Người đăng: Kagasamiclone
“Đợi đã, huynh nói gì?” Nàng thật sự nghi ngờ không biết mình có nghe nhầm
không, hắn mà cũng trả lời nàng???
Nhưng hỏi xong, lại không nghe thấy ai đáp lại nữa!
Khoé miệng cô nàng nào đó co rút, một loạt vạch đen chảy dài xuống trán, trên
thế giới này, sao lại có loại người như vậy chứ? Nàng oán hận nghiến răng, bôi
thuốc cho hắn xong, còn có cảm giác muốn làm hắn đau thêm một chút nữa!
“Được rồi, ta về đây! Tối mai ta sẽ quay lại thăm huynh!” A, tối lại đến, sao
cứ có cảm giác giống hái hoa tặc nhỉ? Nàng vội vàng bổ sung: “Bởi vì ban ngày
ta phải quét sân!”
“Nếu bận, thì đừng đến.” Hắn lãnh đạm nói, toàn thân đều là khí chất cao ngạo,
lạnh lùng như băng tuyết.
Đây là không chào đón nàng một cách trá hình sao? Nàng tối sầm mặt, duỗi tay
ra, kéo áo hắn đến gần trước mặt mình: “Bà đây nghiêm trọng cảnh cáo huynh, bà
đây coi huynh là bằng hữu nên mới quan tâm đến huynh. Đừng có không biết tốt
xấu như thế!”
Cảm giác bị người ta kéo lên rõ ràng là không được tốt lắm. Trên khuôn mặt
lãnh đạm của Bách Lý Kinh Hồng hiện lên vẻ không vui rõ ràng: “Buông ra.”
“Hừ!” Nàng buông tay, hắn liền ngồi lại xuống ghế.
Tô Cẩm Bình xoay người rời đi: “Nhớ đó, tối mai ta lại đến, nhớ để cửa cho
ta!”
“Cô…” Còn đang định nói gì, thì nàng đã chạy xa hơn mười thước. Thân thủ thật
nhanh nhẹn!
Tâm hắn vốn luôn bình tĩnh như nước hồ, giờ lại giống như có một vài vòng gợn
sóng tản ra, rồi từ từ trở về vẻ yên lặng như cũ. Trong đôi ngươi màu xám bạc
loé lên vài tia sáng, thầm cân nhắc hai từ “bằng hữu” thật xa lạ kia… Bằng
hữu… à?
Tô Cẩm Bình đi từng bước quay về, bỗng nhiên, mắt nàng hiện lên một tia sắc
lạnh. Nàng, bị người ta theo dõi! Vậy mà đến giờ nàng mới phát hiện!
Nàng vội vàng đi nhanh thêm vài bước, sau khi trốn sau một gốc cây đại thụ,
nàng nén hơi thở nhẹ xuống, gỡ một cây trâm gỗ trên đầu, sau đó vọt tới phía
tây khoảng trăm thước. Biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng. Cây
trâm này chủ yếu chỉ để thử bản lĩnh của người kia.
“Cách!” một tiếng, cây trâm rơi xuống đất. Sau đó, một giọng nói yêu tà vang
lên: “Tiểu Cẩm Cẩm, nàng muốn lấy mạng vi phu sao?” Bị nàng phát hiện, khiếp
sợ là điều tất nhiên, không cần phải nói nhiều.
“Soạt!” một tiếng, Tô Cẩm Bình đã xoay người tới trước mặt hắn, kéo cổ áo,
không hề báo trước, tung một quyền đấm thẳng vào gương mặt xinh đẹp của hắn!
“Bốp!” Máu mũi văng khắp nơi!
Lần thứ hai!!! Đây là lần thứ hai Hoàng Phủ Dạ hắn bị đánh! Hơn nữa, lại còn
là cùng một người! Làm cho người ta khó chấp nhận nhất là nàng lại là một cô
gái không hề có chút nội lực nào! Chuyện thế này làm sao hắn chịu nổi? Làm sao
chịu nổi???
“Còn gọi bừa nữa sẽ không đơn giản là một cú đấm như vậy đâu! Nói, theo dõi ta
làm gì?” Mắt phượng nheo lại, ghé sát vào gương mặt như yêu nghiệt kia. Khuôn
mặt tinh xảo của nàng không có chút biểu cảm nào, có điều, lại giấu sát ý rất
tốt.
