Người đăng: ๖ۣۜNam ๖ۣۜTước
“Nguyệt nhi! Nguyệt Nhi”, Tương Lương nhẹ nhàng gọi nhưng lại bị Đinh Anh Uy
trừng mắt bảo im, nàng lần nữa cúi đầu, nhìn xuống dưới.
Hiểu Nguyệt tự nhiên là thấy được ánh mắt của Đinh Anh Uy, thản nhiên quét mắt
liếc Đinh Anh Uy một cái, sau đó đối mặt với Đỗ Khang Vĩnh, thấy cặp mắt hắn
bình tĩnh, nghiêm túc không hề lo lắng nữ nhi vì vi phạm cung quy mà bị vắng
vẻ. “Cha!”, Hiểu Nguyệt chậm rãi mở miệng, trong giọng nói lộ ra vẻ thản nhiên
mà thương cảm, “Cha biết là con không muốn vào cung, nhưng vì công ơn sinh
dưỡng hơn mười năm nên con vâng lên cha mà nhập cung để đền ơn dưỡng dục. Chỉ
vì nữ nhi không có năng lực, sau khi tiến cung không được Hoàng thượng yêu
thích, muốn về nhà thăm cha mẹ cũng phải về sau các phi tần khác. Người ta về
thăm người thân có thể ở lại một đêm nhưng nữ nhi chỉ được ở lại một canh giờ.
KHông phải con muốn vi phạm cung quy, chỉ vì ở trong cung tịch mịch, đơn
chiếc, thật khó khăn mới được về nhà, hy vọng có thể cùng gia đình đoàn tụ,
trò chuyện mà thôi. Nữ nhi không biết vì sao lại không được Hoàng thượng yêu
thích, dù con cũng đã cố gắng để thay đổi tình thế nhưng đáng tiếc… nên nữ nhi
hiện tại lo lắng một ngày nào đó con sẽ bị người khác lật đổ, đánh vào lãnh
cung, như vậy thì sẽ không bao giờ con được gặp cha mẹ…”
Trong mắt Đỗ Khang Vĩnh cũng hiện lên một tia khổ sở, Hiểu Nguyệt liền tiếp:
“Kỳ thật vào lãnh cung cũng không có gì, dù sao đó cũng là chuyện sớm muộn…
Hiểu Nguyệt chỉ lo lắng cho cha mẹ thôi”. Bản thân nàng cũng không biết được
thế lực Đỗ gia đã phát triển lớn như thế nào, chỉ có đôi lần nghe các cung nữ
trong Chiêu Dương cung thì thầm nói Đỗ tể tướng vừa buộc Mã thượng thư từ
chức; hoặc Đỗ tể tướng đề nghị áp dụng chính sách gì đó, Hoàng thượng đã đáp
ứng rồi hoặc là tiểu thái giám ở Càn Thanh cung nói HOàng thượng bất đồng ý
kiến với Đỗ tể tướng nhưng cuối cùng lại thỏa hiệp rồi.
Thật ra Hiểu Nguyệt cũng không quan tâm đến những chuyện này, chỉ suy nghĩ, từ
xưa đến nay vương triều nào cũng tồn tại việc phân tranh quyền lực, đến lúc
mâu thuẫn lên đỉnh điểm thì Tể tướng sẽ lật đổ Hoàng thượng và độc chiếm hoàng
quyền hoặc là Hoàng thượng lật đổ Tể tướng, sau đó tru di cửu tộc (diệt những
người trong họ hàng liên quan đến chín đời) hoặc buộc phải lưu vong biên
cương. Những việc này vẫn thường xuyên xảy ra trong lịch sử Trung Quốc.
Mà cục diện hiện nay tại Phỉ Á Quốc Hiểu Nguyệt cũng không biết rõ, theo những
đồn đãi trong hậu cung, Đỗ tể tướng thế lực cực lớn, uy hiếp nghiêm trọng đến
Hoàng quyền, chắc chắn giữa Hoàng thượng và Tể tướng sẽ không thể tiếp tục
sóng yên gió lặng. Cho dù Hiểu Nguyệt không hiểu rõ Hoàng thượng nhưng cũng
cảm giác được hắn không phải là một người dễ uy hiếp, sẽ có một ngày cùng Đỗ
tể tướng quyết đấu đến cùng, chỉ là vẫn chưa biết người nào sẽ thắng.
