc tức đến mức suýt hộc máu! Cái gì mà
lớn tuổi? Cái gì mà gió trên dưới chứ?!

“Còn gì nữa!!!” Sắc mặt hắn lúc này đã đen như người bị táo bón, cố gắng rặn ị
vậy...

Nàng gãi đầu, làm ra vẻ ngây ngô: “Khởi bẩm Hoàng thượng, hết rồi ạ!”

Lúc này, Hoàng Phủ Hoài Hàn thậm chí đã có cảm giác máu dồn lên tới cổ họng,
một mùi máu tanh nồng quanh quẩn trong miệng hắn! Hắn lạnh lùng nhìn cô nàng
chết tiệt này một lúc lâu, rồi rít răng nói: “Tô Cẩm Bình, ngươi thật có lòng
quá đấy!!!”

“Hoàng thượng quá khen, tuy nô tỳ không phải là cung nữ hầu hạ trong ngự thư
phòng, nhưng thời thời khắc khắc đều chú ý đến sở thích của ngài. Cũng là việc
nô tỳ nên làm thôi. Nếu Hoàng thượng cảm thấy hài lòng với sự tận tâm của nô
tỳ, có thể ban thưởng cho nô tỳ một ít...”

“Bạc hả?” Nàng còn chưa dứt lời đã bị Hoàng Phủ Hoài Hàn nghiêm mặt ngắt đứt!
Cô nàng chết tiệt này, trừ bạc ra không còn nói được lời gì khác hay sao?!

Cô nàng nào đó ngẩng đầu, chớp mắt nhìn hắn một lúc lâu, bỗng làm ra vẻ như
gặp được tri kỷ, nói: “Hoàng thượng, đúng là ngài rất hiểu nô tỳ! Nô tỳ với
ngài đúng là chỉ hận gặp nhau quá muộn! Có điều, vừa rồi thật ra nô tỳ muốn
nói là... vàng cơ ạ!”

Hắn ho khan dữ dội vài tiếng, mặt vị hoàng đế nào đó sặc đến đỏ bừng lên, giơ
ngón tay chỉ vào cô nàng không biết nên gọi là gì kia, một lúc lâu sau cũng
không biết phải nói gì mới được!

Hai ả Hoàng quý phi và Nguyệt phi cũng hơi buồn cười che miệng, có điều, trong
mắt hai ả đầy vẻ ghen tị! Từ sau khi bước vào tẩm cung, ánh mắt của Hoàng
thượng vẫn luôn đặt trên người Tô Cẩm Bình, chưa từng liếc qua các ả một cái.
Cuối cùng, Tô Cẩm Thu lên tiếng, muốn kéo sự chú ý của Hoàng thượng về phía
này: “Hoàng thượng, muội muội thật thú vị, lúc trước khi còn ở phủ Thừa tướng,
thiếp cũng không biết nàng thích bạc như vậy đâu.”

Nói thì nói vậy, nhưng trong mắt ả đầy vẻ giễu cợt. Dù sao, dưới con mắt của
người ở thời đại này, thì tham tiền bạc cũng không phải cá tính gì hay ho.

Hoàng Phủ Hoài Hàn còn chưa kịp nói gì, cô nàng nào đó đã thuận nước đẩy
thuyền: “Đúng vậy tỷ tỷ, chỉ là, từ sau khi nhập cung, muội muội nghèo túng vô
cùng, cả người không có đồng bạc nào, bổng lộc cũng phải vài ngày nữa mới lĩnh
được. Những ngày tháng không có tiền, muội muội ăn không vào, ngủ cũng không
yên, cho nên, muội có thể cả gan xin Hoàng quý phi tỷ tỷ tôn quý lấy chút bạc
ra giúp đỡ muội muội được không?”

Nàng vừa dứt lời, khóe miệng Tô Cẩm Thu co rút mạnh vài cái, lấy chút bạc giúp
đỡ nàng à? Nàng nói hay thật đấy! Có điều, Hoàng Phủ Hoài Hàn đang ở đây, ả
đương nhiên phải thể hiện dáng vẻ của một tỷ tỷ tốt. Ả ra vẻ đau lòng nói:
“Sao muội muội không nói sớm. Mấy ngày nay đúng là vất vả cho muội muội rồi!
Muội nói thế này, khiến lòng tỷ tỷ khó chịu vô cùng. Thị Cầm, mau đi lấy một
nghìn lượng tới cho muội muội ta, coi như đây là một chút tấm lòng của đại tỷ
ta.”