Hoàng Phủ Dạ kéo lại áo của mình, cất giọng không chút đứng đắn: “Tiểu Cẩm
Cẩm, không phải là vì ta nhớ nàng sao? Nên mới chạy tới đây thăm nàng, ai ngờ
lại thấy nàng ngồi ngắm trăng trên cây với người khác, khiến ta rất đau lòng!”
Tuy lời nói không đứng đắn, nhưng trong mắt lại thoáng có vẻ dò xét lướt qua.
Tô Cẩm Bình liếc mắt khinh bỉ: “Đừng cho rằng ta không biết ngươi đang nghĩ
gì. Các ngươi muốn nghi ngờ thì cứ việc. Hắn và ta là bằng hữu, dù quen biết
chưa được bao lâu.” Giọng điệu của nàng đầy vẻ kiên định và chân thật. Nhưng
trong lòng cũng hơi lo lắng. Nàng có cảm giác, nếu Hoàng Phủ Dạ không tin lời
nàng, chỉ e đêm nay sẽ là tử kỳ của nàng! (tử kỳ = hạn chết)
Đôi ngươi màu tím nhìn quét qua nàng một lúc, không tìm thấy sơ hở gì, hắn
đành khẽ lắc cây quạt trên tay, cười nói: “Tiểu Cẩm Cẩm, ta chỉ muốn khuyên cô
một câu, đừng quá thân cận với người kia. Nếu không, bên phía Hoàng huynh, dù
là bản vương cũng không cứu được cô đâu!”
Nàng ra vẻ kinh ngạc hỏi: “Hắn có vấn đề gì sao?”
Nghe vậy, Hoàng Phủ Dạ lại cười: “Tiểu Cẩm Cẩm, chuyện trong Hoàng cung không
đơn giản như cô nghĩ. Hãy nghe bản vương khuyên một câu. Chuyện không nên hỏi
thì đừng hỏi, người không nên thân cận, thì đừng quá thân cận. May mà hôm nay
là bản vương, chứ nếu là hoàng huynh, chỉ sợ bây giờ cô đã là một thi thể
rồi!”
“Một con tin, lại còn không nhìn thấy đã đáng thương lắm rồi. Các ngươi còn
khống chế người ta không chịu buông tha! Các ngươi có tình người không?” Trên
mặt Tô Cẩm Bình hiện rõ vẻ khinh bỉ và căm ghét.
Chà, nghe nàng nói thế, cũng cảm thấy mình và hoàng huynh đúng là hơi thiếu
tình người!
“Còn vị hoàng huynh kia của ngươi nữa, đời này ta không muốn nhìn thấy hắn lần
thứ hai. Đúng là không có phẩm chất gì hết!” Nhớ đến Hoàng Phủ Hoài Hàn, nàng
lại hận đến nghiến răng nghiến lợi, ba lượng bạc của nàng, hu hu hu… Nàng thực
muốn đi tìm tên tiểu thái giám kia đòi lại ba lượng bạc! Tức chết nàng mất!
“Khụ khụ…” Hoàng Phủ Dạ ho khan vài tiếng, cảm thấy không hiểu nổi nàng. Không
phải hắn nghe nói chính ngọ hôm nay nàng lại đi trêu ghẹo Hoàng huynh sao? Giờ
lại nói không muốn gặp là thế nào? “Tiểu Cẩm Cẩm, không phải cô rất thích
hoàng huynh sao?”
“Ta mà thích hắn á? Có mà mắt dính đầy dử!!!” Nhớ tới bạc của mình, nàng tức
giận lại càng nói năng không kiêng nể gì, hoàn toàn không thèm nghĩ xem hậu
quả mình sẽ gặp phải sau khi nói mấy lời này.
“Khụ khụ, khụ khụ khụ…” Dung nhan yêu nghiệt bị sặc đến đỏ bừng cả lên. Trong
con ngươi màu tím hiện rõ vẻ vui sướng khi thấy người khác gặp hoạ, nhìn ra
sau lưng Tô Cẩm Bình, cũng nên đến rồi.
