Người đăng: ܨ๖ۣۜBạch๖ۣۜPhượng๖ۣۜHoàng
Ngự tiền quét dọn. (Quét dọn trước ngự thư phòng)
“Tô Cẩm Bình có công truy bắt tội phạm vì trẫm, phong làm ngự tiền quét dọn.
Đại công thần của trẫm, ngươi ngàn vạn lần đừng phụ sự kỳ vọng của trẫm!”
Trong giọng nói lạnh như băng dường như có ý cười.
Tô Cẩm Bình hơi nhíu mày, ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn hắn: “Hoàng thượng, nô tỳ
có thể cả gan hỏi một câu được không? Ngự tiền quét dọn là cái gì?” Trong nhận
thức của nàng, nàng chỉ biết có một cái gọi là ‘ngự tiền hành tẩu’, có vẻ là
một chức quan, chứ chưa từng nghe nói đến ‘ngự tiền quét dọn’.
“Tiểu Lâm tử, ngươi nói cho nàng biết cái gì là ‘ngự tiền quét dọn’!” Khoé môi
lạnh băng khẽ cong lên.
“Vâng!” Tiểu Lâm tử đáp, rồi nói với Tô Cẩm Bình: “Ngự tiền quét dọn, chính là
người chuyên phụ trách quét tước trước cửa ngự thư phòng của Hoàng thượng. Là
cung nữ quét dọn có cấp bậc cao nhất trong cung!”
Giọng nói the thé kia vừa dứt, thì Tô Cẩm Bình có ngay một cảm giác muốn điên
cuồng phun vào mặt hắn! Con mẹ nó, nói tới nói lui, cũng vẫn là quét dọn, chỉ
thay đổi nơi quét mà thôi. Hơn nữa, lại còn quét ngay trước cửa của tên cẩu
hoàng đế kia. Nếu một hôm nào đó, nàng không quét sạch sẽ, tên cẩu hoàng đế
này dẫm phải rác rồi ngã xuống, chắc chắn nàng sẽ chết rất thảm!
“Tạ ơn ý tốt của Hoàng thượng, nhưng không cần đâu, nô tỳ vẫn ở lại đây quét
dọn thì hơn!” Cung nữ quét tước mà còn phân cấp bậc, ta nhổ vào!
Khoé miệng tiểu Lâm tử co rút đến không kiềm chế nổi, bao nhiêu người muốn có
cơ hội nở mày nở mặt trước mặt Hoàng thượng cũng không được, vậy mà tiểu cung
nữ này lại nói không cần…
Đôi mày rậm của Hoàng Phủ Hoài Hàn hơi nhướng lên, đang định nói đã bị Tô Cẩm
Bình chặn lại…
“Đợi đã!” Trong đầu cô nàng nào đó như có ánh chớp loé qua, nàng ngẩng đầu,
nghiêm túc nhìn họ: “Vậy, cung nữ quét dọn có đẳng cấp cao nhất, có phải bổng
lộc cũng nhiều hơn một chút không?”
Thái dương Hoàng Phủ Hoài Hàn xuất hiện một vạch đen sẫm, lại là bổng lộc!
Trong đầu nữ nhân này, suốt ngày chỉ nghĩ có tiền thôi sao?
“Đương nhiên rồi, bổng lộc mỗi tháng của ngự tiền quét dọn là mười lượng bạc.”
Tiểu Lâm tử giải thích.
“Quét, hay không?” Giọng nói lạnh như băng vang lên.
Nàng vội vàng gật đầu: “Quét! Nô tỳ quét!” Được tăng lương thì vì cái lông gì
mà không quét!
“Vậy ngày mai đến nhậm chức đi!” Hắn hừ lạnh một tiếng rồi xoay người rời đi.
Từ đằng xa, một giọng nói lạnh lẽo vọng lại: “Tiểu Cửu, đi cùng trẫm!”
“Vâng! Hoàng huynh!” Hắn giao lại chổi cho Tô Cẩm Bình, vẻ mặt vô cùng phức
tạp nhìn nàng, sau đó rút cây quạt thuỷ mặc trong tay áo ra, rồi vội vàng đuổi
theo Hoàng Phủ Hoài Hàn.