“Vâng, nương nương!” cung nữ tên Thị Cầm kia hơi khom người hành lễ, rồi chạy
đi lấy bạc.

Cô nàng nào đó còn đang quỳ dưới đất, cười vô cùng đắc ý. Không ngờ Tô Cẩm Thu
xuất thủ hào phóng như vậy, vừa hạ tay là quyết luôn một nghìn lượng. Tính ra,
cũng phải cảm ơn Hoàng Phủ Hoài Hàn, nếu không phải có tên cẩu hoàng đế này ở
đây, thì đừng nói là có nhiều bạc như vậy, chỉ e rằng cơ hội mở miệng đòi tiền
cũng không có!

“Nương nương, đã lấy bạc tới rồi!” Thị Cầm cung kính nói.

“Mau đưa cho muội muội ta đi, chút bạc này, muội cứ dùng tạm. Nếu không đủ có
thể đến gặp tỷ tỷ lấy thêm!” Nói xong, hốc mắt ả đỏ ửng lên: “Rời khỏi phủ
Thừa tướng, trong cung này tỷ tỷ cũng chỉ có một người thân duy nhất là muội
muội thôi!”

Hành động này đương nhiên là muốn khiến Hoàng Phủ Hoài Hàn thương xót.

Khi bạc được giao vào tay Tô Cẩm Bình, gân xanh trên trán vị hoàng đế nào đó
lại nảy lên, xem ra, chính hắn cũng bất tri bất giác bị cô nàng chết tiệt này
lợi dụng, thành vũ khí lợi hại để nàng ta đi lừa tiền rồi! Nhưng dù có bất
mãn, hay tức giận hơn nữa, thì giờ phút này hắn cũng không có lý do mà phát
tác!

Muội muội không có tiền, tỷ tỷ cho. Dù gì hắn cũng coi như là tỷ phu, có thể
nói gì được chứ? Càng nghĩ, hắn lại càng căm tức, ánh mắt nhìn Tô Cẩm Bình
cũng lạnh lẽo tới tận xương tủy! Vì vậy, hắn cũng không thèm để ý đến mấy lời
kích động sự thương xót kia của Tô Cẩm Thu.

Cuối cùng, phản ứng của hắn cũng rất tự nhiên khiến ánh mắt ghen tị của Tô Cẩm
Thu lại lần nữa quét về phía Tô Cẩm Bình.

Nếu là bình thường, chắc chắn Tô Cẩm Bình sẽ không thèm để ý tới suy nghĩ của
Tô Cẩm Thu. Có điều, hôm nay đã lừa lấy bạc của ả, ít nhiều gì nàng cũng có
chút sảng khoái, hơn nữa, nàng cũng chẳng muốn dính vào phiền phức, liền ra
mặt giúp Tô Cẩm Thu: “Tỷ tỷ cũng không nên nói vậy. Hoàng thượng là phu quân
của ngài, cũng là người thân của ngài. Ngài đừng quá bi thương như vậy!”

Lời nói này đương nhiên cũng nhắc nhở Hoàng Phủ Hoài Hàn, khóe miệng hắn hơi
trễ xuống, nói với vẻ quan tâm: “Nha đầu này nói rất đúng, không phải trong
cung, ái phi còn có trẫm sao?”

Câu nói này của hắn khiến Nguyệt phi kia ghen tị đến đỏ mắt. Bao nhiêu năm
nay, đừng nói đến những lời thâm tình thế này, ngay cả chơi cho vui, Hoàng
thượng cũng chưa từng làm. Ngay cả giọng điệu dịu dàng như thế, cũng chưa từng
dành cho ai, trừ... trừ Mai phi năm đó... Tuy ả rất ghen tị, nhưng trên mặt
không biểu lộ ra chút nào, chỉ cười duyên đứng bên cạnh, nửa thật nửa giả nói:
“Tỷ tỷ thật có phúc, những lời này của Hoàng thượng khiến muội muội vô cùng
ghen tị! Hoàng thượng, ngài bất công, nô tỳ không chịu!”