Thế nhưng, cô nàng nào đó tức giận bừng bừng không có chỗ xả, cho nên không để
ý tới vẻ mặt khác thường của hắn! Mắt như bốc hoả nói: “Ngươi có biết không,
vì muốn quyến rũ hắn, mà ta mua chuộc một tiểu thái giám, mất ba lượng bạc,
lòng đau như dao cắt vậy!!!”
Nói xong, mặt nàng đầy vẻ bi thương, ôm ngực mình, cố diễn theo hình ảnh Tây
thi ôm ngực!
“Khụ khụ… ba lượng bạc??? Tiểu Cẩm Cẩm, không phải cô chưa lĩnh bổng lộc tháng
này sao? Chẳng lẽ là bạc mang từ phủ Thừa tướng đi?” Chỉ có cách suy đoán như
thế.
Nhắc đến chuyện này nàng càng căm tức hơn: “Thừa tướng cái chó má gì chứ! Dù
sao ta cũng là con gái ruột của lão, vậy mà vào cung cũng không cho ta chút
bạc nào. Nói đến chuyện này là ta tức điên rồi. Ta nhất định là do lão nhặt
bên ngoài về. Mà không, không chừng ta là do bà xã của hắn cắm sừng lên đầu
hắn rồi sinh ra ấy!”
Kinh thành Đông Lăng này chỉ toàn một đám quỷ keo kiệt! Hoàng Phủ Hoài Hàn kia
thì không độ lượng, Thừa tướng cũng bủn xỉn như vậy. Nghĩ thế, nàng bùng nổ sự
phẫn nộ, nguyền rủa tên chết tiệt kia! Thừa tướng bị vợ ngoại tình!!!!
Hoàng Phủ Dạ há hốc mồm tròn như chữ o, dám chửi cả cha ruột như thế, cô nàng
này không phải là điên thật rồi chứ?
Nhìn mặt hắn dại đi, nàng khẽ vỗ vai hắn nói: “Ngươi cũng cảm thấy rằng ta hẳn
không phải là con gái ruột của lão, đúng không? Chúng ta đúng là tri kỷ!”
Hoàng Phủ Dạ cười gượng hai tiếng, rồi lẳng lặng giải cứu cho bả vai mình
thoát khỏi tay nàng, đổi chủ đề khác: “Vậy, bạc đó cô lấy ở đâu ra?”
“Ha ha, lừa Thục phi mà có đấy! Ngươi nhìn xem, ngay cả một cô nàng ngu ngốc
như vậy mà còn được làm Thục phi, còn ta, xuất sắc thế này mà Hoàng huynh
ngươi lại bắt ta làm cung nữ. ngươi nói xem, sở thích của hắn thế nào vậy?
Không phải, hắn căn bản là không biết thưởng thức mà!” Mặt cô nàng nào đó đầy
vẻ khinh thường.
Lừa Thục phi à? Ai cũng biết người kiêu ngạo ương ngạnh nhất hoàng cung là
Thục phi, từ trước đến giờ, ngay cả Hoàng hậu cũng không để vào mắt. Vậy mà
nàng dám lừa tiền Thục phi, gan nàng thật to đến mức khiến người ta tự cắn
lưỡi! Bây giờ còn dám chửi bới Hoàng thượng trước mặt thân vương một nước. Hắn
thật sự muốn bổ đầu nàng ra xem bên trong đó là cái gì!
Hắn hơi liếc về phía sau nàng, cố nhịn cười nói tiếp: “Vậy, Tiểu Cẩm Cẩm, cô
có định đi quyến rũ hoàng huynh ta nữa không?”
“Hừ!” Cô nàng nào đó ném cho hắn một ánh mắt ghét bỏ: “Cái người không biết
thưởng thức như hoàng huynh của người á, căn bản không đáng để ta quyến rũ.
Trước kia là đầu ta bị kẹp vào cánh cửa. Một bông hoa tươi như ta đây, nên
sinh trưởng trên thảo nguyên tươi đẹp, sao có thể cắm trên bãi cứt trâu thối
hoắc là hoàng huynh ngươi được?”
“Tô Cẩm Bình!” Ba chữ như rít qua kẽ răng vang lên, lạnh lẽo khiến lòng người
run rẩy!
Mặt cô nàng nào đó thoáng cứng đờ, gượng gạo quay đầu về phía sau…