Tô Cẩm Bình nhìn theo bóng họ, rồi bỗng như nhớ ra gì đó, liền to giọng gọi
với theo: “Hoàng thượng, ngài nhớ đấy nhé, sau này bổng lộc mỗi tháng của nô
tỳ là mười lăm lượng!”
Vừa dứt lời, người kia chợt dừng bước, mọi người xung quanh đều cảm thấy như
có một bức tường vạch đen sổ thẳng xuống sau lưng mình!
Mà đương sự Hoàng Phủ Hoài Hàn kia, thì chỉ siết chặt nắm đấm, không nói thêm
điều gì! Cô nàng chết tiệt này, để trẫm xem ngươi còn có thể đắc ý bao lâu!
Nàng phẽ phủi bụi đất trên tay, vẻ mặt tự đắc, nhàn tản. Nàng vốn đang chuẩn
bị nghĩ cách sớm rời khỏi hoàng cung, đặc biệt là sau vụ thoát được tội lớn
trộm cắp ngày hôm qua, nàng càng muốn chạy trốn hơn, nhưng lần này, nàng lại
hoá nguy thành an, trong hoạ lại có phúc, điều này chứng tỏ cái gì? Chứng tỏ
rằng Hoàng cung là nơi kiếm tiền rất tốt! Trước khi kiếm đủ tiền, nàng kiên
quyết không đi!
Nàng cầm theo chổi, ngáp dài một cái. Đúng lúc này, một cung nữ vội vội vàng
vàng chạy tới nói: “Tô Cẩm Bình, Tô Cẩm Bình! Hoàng quý phi đến, nói muốn gặp
cô kìa!”
“Hoàng quý phi? Là ai?” Không phải lại một ả nào đó đến gây rối chứ?!
Tiểu cung nữ kia vừa nghe thấy vậy liền trợn trừng mắt lên, suýt rơi cả tròng
mắt ra ngoài: “Không phải Hoàng quý phi là tỷ tỷ ruột của cô sao? Ngay cả
Hoàng quý phi mà cô cũng không biết à?”
A… nàng đưa tay lên xoa trán, làm ra vẻ đau đầu: “Ôi, gần đây mệt mỏi quá,
quét dọn đến choáng váng cả đầu óc. Ừ… đi thôi!” Thì ra Hoàng quý phi là tỷ tỷ
ruột của thân thể này, nhưng vì sao hôm qua nàng ta không hề cầu xin cho nàng?
Hừ hừ…
Quay về trong viện, nàng đã thấy ngay một nữ nhân khoan thai, cao quý ngồi
trên ghế chủ vị, khuôn mặt tròn như trứng ngỗng, đôi lông mày thanh mảnh, đôi
mắt đẹp rực rỡ đến chói mắt, cái mũi xinh xắn và đôi môi anh đào nho nhỏ, cũng
coi như là một đại mỹ nhân. Có điều, hình như nhìn ả chẳng giống nàng chút
nào!
Đám hạ nhân đứng cung kính bên cạnh. Ả vừa nhìn thấy Tô Cẩm Bình, trong đáy
mắt thoáng hiện lên vẻ chán ghét, sau đó khoé môi cong lên: “Muội muội, tiến
cung đã lâu mà tỷ tỷ cũng chưa từng đến thăm muội, lại đây, ngồi cạnh tỷ tỷ
nào.”
Đương nhiên Tô Cẩm Bình không hề bỏ qua vẻ chán ghét trong mắt nàng ta. Nàng
bước nhanh vài bước, mặt không biến sắc ngồi cạnh ả nói: “Tỷ tỷ đến đây có
việc gì không?”
Tô Cẩm Thu nhìn đám hạ nhân: “Các ngươi lui hết đi. Ta muốn tâm sự riêng với
muội muội của ta.”
Đám hạ nhân đồng loạt xoay người hành lễ: “Vâng!” sau đó lui ra ngoài, không
quên khép cửa phòng lại.
“Muội muội đang trách tỷ tỷ tối hôm qua không cầu xin cho muội sao?” Ả nhấc
tách trà lên nhấp một hơi, mặt đầy vẻ dịu dàng, lại khó giấu được vẻ khinh bỉ,
xem thường trong mắt.
Tô Cẩm Bình nhướng đôi lông mày thanh thú, lãnh đạm nói: “Không dám!” Đến vào
lúc này, e là còn có mục đích khác.
