9:


Người đăng: ๖ۣۜNam ๖ۣۜTước

Lần đầu tiên trong đời, Đỗ Hiểu Nguyệt chủ động thức dậy trước canh ba (giờ
Mẹo), “Thanh Trúc, Hồng Trù mau vào giúp ta rửa mặt, ta phải qua bên Thái hậu
thỉnh an”. Hiểu Nguyệt xốc chăn mền, tự thay y phục, nhưng nàng mặc hồi lâu
cũng không mặc xong, đành phải hướng các nàng cầu cứu.

“Tiểu thư, sao hôm nay người lại dậy sớm vậy?” Theo Hiểu Nguyệt mười ngày, mỗi
ngày nàng đều ngủ thẳng đến sáng, vậy mà hôm nay mới canh ba đã rời giường, tự
nhiên thay đổi nhiều như vậy làm Thanh Trúc cho rằng hôm nay mặt trời mọc từ
hướng Tây.

“Haha, ngủ đủ rồi, đã đến giờ hoạt động gân cốt”, Hiểu Nguyệt cười ha hả trả
lời, “Hồng Trù mau giúp ta vấn một kiểu tóc đơn giản, nhưng làm nhẹ nhẹ thôi,
lần trước người xiết chặc quá, đau xé cả da đầu”. Nàng nhanh chóng rửa mặc,
sau đó dùng muối sạch đánh răng – mỗi lần đánh răng, Hiểu Nguyệt đều tiếc rẻ
cuộc sống đầy đủ ở hiện đại.

“Tiểu thư, không cần hoảng” Hồng Trù cười khi xem Hiểu Nguyệt luống cuống tay
chân “Bây giờ còn rất sớm mà”.

Hiểu Nguyệt không để ý tới, không phải nàng cuốn quít rồi phát hoảng mà vì
chưa quen các vật dụng ở triều đại này. Sống trong cung cấm, không chiếm được
cảm tình của Hoàng thượng, đành phải đi lừa cho Lão thái thái cao hứng, làm
cho bà ta thích mình, mua bảo hiểm cho bản thân, nếu không làm sao có được một
cuộc sống an ổn? “Có điểm tâm chưa? Ta muốn ăn, mang lên đi”. Đi gặp Thái hậu
giống như là đi làm, phải ăn uống đầy đủ mới đỷ khí lực mà làm tốt công việc.
“À, nếu chút nữa các phi tần đến thỉnh an nhớ nói ta đã qua bên Thái hậu”.
Không biết những người đó có đi thỉnh an Thái hậu hay không, được vậy thì tốt,
nếu như họ không đi mà trực tiếp tới gặp mình thì thiệt là khó mà chịu nổi đám
phụ nữ này.

“Nô tỳ hiểu rồi”, Hồng Trù cười hỏi “Tiểu thư, nô tì đoán là tiểu thư sợ có
người đến quấy nhiễu sự thanh nhàn nên trốn qua bên Thái hậu phải không?”

“Haha, Hồng Trù, ngươi là con giun trong bụng ta sao? Làm thế nào mà biết được
ta đang nghĩ gì?”, Hiểu Nguyệt cười tủm tỉm mà nhéo nhéo mặt Hồng Trù, sau đó
ngồi vào bàn trang điểm, nhìn gương đồng mà nói “nhanh, chải tóc cho ta đi”.

“Tiểu thư, chẳng lẽ người lại sợ đám phi tần đó?” Thanh Trúc vừa sửa sang
giường chiếu vừa hỏi.

“Ai nói ta sợ?” Hiểu Nguyệt nhướng mày “ta chỉ không muốn gặp các nàng đó
thôi”.

“Nhưng một ngày nào đó người cũng phải gặp mà”, vừa nói, Thanh Trúc vừa sửa
sang giường chiếu, sau đó đi đến bên cạnh Hiểu Nguyệt, “hôm qua, vừa vào cung,
sáng nay thế nào các vị quý phi cũng đến thỉnh an Thái hậu, tiểu thư cũng sẽ
gặp các nàng”.