“Nguyệt nhi, con tạm thời ở trong cung, có lẽ…” Đỗ Khang Vĩnh cảm tính nói hai
câu, trong mắt toát lên vẻ không nỡ, Đinh Anh Uy ho nhẹ một tiên, Đỗ Khang
Vĩnh hơi dừng lại, đôi mắt lạnh lùng trở lại, “mặc kệ con nghĩ gì, dù sao đêm
nay không thể ở lại Đỗ gia – trừ phi con muốn cả nhà rước họa vào thân”.
“À, rước họa?”, Hiểu Nguyệt mỉm cười, thanh âm có vài phần khinh thường, “Hiểu
Nguyệt đương nhiên không dám rước họa vào Đỗ gia, nếu không chẳng biết còn
mạng để mà sống hay không”. Đỗ Khang Vĩnh hình như có chút sợ Đinh Anh Uy, dù
gì thế lực của hắn hiện tại dù rất lớn nhưng vẫn còn phải dựa vào Đinh Anh Úy.
Từ cách Đinh Anh Uy bước đi, có thể đoán được nàng từ nhỏ đã luyện võ, cho nên
Tương Lương cùng Đỗ Hiểu Nguyệt trước kia sợ nàng cũng đúng. Dù hiện tại Hiểu
Nguyệt ở trong cung không cần phải lo lắng Đinh Anh Uy một ngày nào đó buồn
chán sẽ tìm mình kiếm chuyện, nhưng còn Tương Lương thì không thể không lo –
trong lòng HIểu Nguyệt giờ chỉ còn lo lắng mỗi chuyện này.
Đỗ Khang Vĩnh có chút sửng sốt, nên không có nói hết câu, Tương Lương và Đinh
Anh Uy cùng nhìn Đỗ Hiểu Nguyệt, nhưng ánh mắt lại không giống nhau. Một người
là sợ hãi, lo lắng, người còn lại tỏ vẻ đồng ý, ngầm thể hiện “ngươi hiểu được
là tốt”.
“Mẹ, đừng lo lắng”, Đỗ Dạ Hàn tiến lên từng bước, phá vỡ không khí nặng nề
“nương nương vốn là một quốc gia chi mẫu, sẽ không ai dám làm hại nương nương.
Cho dù có người thật sự muốn làm khó, thần sẽ tận lực che chở nương nương được
an toàn”.
“Cám ơn ca ca”, Hiểu Nguyệt hướng Đỗ Dạ Hàn cười nhẹ, sau đó thi lễ, Đỗ Dạ
Hàng vội hoàn lễ, “Chỉ hy vọng, một ngày nào đó trong tương lai khi tiểu muội
gặp khó khăn, ba vị ca ca có thể giúp Tiểu muội một tay.
Hiện tại Đỗ Dạ Hàn đã lên tiếng, dù là vô tình hay hữu ý, khách khí hay chỉ là
buộc miệng nói ra, cứ ép họ trả lời trước, sau này họ có giúp hay không nàng
không quan tâm – quan trọng là Hiểu Nguyệt muốn xác định ba người họ chọn đứng
về phía nào.
“Tốt lắm, lệnh của cha mẹ không thể làm trái, bổn cung sẽ hồi cung”, Hiểu
Nguyệt thật lòng không muốn nhìn Tương Lương khóc lóc, nghĩ muốn làm nàng yên
lòng nên quyết định thuận theo ý Tương Lương mà rời đi.
“Nương nương thật lòng muốn đi?”, Đỗ Chính Hiên trong mắt mang theo ba phần ý
cười, bảy phần thăm dò, đứng tựa vào ghế vân đạm phong khinh hỏi.
