Người đăng: ๖ۣۜNam ๖ۣۜTước
Mười ngày, đối với Tô Hiểu Nguyệt mà nói thật nhàm chán. Đỗ Khang Vĩnh (cha Đỗ
Hiểu Nguyệt) đột nhiên phái hai nha đầu tới hầu hạ nàng, trong mắt Tô Hiếu
Nguyệt, hai nha đầu này không phải tới chiếu cố mà thật ra là giám sát. Bất
quá hai nàng không thu được kết quả nào, Tô Hiểu Nguyệt ngoài trừ mỗi ngày,
hahaha, ăn ăn, uống uống, ngủ ngủ, xem vài cuốn sách, đến hậu viên đi một
vòng, còn lại thời gian toàn ngồi ngẩn ra không làm gì.
Nhìn thấy tiểu thư nhàn nhã ngồi ăn, nha đầu Hồng Trù lay nhẹ Hiểu Nguyệt hỏi:
“Tiểu thư, ngày mai người phải tiến cung rồi, tiểu thư không có chút nào khẩn
trương sao?”. Theo lý thuyết, nữ nhi sắp xuất giá đều có một chút lo lắng,
khẩn trương, nhưng tứ tiểu thư có vẻ không giống như vậy.
“Khẩn trương thì được gì?”, nàng miễn cưỡng nói, chỉ vì tiến cung mà khẩn
trương lo lắng đến không ăn uống được, với Tô Hiểu Nguyệt mà nói làm gì có
chuyện đó! “Thanh trúc! Ta muốn thêm điểm tâm, món này có đến 5 vị, người đi
lấy cho ta”, thấy một nha đầu tay không đứng dựa cửa, Hiểu Nguyệt vội sai nàng
đi. Nếu các nàng là do Đỗ Khang Vĩnh phái tới, vậy thì phải tận lực sử dụng
nếu không thật là phụ sự quan tâm của Đỗ tể tướng.
Thanh Trúc rất ngạc nhiên, mấy ngày nay, Tứ tiểu thư mỗi ngày đều thay đổi
biện pháp sai khiến các nàng, lúc thì muốn ăn quế hoa cao, lúc thì nói muốn
uống tứ hỉ dược, khi thì đổi thành mai hoa cao, trong chốc lát lại muốn nàng
đấm lưng. Phải biết rằng, Hồng Trù cùng Thanh Trúc là tì nữ cận thân của Đại
phu nhân, nếu không phải vì Đại phu nhân cùng lão gia có lệnh, hai nàng đã sớm
phủi tay đi, dễ gì ở lại chịu cho nữ nhân này hô mưa gọi gió. “Tuân lệnh, tiểu
thư”.
Hiểu Nguyệt coi như không nhìn thấy bộ dáng xem thường của Thanh Trúc, tiếp
tục nhắm mắt lại hượng thụ massage miễn phí.
“Tiểu thư, nô tì nghe nói lần này cùng người tiến cung còn có bốn vị khác. Các
nàng đều là thiên kim của các đại quan, Mã thượng thư, Lý thượng thư, Đồng thị
lang, cùng thiên kim của Liễu tướng quân”. Hồng Trù vừa đấm vai vừa trò truyện
cùng Hiểu Nguyệt. “Nghe nói Mã tiểu thư múa rất đẹp, Lý thiên kim nổi tiếng là
tài nữ, thi họa đều xuất chúng, còn Đồng tiểu thư nổi danh mỹ nhân cùng Lý
tiểu thư là kinh thành song kiều. Liễu thiên kim sinh tại tướng quân phủ, một
thân võ công, nghe nói anh khí mười phần, có khi ngay cả nam nhi cũng không
bằng".
“Ừ…”, Hiểu Nguyệt không trả lời thì an tĩnh mà nghe.
“Tiểu thư, người không lo lắng sau này các nàng độc chiếm sự sủng ái của Hoàng
thượng sao?” Hồng Trù dò hỏi
“Ừ…” Hiểu Nguyệt nhắm mắt nghĩ, các nàng thật tốt rồi, như vậy ta cũng không
cần phí tâm tư nghĩ cách làm cho Hoàng thượng chán ghét mình.
Hồng Trù có chút giận, mười ngày qua, bất luận nàng nói cái gì, Tứ tiểu thư
cũng miễn cưỡng mà trả lời, chuyện gì cũng không thể hiện thái độ. Trước kia,
nghe nói Tứ tiểu thư tính tình rất quái lạ, mới ở chung mười ngày, Hồng Trù
cảm thấy nàng thật kỳ quặc, hỏi chuyện không trả lời, có khi đặc biệt khủng
hoảng, đặc biệt rất thích ăn, bất luận bên tai nói chuyện gì đều không trả
lời, chỉ ngồi nghe, giống như đang xem kịch. Người như vậy, tiến cung rồi nhất
định sẽ bị thất sủng, mặc dù dung mạo khuynh quốc, khuynh thành nhưng tính
tình cổ quái, khó mà có người thích.