Tô Cẩm Bình cảm giác da gà toàn thân đều nổi hết lên hòa tấu quốc ca. Thật sự
không thể chịu nổi! Vừa nghe Nguyệt phi nói vậy, Hoàng Phủ Hoài Hàn cũng
nghiêm mặt không nói gì. Hắn hùa theo Tô Cẩm Thu, chẳng qua cũng là vì muốn từ
chỗ ả, lật đổ Thừa tướng, còn Nguyệt phi, đứa con mồ côi của công thần, không
có chút giá trị nào. Có tung hứng với ả hay không, còn phụ thuộc vào tâm trạng
hắn nữa!

Tuy Tô Cẩm Thu không tỏ vẻ gì, nhưng trong lòng đương nhiên vô cùng đắc ý với
sự im lặng của Hoàng Phủ Hoài Hàn. Một nghìn lượng để đổi được câu nói này của
Hoàng thượng, quả nhiên rất đáng giá, vì thế, ánh mắt ả nhìn Tô Cẩm Bình cũng
bất giác thân mật hơn rất nhiều. Nguyệt phi không được đáp lời, đương nhiên vô
cùng xấu hổ.

“Hoàng thượng, nếu không còn chuyện gì nữa, nô tỳ cáo lui trước!” Có bạc trong
người, tâm lý cũng kiên định hơn nhiều! Một nghìn lượng bạc, tương đương với
năm trăm vạn tệ. Chà, phát hiện này khiến nàng vô cùng phấn khởi. Nàng đã
thành phú bà trăm vạn ở cổ đại rồi. Hoàng cung quả nhiên là nơi kiếm tiền tốt
nhất. Đương nhiên, nàng đã nói kiếm đủ bạc sẽ dẫn người kia ra khỏi hoàng cung
chơi, dường như cũng sắp thực hiện được rồi!

Nhìn dáng vẻ tươi cười như hoa vì lấy được bạc của nàng, Hoàng Phủ Hoài Hàn
không thể nói rõ cảm xúc trong lòng hắn lúc này là gì! Dường như trong lòng cô
gái này, ngoài tiền ra cũng chỉ có tiền, không chứa được thứ gì khác vậy: “Về
quét rác đi!”

“Vâng!”

Vì Tô Cẩm Bình đã có bạc, nên dù phải cầm chổi quét sân, thì ngày hôm nay của
nàng cũng trôi qua vô cùng hưng phấn...

Màn đêm buông xuống, trong Lê viên.

“Điện hạ, Long tướng quân nhận được mật báo khẩn, nói là trong yến tiệc Trung
thu đêm mai, Lục hoàng tử sẽ liên thủ với Binh bộ thượng thư, bức vua thoái
vị. Chúng ta có nên...” Vẫn cung kính đứng trước mặt Bách Lý Kinh Hồng, tốc độ
nói cực nhanh, còn hơi thở gấp, hô hấp cũng vô cùng rối loạn.

“Vẫn, bản cung đã nói thế nào?” hắn cầm chén trà, chậm rãi đưa lên miệng.

Vẫn ngẩn người, rồi lập tức đáp: “Điện hạ, thuộc hạ biết sai rồi! Điện hạ đã
từng dạy chúng thuộc hạ, gặp chuyện gì cũng không vội vàng, gặp nguy không rối
loạn, là do thuộc hạ hơi lo lắng!”

Hắn đặt chén trà xuống, khóe miệng khẽ nhếch lên: “Nhớ rõ là được rồi.”

“Vậy điện hạ, việc đó???” Đêm mai đã là yến tiệc Trung thu, phi ưng muốn
truyền tin về nước cũng phải mất một ngày, cho nên, hiện giờ hắn ta phải lập
tức truyền lệnh của điện hạ về.

“Đừng hành động.” Hắn phun ra mấy chữ, rồi khép đôi mắt xám bạc như ánh trăng
lại, không biết đang nghĩ điều gì.

Vẫn hơi nhíu mày: “Điện hạ, nếu bỏ mặc, để Lục hoàng tử bức vua thoái vị thành
công, e rằng thế cục sẽ không sáng sủa như hiện giờ nữa!”