Nàng vừa nói ra hai chữ này, Tô Cẩm Thu liền quay đầu, hơi kinh ngạc nhìn
nàng, vì sao ả lại có cảm giác muội muội này của mình đã thay đổi nhỉ? Từ
trước đến giờ nàng luôn là người nhát gan, sợ phiền phức, nói nhiều thêm vài
câu đã sợ đến run người, mà bây giờ… Nếu sự lãnh đạm ban đầu là vì bất mãn với
mình, thì giờ mình đã nói như vậy mà vẫn còn giữ thái độ này, khiến ả buộc
phải nghĩ ngợi kỹ hơn!
“Tỷ tỷ đến đây có việc gì không?” Thấy ả nhìn mình chằm chằm không chớp mắt,
Tô Cẩm Bình cũng sợ bị nhận ra sơ hở gì, liền lên tiếng phá vỡ sự yên tĩnh
trong phòng.
Tô Cẩm Thu cũng giấu đi ánh mắt thăm dò, cười nói: “Muội muội, ta và muội là
tỷ muội ruột thịt, vào hậu cung phải đồng tâm hiệp lực mới có thể có được một
cuộc sống yên bình giữa chốn hậu cung đầy tranh đấu này!” Nếu đã không giả bộ
được nữa, thì trực tiếp nói thẳng vào đề đi.
“Tỷ tỷ, tỷ cũng thấy đấy, ta chẳng qua chỉ là một cung nữ nho nhỏ, sợ rằng
không đảm đương được nhiều như vậy.” Nàng không mặn không nhạt đẩy vấn đề quay
về.
Tô Cẩm Thu khẽ cười nói: “Muội muội, chỉ cần muội đồng ý với tỷ, giúp tỷ chỉnh
chết Hách Liên Dung Nhược. Chờ sau khi bản cung ngồi lên hậu vị, vinh hoa phú
quý nhất định sẽ không thiếu của muội nửa phần!”
Hậu vị à? Hách Liên Dung Nhược chắc là tên của ả Hoàng hậu kia? Hừ, nếu chỉnh
chết Hách Liên Dung Nhược, chỉ e ngày mai sẽ là ngày chết của Tô Cẩm Bình nàng
thôi! Muốn lấy nàng ra làm lá chắn à? Đừng có mơ: “Tỷ tỷ, Hoàng hậu nương
nương là người đứng đầu lục cung, sao ngài có thể gọi thẳng tên tục của người
được? Còn muốn chỉnh chết Hoàng hậu à? Muội muội khuyên tỷ tỷ nên ăn nói cho
cẩn thận. Nếu những lời này mà lọt ra ngoài, e rằng phụ thân đại nhân cũng khó
mà bảo vệ cho tỷ được!”
Những lời này, chính là một cách từ chối khéo.
“Cạch!” một tiếng, Tô Cẩm Thu ném tách trà xuống bàn: “Ta nói cho ngươi biết,
đây là ý của phụ thân đại nhân!”
Môi Tô Cẩm Bình hơi cong lên cười giễu cợt, ý của lão già chết tiệt kia thì
liên quan quái gì đến nàng? “Vậy phiền tỷ tỷ nói với phụ thân đại nhân, con
gái bất hiếu, không thể cống hiến sức lực vì ông ấy!”
“Ngươi!” Lúc này Tô Cẩm Thu mới thực sự nhìn kỹ nàng, vẫn là khuôn mặt kia,
nhưng ánh mắt khí phách hơn nhiều, có khí chất kiêu ngạo, hay nói đúng hơn là…
một vẻ khát máu! Đây là muội muội của ả sao? Thời khắc này, ả bỗng hiểu được
một chút ý của phụ thân đại nhân.
“Tỷ tỷ, mời về đi!” Nàng lãnh đạm hạ lệnh đuổi khách.
Vừa dứt lời, Tô Cẩm Thu lại khẽ cười, muội muội này của ả, có lẽ thật sự đáng
để hợp tác: “Quay về cũng được thôi. Nhưng mà, chẳng lẽ ngươi không cần mạng
của nàng ta sao?”
Nói xong, ả ta vỗ nhẹ tay: “Người đâu, dẫn người ra đây cho ta!”