“Nguyệt nhi!”, đại phụ nhân uy mãnh mang theo một nha đầu bước vào cửa Hiểu
Nguyệt hé mắt nhìn thấy, đứng lên nở một nụ cười xã giao nói “Đại nương, mời
ngồi! Người tìm Nguyệt nhi có việc sao? Hồng Trù mau rót trà mời Đại nương”.
Đinh Anh Uy (đại nương của Đỗ Hiểu Nguyệt) tự nhiên có nhìn thấy Đỗ Hiểu
Nguyệt ngoài cười nhưng trong lòng không cười, không thèm để ý, giả bộ tươi
cười cầm tay Hiểu Nguyệt, ngồi xuống cạnh nàng: “Ngày mai con tiến cung rồi,
Đại nương cũng không có gì quý để cho con, ở đây có mộ chút lễ vật xem như hồi
môn tiễn con xuất giá”. Vừa nói xong, liếc nhìn Hồng Trù mang mộ khối lục ngọc
đem tới trước mặt Hiểu Nguyệt.
“Hả…Đại nương, ý tốt của người Nguyệt Nhi xin nhận”. Hiểu Nguyệt chối từ, vừa
cười vừa phẩy tay, tục ngữ nói vô sự hiến ân cần phi gian tức đạo, Đinh Anh Uy
cùng mẫu thân quan hệ không tốt, ngày ấy khi Hiểu Nguyệt tỉnh lại, ánh mắt
khinh miệt lạnh lùng đó nàng vẫn nhớ kỹ không quên. “…chỉ là ngọc này vừa nhìn
đã biết là thượng đẳng, Nguyệt nhi vô phúc không dám nhận hậu lễ”. Thật ra,
nàng đâu có phân biệt được ngọc tốt hay không tốt, đành phải nói như vậy, lòng
thầm khinh bỉ chỉ muốn đập vào mặt bà ta.
“Đại nương con đã cho, thì cứ nhận đi!” giọng Đỗ Khang Vĩnh đột nhiên truyền
đến, nghe không rõ tâm trạng, buồn vui.
“Phụ thân, người đã tới”, Hiểu Nguyệt nhìn Đỗ Khanh Vĩnh đang vận một bộ trang
phụ màu tím, biết hắn vừa tiếp khách xong liền đến nơi này. Mười ngày qua,
Hiểu Nguyệt ở tại hậu viện, Đỗ Khang Vĩnh chưa từng ghé qua, hôm nay là lần
đầu. “…mời cha ngồi”, Hiểu Nguyệt đứng qua một bên nhường chỗ mình đang ngồi
cho hắn.
“Thật không biết hôm nay vận khí xui xẻo thế nào mà hai vị đại nhân vật tự
nhiên cùng một ngày xuất hiện!” Hiểu Nguyệt vụng trộm nghĩ, nhưng là không
biểu hiện ra ngoài, trái lại đứng ở một bên chuẩn bị đợi hai vị đại nhân “huấn
đạo”.
Đúng như nàng dự liệu, Đỗ Khang Vĩnh bắt đầu giảng đạo lý nào là tam tòng, tứ
đức, nào là tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, vào cung rồi phải an phận thủ
thường, cùng hoàng thượng phân ưu, giải nạn…
Nàng ở một bên nghe mà muốn ngủ, hoàng đế nàng cũng chưa có gặp qua, chỉ nghe
Hồng Trù nói, hắn hơn 20 tuổi, kế vị cũng nhiều năm rồi nhưng đến nay chưa lập
gia thất, cho nên thái hậu quyết định lần này tuyển nữ nhi của năm vị đại thần
trong triều, chọn ra hoàng hậu, những người còn lại đều phong quý phi. Hiểu
Nguyệt biết lần này tiến cung không thể tránh khỏi, nhưng vị trí hoàng hậu
nàng không có hứng thú. Nhưng nghe Tương Lương mẫu thân (vì Tương Lương không
phải mẹ của Tô Hiểu Nguyệt nên mình để là Tương Lương mẫu thân, phân biệt với
mẹ ruột ở thời hiện đại), hoàng hậu hơn phân nữa sẽ vào tay con gái của Đỗ tể
tướng. Nàng cho rằng, Đỗ gia thế lực vốn đã rất lớn, nếu mà nữ nhi Đỗ gia lại
làm Hoàng hậu, nắm giữ hậu cung, vậy thì thế lực Đỗ gia không phải càng lớn có
thể cùng hoàng quyền tồn tại? Thiết nghĩ hoàng thượng cũng không ngu như thế,
tự nhiên nuôi dưỡng một con hổ lớn lên bên cạnh.
“Cha…”, đợi Đỗ Khang Vĩnh dạy dỗ một hồi, nàng lên tiếng “quà của Đại Nương,
Hiểu Nguyệt không dám nhận. Bất quá, nếu đại nương muốn tặng con vật gì, thì
phải đáp ứng 2 điều kiện của Nguyệt nhi”.