“Thì gặp chứ sao”, Hiểu Nguyệt cười khẽ, “khi đó trước mặt Thái hậu, dù đó là
phi tần được Hoàng thượng sủng ái cũng phải nể mặt thái hậu mà nhượng ta ba
phần, người nói xem, ta thiệt thòi sao?”

“Tiểu thư!”, Hồng Trù ở phía sau cười khẽ “vậy là người sợ vị quý phi hôm qua
được Hoàng thượng sủng đến gặp người thị uy hả?”

“Ôi, Hồng Trù, ta thật là ngày càng chán ghét ngươi nha, trong đầu ta nghĩ gì
ngươi đều biết hết”, Hiểu Nguyệt vẻ mặt đau khổ, “một đóa hoa xinh đẹp thấu
hiểu lòng người bên cạnh, không biết là họa hay phúc hả?”

Vừa nói xong câu này, Hiểu Nguyệt cảm thấy tóc trên đầu bị kéo chặt một chút,
lập tức hô to “Hồng Trù, nhẹ tay thôi, đó là da đầu ta, không phải da heo, kéo
đau quá”.

“Xin lỗi tiểu thư”, Hồng Trù vội vàng xin lỗi, “Hồng Trù không cố ý”.

Hiểu Nguyệt không trả lời, qua gương đồng, nhìn hai người phía sau, Hồng Trù
chải tóc, Thanh Trúc giúp gắn trâm cài, phối hợp hoàn mỹ. Mười phút sau, tóc
đã chải xong, nhìn chính mình trong gương, trang điểm lãnh đạm, tóc vấn nhẹ,
cài một cây tram trân châu cài, mặc một bộ y phục màu xanh đậm, không xa hoa,
không tục khí. Cảm thấy bộ trang phục này rất hợp với mình “Tốt lắm, cám ơn
các ngươi”, Hiểu Nguyệt xoay người đứng lên, nhìn thoáng qua tẩm cung bài trí
xa hoa, cảm thấy bực bội, muốn kêu các cung nữ bài trí lại, nhưng cũng sợ
phiền toái, nên nén khó chịu mà nói “Hồng Trù, Thanh Trúc, các ngươi thương
lượng chút nữa người nào sẽ ra cung mua giúp ta một số vật mang về”.

“Tiểu thư, thiếu vật gì thì có thể báo nội thị phòng thì sẽ có”, Hồng Trù nhắc
Hiểu Nguyệt.

“Thứ ta muốn có họ không thể đưa được”, Hiểu Nguyệt cười thần bí, “Danh sách
ta đã viết xong, các người theo đó mà mua, nhớ tận lực tìm cho bằng được. Ngân
phiếu cùng danh sách đặt ở trên bàn. Còn việc ra cung cần những thu tục nào,
hai ngươi hỏi các cung nữ. Ta ăn sáng trước, các người không cần hầu hạ ta, ăn
xong ta sẽ tự đi Trữ Tuyên Cung”.

Trữ Tuyên cung

Khi Hiểu Nguyệt đến Trữ Tuyên cung, Thái hậu đang dùng trà.

“Thần thiếp thỉnh an mẫu hậu”, Hiểu Nguyệt thi lễ, cười nói.

“Hiểu Nguyệt, con tới thật đúng lúc, mau tới uống trà với ta”, Thái hậu cao
hứng nói “Hoàng nhi ngày ngày bề bộn việc nước, hầu như không ngó ngàng gì tới
lão bà này”.

