Hoàng Thượng, Ngài Đừng Quá Tự Ti!


Người đăng: ܨ๖ۣۜBạch๖ۣۜPhượng๖ۣۜHoàng

Nghe thấy tiếng bước chân nàng đã đi xa, Bách Lý Kinh Hồng đóng cửa lại, quay
về phòng ngủ. Một mùi hương thơm ngát của thiếu nữ bay vào mũi hắn, trên
giường cũng chỉ toàn là hơi thở của người đó, thế nhưng, không hiểu sao, hắn
lại không thấy phản cảm chút nào. Hắn lẳng lặng đứng bên cạnh giường một chút,
rồi nằm xuống…

Một đêm ngon giấc…

“Đại nhân, tìm thấy rồi, tìm thấy rồi!” Một tiểu thị vệ vội vàng chạy tới bẩm
báo.

“Ở đâu?” Đến lúc này cơn giận của trưởng thị vệ đã bốc lên cao! Tìm bao nhiêu
lâu như vậy không thấy người, không thể nào không tức giận được.

“Ở ngay tại cung Cảnh Nhân, nàng nói là lúc ấy đi nhà xí!” Tiểu thị vệ kia khẽ
lau mồ hôi trán, vội vàng trả lời.

Gã hừ lạnh một tiếng rồi đưa đám hạ nhân cùng đi tới đo.

Tô Cẩm Bình cũng làm ra vẻ nửa tỉnh nửa mơ, sắc mặt vừa buồn bã vừa sợ hãi,
cầm cây chổi lớn, đứng ở cửa chờ bọn họ. Nhìn vẻ mặt bi thương của Tô Cẩm Bình
kia, trong lòng trưởng thị vệ bỗng nảy sinh cảm giác đồng cảm, aizzz, cũng
đúng thôi, hơn nửa đêm không phải là lúc để ngủ hay sao? Giờ lại bị Hoàng
thượng gọi đi quét sân, tiểu cung nữ này cũng không sung sướng gì! Đây là kết
quả của việc đắc tội hoàng thượng!!!

Nghĩ vậy, nên gã cũng không đành lòng nặng lời trách móc nàng, liền đưa nàng
đi tới ngự thư phòng.

Tô Cẩm Bình trưng ra vẻ mặt thối hoắc, nghiến răng nghiến lợi đi theo sau
trưởng thị vệ, trong lòng thì thầm lôi cả mười tám đời tổ tông nhà Hoàng Phủ
Hoài Hàn ra mà thăm hỏi một lần rồi lại một lần! Nàng thực sự hoài nghi, không
biết liệu có phải kiếp trước nàng bạc tình bạc nghĩa với tên cẩu hoàng đế kia,
cho nên kiếp này hắn mới luôn tra tấn nàng không!

Đúng rồi, có thể nàng thật sự là tình lang bạc bẽo Lý Giáp trong lịch sử, còn
Hoàng Phủ Hoài Hàn chính là Đỗ Thập Nương đã ôm hận nhảy hồ tự tử kia chăng!
Cho nên, nàng và hắn mới luôn xung đột với nhau! Nghĩ vậy, trong lòng nàng
cũng cảm thấy vui vẻ hơn nhiều, xem ra, nàng vẫn rất có tinh thần AQ~!

Đi từ rất xa đã nhìn thấy Ngự thư phòng đèn đuốc sáng trưng. Lửa giận trong
lòng cô nàng nào đó càng bốc lên cao hơn! Nàng chỉ hận không thể lập tức vọt
vào hành hung tên cẩu hoàng đế kia một chút! Nghĩ vậy, cũng không chờ được
truyền, nàng hăm hăm hở hở cầm chổi xông vào trong!

“Đứng lại!” Đám hạ nhân vội vàng chạy tới muốn ngăn nàng, nhưng lại bị nàng
tránh né một cách tài tình, cuối cùng cũng bình yên đứng trước đại điện!