Nàng vừa nói xong, hai đại nhân vật trước mắt cũng trầm mặc, khó tin nhìn Đỗ
Hiểu Nguyệt, nhưng nàng cũng không lùi bước, mỉm cười nhìn lại bọn họ. “Điều
kiện gì? Nói đi…”, Đỗ Khang Vĩnh rốt cục mở miệng hỏi.
“Việc này cũng không phải đại sự, Đại nương rất dễ dàng làm được”, nàng chậm
rãi nói, ngữ khí bình thản, lãnh đạm “thứ nhất, Hiểu Nguyệt hy vọng sau khi
Hiểu Nguyệt tiến cung, Đại nương có thể đối xử tử tế với mẹ con. Đều là phụ
nữ, cùng chung một chồng, Đại nương hà tất làm khó mẹ con? Mẹ con tính tình
nhu nhược, không biết tranh dành, chân tâm mà nói nếu như mẹ con có chút gì
tâm cơ, dựa vào dung mạo của nàng, con nghĩ mẹ con có thể cùng đại nương tranh
cao thấp!”. Hơn mười ngày qua, tận mắt thấy cuộc sống của Tương Lương là như
thế nào, dù không phải là mẹ ruột của Tô Hiểu Nguyệt nhưng mười ngày qua thấy
nàng đối với nữ nhi thật tốt… Hiểu Nguyệt biết nàng rất đáng thương, muốn vì
nàng mà làm một chút việc.
“Ngươi…” Đinh Anh Uy kinh ngạc nhìn Đỗ Hiểu Nguyệt, đây là Hiểu Nguyệt dù xảy
ra chuyện gì cũng vâng vâng, dạ dạ sao? Đây là Hiểu Nguyệt khi nói chuyện với
mình cũng không dám lớn tiếng sao? Thấy nàng yên lặng đứng ở đó, nói chuyện
vân đạm phong khinh, phảng phất như là đang nói về một chuyện gì đó rất đỗi
bình thường.
Đỗ Khang Vĩnh cũng ngạc nhiên nhìn nữ nhi trước mắt, trước giờ chưa từng chú ý
đến nàng, một thân thúy liễu quần áo, im lặng mà đứng, dung mạo cùng Tương
Lương rất giống nhau, mày ngài mắt phượng, môi hồng răng trắng, mặc dù chưa
phải là tuyệt sắc mỹ nhân nhưng cũng tính là một mỹ nữ diễm lệ bức người. Nàng
mặc dù cùng Đinh Anh Uy nói chuyện, nhưng vẻ mặt bình tĩnh, mắt nhìn chằm chằm
rực lửa, tựa hồ như việc Đinh Anh Uy có đáp ứng hay không cùng nàng không có
quan hệ.
“Sau này ta sẽ đối đãi với mẹ con thật tốt”, Đỗ Khanh Vĩnh trả lời, “…điều
kiện thứ hai là gì?”
Hiểu Nguyệt trong lòng cười lạnh, Tương Lương thấy Đỗ Khang Vĩnh tựa hồ như
chuột thấy méo, chỉ sợ đợi hắn đối xử tốt cho đến hết đời cũng chưa thấy.
“Cha, đây là lễ vật Đại nương cho con, chỉ cần đại nương đáp ứng là được, trả
lời con đi Đại nương”, chữa bệnh, chữa từ gốc, nếu như Đinh Anh Uy không đáp
ứng cho Tương Lương một cuộc sống dễ chịu chỉ sợ Đỗ Khang Vịnh muốn giúp cũng
không có biện pháp.
“Được!”, Đinh Anh Uy cơ hồ tức giận mà đáp.
“Điều kiện thứ hai, con chưa nghĩ ra, khi nào nghĩ ra con sẽ nói với Đại
nương, được không?”, Hiểu Nguyệt nhún người cười nhẹ, “Con thay mẹ cảm ơn Đại
nương, người thông minh sáng suốt không thẹn là Đại Nương”.
Đinh Anh Uy nghe nàng ca ngợi, tâm lý tràn đầy lửa giận, nha đầu này thật là
một thân thâm tàng bất lộ, miệng lưỡi trơn tuột trước kia tại sao không nhận
ra?
Đỗ Khang Vinh đối với Hiểu Nguyệt bắt đầu có cái nhìn khác, mỉm cười nói
“Nguyệt nhi thật hiểu chuyện, cha không cần lo con vào cung rồi bị người khác
khi dễ”.
Đỗ Hiểu Nguyệt nét mặt bình thản, không trả lời, nhìn qua thấy Tương Lương bên
ngoài lấp ló dò xét, hình như rất lo lắng tình huống bên trong, “Mẫu thân, mẹ
vào đi, cha và Đại nương cũng ở đây”. Vốn không nghĩ Nguyệt nhi nhiều chuyện,
Tương Lương đỏ mặt đi vào, trái tim cũng bớt lo lắng, việc này chưa biết tốt
hay không tốt nhưng cũng thể hiện năng lực của Nguyệt Nhi rồi.
Tương Lương vừa bước vào, gặp hai người họ chưa nói câu nào liền chạy đến cuối
đầu quỳ xuống. Hiểu Nguyệt thấy nàng như vậy liền thở dài.