“Mẫu hậu, xin người tha thứ cho Hoàng thượng, Hoàng thượng lao tâm vì nước vốn
là phúc đức của thiên hạ, Mẫu hậu nên vui mừng mới phải”, Hiểu Nguyệt nhỏ
giọng trả lời, “nếu Mẫu hậu không chê thần thiếp làm phiền người, thần thiếp
có thể đến thăm mẫu hậu hàng ngày, cùng mẫu hậu trò chuyện”. Mặc dù làm vậy
thì mất đi rất nhiều thời gian ngủ, nhưng nhờ thế có thể bình yên nhàn nhã mà
sống, hy sinh như vậy cũng đáng giá.

“Haha, thật ngoan quá, Nguyệt nhi thật hiểu chuyện”, Thái hậu cười híp mắt
“mau ngồi xuống đây”.

Hiểu Nguyệt phục tùng ngồi xuống, cung nữ đã sớm mang một chén trà tới, nàng
nhấp một ngụm, nhân tiện bỏ xuống.

“Sao vậy, trà này không ngon sao?”, Thái hậu thấy Hiểu Nguyệt chỉ uống một
ngụm, khó hiểu hỏi, “Trà này vốn là loại thượng đẳng vừa được tiến công, ta
hôm nay mới uống lần đầu”.

“Dạ không phải”, Hiểu Nguyệt lắc đầu cười, “Ngon lắm ạ, chỉ có điều con nghĩ
nên để nguội một chút, không nên uống nóng như vậy”, kỳ thật, so với các loại
trà hiện đại thì trà này ngon hơn nhiều, chỉ là nàng không rành, chỉ biết ăn
thôi.

“Ừ, không sai”, Thái hậu mỉm cười, nghe Hiểu Nguyệt nói cũng không vội uống
tiếp, “Hiểu Nguyệt, con không cần thỉnh an mỗi ngày, cách mấy ngày đến một là
là tốt rồi. Con bây giờ là Hoàng hậu, việc lớn nhỏ trong cung sau này sẽ do
con trông nom, đem hết trách nhiệm giao cho con, ta mới thật đúng là thanh
nhàn”.

“Thần thiếp vừa mới vào cung, việc gì cũng không hiểu. Thần thiếp cho rằng,
chuyện trong cung Mẫu hậu quản lý là tốt nhất. Hiểu Nguyệt sẽ ở cạnh Mẫu hậu
học hỏi một, hai năm, sau đó mới giúp người quản lý hậu cung, như vậy mới là
tốt nhất.”, Hiểu Nguyệt ngoài miệng tuy nói như vậy, nhưng trong lòng thầm
nghĩ, Thái hậu có phải đang dò xét mình, nếu như đáp ứng rồi chỉ sợ cuộc sống
sau này sẽ không dễ chịu lắm. Dựa vào thế lực của Đỗ gia hiện nay, nếu để cho
người họ Đỗ nắm giữ hậu cung, chỉ sợ Hoàng tộc đối với người nhà Đỗ gia càng
thêm bất mãn.

“Cũng đúng”, Thái hậu gật đầu, cười ha hả “xem ra, lão bà này vẫn phải tiếp
tục cực nhọc một phen”.

“La do thần thiếp không tốt, không thể vì mẫu hậu phân ưu, làm cho mẫu hậu vất
vả”, Hiểu Ngyệt tiếp tục nhỏ giọng. Haha, từ nay về sau có thể có cuộc sống dễ
chịu rồi, chuyện trong cung không cần mình trông nom, Thái hậu cũng không bắt
thỉnh an hàng ngày, Hoàng thượng ở đâu cũng mặc, hắn vốn chán ghét người nhà
Đỗ gia. Còn các phi tần hả, binh đến tướng cản, ngày thường không chủ động để
ý đến các nàng, dựa vào thế lực Đỗ gia hiện nay, các nàng cũng không dám làm
bậy.

Lại cùng thái hậu nói chuyện, mười phút sau, các phi tần hôm qua tiến cung vội
tới Thái hậu thỉnh an, nhưng hình như không có Lý Thiên Nhu.


Hoàng Hậu Lười - Chương #9