“Nếu không đi thì phải làm sao?”, Hiểu Nguyệt thản nhiên nhìn hắn, cho dù hắn
muốn xem trò, nhưng mình không nghĩ sẽ làm hầu tử (hầu tử = khỉ) diễn trò cho
hắn xem, “Nếu như Tam ca có biện pháp nào tốt thì nói ra nghe thử”, một người
làm trò thì rất mệt, muốn chơi đùa thì cũng nên kéo vào người chơi cùng, “bất
quá, phương pháp này phải làm cho phụ thân, mẫu thân và ĐẠI NƯƠNG đồng ý”,
Hiểu Nguyệt cố tình nhấn mạnh hai từ “Đại nương”.
"Ha hả." Đỗ chính hiên chỉ cười, cũng không nói thêm lời nào.
"Nương nương hay là hồi cung đi!" Đinh anh uy không nhanh không chậm nói.
A! Rốt cục mở miệng rồi? Đỗ Hiểu Nguyệt không thể không bội phục Đinh Anh Uy
lời nói nhẹ nhàng mà uy nghiêm, giống như câu cuối cùng của một cuốn tiểu
thuyết, đại cục đã định không thể thay đổi được. Hiểu Nguyệt đi tới mở cửa,
nhìn thấy Hồng Trù cùng Thanh Trúc đang đứng như tượng liền nói “Hồi cung”,
sau đó đạp cửa rời đi.
Sau khi Hiểu Nguyệt rời đi, Đỗ Khang Vĩnh cùng Đinh Anh Uy đi về phòng, còn
lại 3 vị ca ca của Hiểu Nguyệt vẫn trầm mặc. Đỗ Tiên Dương mở lời: “Đại ca,
Tam đệ, hai người có cảm thấy Tứ muội không giống như trước kia”.
“Đúng vậy”, Đỗ Dạ Hàn trả lời, thở dài, “so với trước kia, lá gan lớn hơn
nhiều, có dũng khí cùng chúng ta nói chuyện, trước kia thấy ta cùng nhị đệ chỉ
dám cúi đầu, giọng nói nhỏ còn hơn muỗi kêu. Bây giờ, ngay cả lời cha nói cũng
dám phản bác”.
“Tam đệ, trước kia đệ cùng Tứ muội rất gần gũi, đệ có cảm giác muội ấy giống
như đã trở thành một người khác?”, Đỗ Tiên Dương lấy tay đẩy đẩy Đỗ Chính
Hiên.
“Việc này…”, Đỗ Chính Hiên có điều do dự, “Đệ cùng Tứ muội cũng không phải
thân thiết lắm, chỉ là sau này muội ấy có chút dũng khí ngẩng đầu lên nói
chuyện với Đệ. Nhưng Đệ cảm thấy hiện tại ngay cả khí chất của muội ấy cũng
thay đổi, giống như là không sợ trời, không sợ đất, bình tĩnh, ung dung, nhưng
tình thương yêu đối với nhị nương vẫn không thay đổi.
“Đúng vậy! Lần trước khi Hoàng thượng sắc phong Tứ muội làm Hoàng hậu, ta đã
phát hiện muội ấy thay đổi không ít”.
“Nhưng ngày đó, Đệ thấy muội muội khi đến bên Hoàng thượng toàn thân run run
hình như rất sợ”, Đỗ Tiên Dương phản đối, “Đệ cảm giác được Tứ muội cũng không
thay đổi nhiều, chỉ là trước kia trong Đỗ phũ không được coi trọng, bây giờ đã
là nương nương rồi nên mới dám…”
“Nhị ca không phát hiện, Tứ muội hình như không hề đem cung quy để vào mắt?”
Đỗ Chính Hiên cười khẽ, “Cung quy, là tượng trưng cho uy nghiêm của Hoàng
quyền, không tôn trọng cung quy nghĩa là miệt thị hoàng quyền – ý nghĩa của
việc này nhị vị ca ca chắc là biết rõ”.
Nói xong, Đỗ Chính Hiên bài chào mà bước ra đại môn: “Nhị vị ca ca, tiểu đệ
lại phải đi tiếu ngạo giang hồ rồi, bảo trọng”.