Vừa bước tới đại điện, nàng đã hét to một tiếng: “Hoàng thượng, vì sao mới hơn
nửa đêm đã bắt nô tỳ tới quét rác?”

Khóe môi lạnh như băng của người đang cúi đầu phê duyệt tấu chương kia bỗng
hơi cong lên, trong đôi mắt màu tím đậm cũng thoáng có ý cười, ngẩng đầu nhìn
dáng vẻ như bị vặt lông của nàng, rồi rất xấu xa nói: “Trẫm muốn ngươi tới
quét rác lúc nào, còn phải được ngươi đồng ý nữa sao?”

Rốt cuộc hắn cũng hiểu được cảm giác không thoải mái kia của mình là từ đâu
ra, có lẽ là hắn không chịu được khi nhìn thấy cô nàng này phơi phới gió xuân,
để cho nàng và Bách Lý Kinh Hồng hoàn thành chuyện tốt, chẳng phải là quá lợi
cho nàng sao?! Cho nên, hắn chỉ muốn phá hỏng chuyện tốt của bọn họ! Nghĩ vậy,
hắn còn thầm gật gù trong lòng, đúng thế, chỉ có nguyên nhân này thôi!

“Hoàng thượng, khi nô tỳ còn quét dọn ở cung Cảnh Nhân, cũng còn có người thay
ca. Ban ngày nô tỳ quét, buổi tối những người khác quét, nhưng mà, vì sao bây
giờ nô tỳ lại phải quét cả ngày lẫn đêm?” Nàng hung hăng chất vấn, mẹ kiếp, vì
cái lông gì mà người ta xuyên không đều thành Vương phi, Hoàng hậu, công chúa
gì gì đó, còn nàng thì lại đen đủi xuyên không thành một tài nhân đắc tội
Hoàng đế bị phế truất chứ? Đã vậy nửa đêm còn phải đi quét rác nữa! Không công
bằng!!!“Hôm qua ngươi quét rác ban ngày sao?” Hắn lạnh lùng hỏi.

Câu hỏi này khiến Tô Cẩm Bình á khẩu! Đúng vậy, sáng hôm qua là Hoàng Phủ Dật
quét thay nàng, còn buổi chiều thì ả Hoàng quý phi kia đến gây sự, hình như
ngày hôm qua nàng thật sự không làm gì cả! Vì thế, dáng vẻ kiêu ngạo đó yếu đi
trong nháy mắt! Có điều: “Hoàng thượng, trong cung này nhiều người như vậy
ngài lại không để ý, vì sao từ đầu tới cuối cứ chăm chăm để ý tới nô tỳ?!” Vì
sao mọi người lại rảnh rang, chỉ có mình ta phải chịu phiền phức thế này chứ?

“Trẫm để ý tới ngươi, không phải là vinh hạnh của ngươi sao?” Hắn lạnh lùng
lên tiếng, trong con ngươi màu tím đậm không giấu được nụ cười, cô nàng chết
tiệt này, nàng cho rằng chỉ có nàng biết dùng hai chữ ‘vinh hạnh’ thôi sao?

“Hoàng thượng, ngài như thế là sai rồi, ngài thân là Hoàng đế của một nước,
trong lòng, trong tim đương nhiên là chứa đầy thiên hạ, làm sao có thể đặt ánh
mắt vào một cung nữ nho nhỏ như ta. Làm thế, ngài sẽ lãng phí rất nhiều tinh
lực, bỏ qua rất nhiều chuyện lớn! Ngài như vậy, chẳng lẽ không làm thất vọng
mọi người trong thiên hạ, không làm thất vọng kỳ vọng của tiên hoàng dành cho
ngài hay sao!” Tô Cẩm Bình còn bày ra dáng vẻ như tiên sinh dạy học, nói những
lời thâm sâu dạy bảo bậc đế vương.