Đôi môi mỏng hơi hé ra: “Hoàng đệ của bản cung, không có ai kém hơn lục hoàng
tử. Phụ hoàng, cũng không phải kẻ ngốc!”

Hắn vừa dứt lời, Vẫn liền hiểu ra ngay. Đúng thế, Long tướng quân ở tận biên
quan còn biết tin, không có lý gì bệ hạ lại không điều tra ra được. Hơn nữa,
biến động lớn như vậy xảy ra ở kinh thành, không thể nào cả Đại hoàng tử và Tứ
hoàng tử đều không phát hiện.

“Thuộc hạ hiểu rồi!” Hắn ta cung kính cúi đầu, rồi không cử động nữa, dáng vẻ
như muốn nói lại thôi.

“Còn chuyện gì nữa?” Giọng nói trầm thấp vang lên, mang theo cảm xúc khó nói
rõ thành lời.

Vẫn siết chặt nắm tay, nhìn người đàn ông như thần tiên trên trời ở trước mặt
mình, môi hơi giật giật, muốn nói gì đó, nhưng một lúc lâu sau cũng không nói
ra được. Cuối cùng, hắn ta lại ra vẻ thoải mái, hỏi sang chuyện khác: “Điện
hạ, mai là trung thu rồi. Ngài định đón trung thu thế nào?”

“Đón thế nào à?” Lại một trung thu nữa đã đến rồi sao? Có năm nào hắn không
một mình đón trung thu ở đây. Hỏi chuyện này, đúng là hơi bất ngờ.

“À, không có gì! Thuộc hạ chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi. Điện hạ, Long
tướng quân vẫn đang chờ thuộc hạ hồi âm. Thuộc hạ cáo lui trước!” Giọng điệu
của hắn ta lúc này đã vô cùng rối loạn.

“Đợi đã!” Vẫn vừa bước tới cửa, đã nghe tiếng hắn truyền tới. Hắn ta cắn chặt
răng, dừng bước. Giọng nói trong trẻo lạnh lùng kia lại vang lên: “Có phải,
người có chuyện gì giấu bản cung không?” Hắn có thể chắc chắn, chuyện Vẫn muốn
nói, tuyệt đối không phải câu hỏi vừa rồi.

Vẫn do dự một lúc lâu, cuối cùng nghiến răng, quay người lại, ‘phịch’ một
tiếng quỳ sụp xuống, cố nén sự bi thương trong giọng nói: “Điện hạ, Cẩn phi
qua đời!” Mẫu phi của điện hạ, người phụ nữ cao quý, dịu dàng, trái tim sáng
như gương đó, đã qua đời! Hắn ta vốn định báo cho điện hạ biết, nhưng bỗng
quyết định giấu đi, đợi sau Trung thu mới nói, có điều, vẫn bị điện hạ nhận
ra...

Chiếc chén trên tay trượt xuống, đập vào mặt bàn tạo ra một tiếng ‘keng’ nhỏ.
Trên khuôn mặt lãnh đạm, tuyệt mỹ của người đàn ông kia thoáng có vẻ hoảng
hốt, đôi mắt màu xám bạc như ánh trăng đầy vẻ đau đớn, sắc mặt vẫn không hề
thay đổi, cắn răng nói: “Nguyên nhân?”

“Do suy nghĩ, buồn lo quá nhiều, hơn nữa, thân thể yếu ớt, không được chữa trị
nên qua đời.” Vẫn cắn chặt răng nói, giờ phút này, hắn ta thật sự không dám
nhìn mặt điện hạ.

Trên dung nhan tuyệt mỹ đã không còn thấy chút bi thương nào, chỉ lãnh đạm
nói: “BIết rồi, lui xuống đi.”

“Điện hạ!” Vẫn hơi kinh ngạc, bọn họ đã lường tới điện hạ sẽ nổi điên lên,
nhưng cuối cùng điện hạ lại chỉ nói một câu như vậy thôi sao?

“Lui xuống đi.” Hắn đứng dậy, chậm rãi bước đến bên cửa sổ, rõ ràng là không
muốn nói thêm gì.

“Vâng! Thuộc hạ cáo lui!” Vẫn lo lắng nhìn hắn một cái, nhưng vẫn quy củ lui
ra ngoài.

