Người đăng: eva_luna
Sau một hồi giải quyết chính sự,hai người cũng đã đói.
Hoàng thượng đã kêu người chuẩn bị đồ ăn,một bàn đồ ăn đầy cao lương mĩ
vị,nhưng Điệp Mị lại nhớ món ăn ở hiện đại,hòang thượng thì đã ăn nhiều nên
cũng có phần ngán ngẩm.Hai người ngồi lì rồi thờ dài đồng loạt.
Điệp Mị thấy chẳng vừa mắt nên sai người dọn hết đi,Hòang thượng cũng chẳng
nói gì,để mặc nàng.
Đích thân nàng vào bếp,nàng học được vô số món ăn khi ở hiện đại,đặc biệt là
ẩm thực pháp và nhật.
Hoàng thượng thấy nàng vào bếp nên ngăn cản “Hoàng hậu là mẫu nghi thiên hạ
không nên động tay vào những chuyện này.”
Mặc hắn ta nói gì nàng vẫn cứ vào bếp,sau hồi lâu nàng cũng đã xong 13 món đủ
phong cách tây âu.
Hoàng thượng trố mắt nhìn,đây toàn là những món ăn người chưa bao giờ thấy.Nên
đành hỏi nàng: “Hoàng hậu đây đều là do nàng nấu,đây là những món gì,ta chưa
thấy bao giờ”
Hả hê cười khi nhìn bản mặt ngạc nhiên của hoàng thượng rồi nàng đáp: “Người
không cần biết chỉ cần ăn vào mà thấy ngon là được.”
Gắp miếng đầu tiên,ăn vào cảm giác dịu nhẹ thanh tao,miếng thứ hai thì đậm đà,
ngọt ngào,cứ như vậy ăn hết món này đến món khác.Chẳng mấy chốc trên bàn ăn
chẳng còn gì.
Đây là lần đầu trong đời người(hoàng thượng) lại ăn nhiều như vậy,ăn xong
hoàng thượng lẫn Điệp Mị no căng không thể làm tiếp nên đi ra ngự hoa viên đi
dạo để dễ tiêu hóa.
Vừa đi vừa nói chuyện,Điệp Mị nói với tên hoàng thượng này rất nhiều rồi nhưng
chưa từng hỏi về tên của hắn nên nhân cơ hội này nàng hỏi luôn.
“Hoàng thượng người có thể cho ta biết tên của người không.Dù sao lúc không có
ai ta cũng muốn thoái mái một chút.”Điệp Mị ngữ khí lạnh nhạt,nhưng cũng có
phần tò mò.
Hoàng thượng chỉ thầm cười “ Hoàng hậu,người có biết nói chuyện với bổn vương
như vậy là phạm vào đại tội không?”
“Xí,đại tội thì thế nào,là con người ai chẳng có tên,hoàng thượng không muốn
nói thì thôi không cần tỏ thái độ với ta như vậy.”
Điệp Mị ngày càng chán tên hoàng thượng ngu này,không thèm đếm xỉa đến người.
“Phong Liên”Hoàng thượng cất tiếng lên.Liếc nhìn Điệp Mị rồi ung dung đi
tiếp,Điệp Mị không cảm xúc gì cũng đi tiếp.
“Vậy ta cũng có thể gọi tên nàng khi không có ai phải không,Điệp Mị.” Giọng
của Phong Liên nói ra là khẳng định không phải là hỏi.
Rồi Phong Liên lại tiếp tục nói “Sắp tới lễ hội hoa đăng,chắc chắn phải có
hoàng hậu đến đó chủ trì,vì khi đấy sẽ có sứ giả là Bát vương gia ở Đông
Khang, Minh Phụng công chúa của Lang Lâm và đặc biệt là Nhiếp chính vương ở
Minh quốc đến.Nên nàng phải biết an phận một chút nếu không muốn gây họa.”
“Đừng bận tâm về ta,nếu như không ai đụng ta ta cũng không hơi đâu làm chuyện
nhảm nhí” Lời nói của Điệp Mị nhẹ như mây.