Vị Hoàng đế nào đó vừa nghe nàng nói xong, liền ôm miệng ho khan một trận dữ
dội, gân xanh trên thái dương cũng nổi lên. Rõ ràng là hôm qua nàng nhàn hạ
không làm gì, giờ lại biến thành Hoàng Phủ Hoài Hàn hắn có lỗi với người trong
thiên hạ, có lỗi với tiên hoàng sao? Cô nàng này, còn có việc gì mà nàng không
dám nói nữa không?!!!

“Tô Cẩm Bình, ngươi…” Giọng nói của hắn đã thể hiện rõ sự tức giận!

“Thôi được rồi, Hoàng thượng, thật ra đó cũng không phải là chuyện gì lớn,
ngài đừng quá tự tin. Sau này biết hối cải để thay đổi thành một con người mới
là tốt rồi. Nô tỳ sẽ thay tiên hoàng, chú ý giám sát ngài!” Trên khuôn mặt nhỏ
nhắn xinh đẹp của cô nàng nào đó đầy vẻ chân thành!

Nàng vừa dứt lời, Hoàng Phủ Hoài Hàn chợt tức giận đến đỏ bừng mặt mũi. Tự ti
à? Nàng còn muốn thay phụ hoàng giám sát hắn nữa à?! Lửa giận của hắn bốc lên
tận trời, đang muốn phát tác đã thấy cô nàng kia cầm chổi chạy vội ra ngoài:
“Hoàng thượng, nô tỳ cáo lui!”

Tức nghẹn một trận khiến hắn không thở nổi, không thở nổi, suýt nữa còn tức
đến trào máu: “Tô Cẩm Bình! Ngươi đứng lại cho trẫm!”

Một tiếng hét to vang lên.

Cô nàng nào đó quay lưng về phía hắn, cong khóe môi lên, trên mặt là nụ cười
đắc ý vì gian kế đã thực hiện được! Nàng biết là nàng nói năng chơi xấu hắn
như vậy, hắn sẽ không chịu bỏ qua. Nhưng mà, mục đích của nàng cũng đạt được
rồi! Đùa sao, bắt nàng một mình quét rác, còn hắn giỡn xong rồi thì có thể yên
tâm quay về ngủ ngon sao? Nằm mơ đi! Không cho nàng ngủ, thì hắn cũng đừng
mong có thể ngủ ngon!

Nghĩ vậy, nàng quay đầu, ra vẻ ngượng ngùng nhìn hắn: “Hoàng thượng, có việc
gì mà ngài gọi tên người ta thâm tình thế? Muốn cảm tạ người ta sao? Ôi dào,
không cần, không cần! Đây đều là những việc nô tỳ phải làm mà! Ngài chỉ cần
lệnh cho sử quan viết lại đại danh của nô tỳ trong sử sách là được rồi. Nhớ
bảo họ ghi vào là, đã từng có một lần, Hoàng thượng mê muội, suốt một thời
gian luôn để tâm để mắt đến một cung nữ nhỏ, may mà Tô Cẩm Bình không sợ sống
chết, liều chết can gián, rốt cuộc cũng mắng mỏ khiến Hoàng thượng tỉnh táo
lại! Từ đó về sau, Hoàng thượng chú tâm chăm lo việc nước, yêu nước yêu dân,
một thế hệ minh quân đã ra đời!”

Ở bên này, cô nàng nào đó đứng biên soạn, nói đạo lý rất rõ ràng!

Còn bên kia, khóe miệng của vị Phó sử quan ghi chép cuộc sống của đế vương
không ngừng co rút, một loạt vạch đen chạy dọc sau gáy, cô nàng này, có vẻ
cũng rất thích hợp làm sử quan!!!

Khuôn mặt lạnh lùng của vị hoàng đế nào đó tức giận đến nỗi đổi màu liên tục,
bảy màu rực rỡ!!! Hắn hung hăng trừng mắt nhìn cô nàng vô sỉ kia một lúc lâu,
rồi mới nghiến răng ken két rít ra một câu: “Tô Cẩm Bình, ngươi không đi biên
soạn dã sử thì thật quá đáng tiếc!!!”


Hoàng Thượng, Bổn Cung Chỉ Giựt Tiền - Chương #44