Bóng đêm càng lúc càng tối, chỉ có thể nhìn thấy ánh trăng sáng trên không
trung. Sắp đến Trung thu, vốn là ngày nên xum họp cùng người thân, nhưng mẫu
phi, đã qua đời, qua đời rồi... Sự quan tâm duy nhất của hắn, cũng là người
duy nhất quan tâm đến hắn, đã qua đời rồi sao? Quá đau buồn à? Quá đau buồn
sao? Thiên hạ này, người có thể khiến mẫu phi đau buồn, ngoài hắn ra thì còn
ai nữa?

“Ha ha...” Hắn đứng bên cửa sổ, khẽ cười thành tiếng, trong tiếng cười của hắn
cũng là sự chua xót và bi thương khó giấu được...

“Hồng nhi, tại mẫu phi bất tài, vô lực, không bảo vệ được con!”

“Hồng nhi, mẫu phi tin rằng, Hồng nhi của ta nhất định sẽ trở về, nhất định sẽ
thành vua của Nam Nhạc!”

“Hồng nhi, đi đi, mẫu phi chờ con về!”

“Hồng nhi, Hồng nhi, mẫu phi chờ con về...”

...

“Ha ha ha...” Một tiếng cười điên cuồng vang lên, rít qua từng kẽ răng, hắn
cười, nhưng nước mắt lại trào ra: “Mẫu phi, mẫu phi, không phải mẫu phi đã
nói, sẽ chờ Hồng nhi trở về sao?”

“Không phải đã nói sẽ chờ Hồng nhi sao? Không phải đã hứa rồi sao? Ha ha...”
Hắn cười càng lúc càng to, gắng hết sức mà cười, tiếng cười đó, càng lúc càng
bi thương, cuối cùng lại như tiếng khóc rống lên vậy.

Vì sao phải vội vàng đuổi Vẫn đi như thế? Chẳng qua là vì không muốn để ai
nhìn thấy dáng vẻ thảm hại này của hắn. Hắn cũng chưa từng nghĩ, có một ngày
mình lại thảm hại đến thế này!

Cũng vào đúng thời khắc này, Tô Cẩm Bình bước chân vào Lê viên. Nghe tiếng
cười điên cuồng kia, nàng biết ngay đó là giọng của hắn. Nàng hơi nhíu mày,
hắn làm sao vậy? Càng nghĩ, Tô Cẩm Bình càng sốt ruột, vội đẩy cửa bước vào,
vừa quay đầu đã thấy hắn đang ngồi xổm bên cửa sổ, co rúm người lại, khuôn mặt
như bạch ngọc đầy nước mắt, yếu ớt như một đứa trẻ.

Tim nàng, không hiểu sao bỗng đau thắt lại. Nàng vội bước đến bên cạnh hắn,
ngồi xổm xuống, nói với vẻ không dám tin: “Huynh khóc à?”

Hắn ngơ ngác nhìn nàng, trong mắt hiện rõ sự hoảng hốt, muốn đè nén tâm trạng
của mình xuống, nhưng cuối cùng cũng không đè được, chỉ cười, khẽ cười, rồi
lại nghẹn ngào khóc òa lên.

Tô Cẩm Bình vươn tay ra ôm chặt lấy hắn, dịu dàng như đang an ủi một đứa trẻ:
“Muốn khóc thì khóc đi!”

Lúc đầu hắn còn hơi giãy dụa, cuối cùng vẫn tựa lên vai nàng, để mặc cho nước
mắt chảy xuống. Vòng tay của nàng, thật ấm áp, thật ấm áp...

Tô Cẩm Bình thầm nghĩ, tiếng khóc của người này, sao nghe cũng êm tai đến vậy?
Êm tai đến mức khiến lòng người đau thắt lại, êm tai đến mức, khiến tim người
vỡ vụn ra...

Một lúc lâu sau, rốt cuộc hắn cũng yên tĩnh. Tô Cẩm Bình đẩy nhẹ hắn, lại phát
hiện ra hắn khóc mệt đến ngủ quên mất. Nàng hơi buồn cười, người này bình
thường ngạo kiều như thế, vậy mà cũng có lúc trẻ con thế này sao? Nhìn nước
mắt còn vương trên mặt hắn, nàng đưa tay lau giúp hắn, chợt nhíu mày lại, hắn
phát sốt sao?!

Rốt cuộc là chuyện gì có thể khiến hắn thương tâm đến thế này? Nàng vội vàng
đứng dậy, đỡ hắn lên giường, rồi quay người định đi lấy khăn lau mặt cho hắn,
lại bị hắn túm lấy cổ tay: “Mẫu phi, đừng đi, đừng đi...”

“Mẫu phi, đừng bỏ rơi Hồng nhi. Hồng nhi rất ngoan, Hồng nhi sẽ nghe lời mẫu
phi mà...”

“Mẫu phi, mẫu phi, không phải mẫu phi đã hứa rồi sao? Không phải đã hứa sẽ chờ
Hồng nhi trở về sao?”

Từng tiếng từng tiếng một, giống như những lời nói mơ vô nghĩa của đứa trẻ
nhưng lại khiến lòng người đau nhức. Tô Cẩm Bình ngồi lại xuống giường hắn,
nắm chặt tay hắn: “Được! Ta không đi! Không đi nữa!”

Nghe thấy lời này, hắn mới như yên tâm, từ từ ngủ say.

Tô Cẩm Bình hơi ngẩn người, nàng chưa từng thấy hắn như vậy. Đã có lúc hắn
ngạo kiều, đã có lúc hắn lạnh như băng, đã có lúc hắn tức giận, nhưng lúc nào
cũng là vẻ mặt lãnh đạm khiến người ta cảm thấy khó có thể tới gần. Chỉ có duy
nhất hôm nay, dù là bất cứ ai, nhìn thấy hắn như thế cũng sẽ cảm thấy đau
lòng. Rốt cuộc là nỗi đau khắc cốt ghi tâm đến đâu, mới có thể khiến cho một
con người lạnh lùng cao ngạo, lãnh đạm như tiên trên trời, biến thành dáng vẻ
này?

Nàng chợt nhớ hắn vừa gọi ‘mẫu phi’, chẳng lẽ mẹ hắn xảy ra chuyện gì?

Bàn tay trắng nõn ngọc ngà khẽ chạm lên hai gò má như bạch ngọc của hắn, nhẹ
nhàng lau nước mắt cho hắn. Hắn thế này, có vẻ đáng yêu hơn dáng vẻ lãnh đạm
thường ngày rất nhiều.

Lúc này, hắn chỉ lặng lẽ nhắm mắt ngủ say, dung nhan tuyệt mỹ không chút tỳ
vết, giống như kiệt tác đẹp nhất trên thế gian. Một đường vòng cung hoàn mỹ,
tuyệt đẹp giống như vầng trăng trên bầu trời. Nàng ngơ ngác ngắm nhìn hắn,
lẳng lặng chăm sóc hắn, dần dần, sắc trời đã sáng lên, nàng cũng sắp phải đi
quét rác rồi. Nàng đưa tay sờ trán hắn, đã hạ sốt rồi, sao hắn vẫn chưa tỉnh
lại?

Nhìn hai mắt vẫn nhắm chặt của hắn, rèm mi dài thật dài như lông vũ vẫn không
hề nhúc nhích, đẹp đến không tả nổi. Bỗng nàng có một suy nghĩ vô cùng thú vị,
liệu hắn có thể là vương tử ngủ say trong truyện cổ tích, chờ mỹ nhân tới hôn
hắn để đánh thức hắn tỉnh dậy không? Hay là nàng thử xem?

Vì thế, cô nàng nào đó bạo dạn đứng dậy, cúi người hôn xuống môi hắn. Vẫn mềm
mại như lần trước, vẫn là mùi hương tuyết liên nhàn nhạt... nhưng... cũng cùng
lúc đó, mắt của hắn chợt mở to, trong mắt còn mang theo vẻ mơ màng, nghi hoặc.

Vì thế, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nàng nào đó chợt đỏ bừng lên, xấu hổ đến mức
chỉ hận không thể tìm cái lỗ nào mà chui xuống! Mẹ kiếp, không phải chứ?! Đúng
là chuyện người đẹp ngủ trong rừng sao?! Có cần hại nhau thế không?!


Hoàng Thượng, Bổn Cung Chỉ Giựt Tiền - Chương #51