15:


Người đăng: ๖ۣۜNam ๖ۣۜTước

Cáo biệt Thái hậu, Hiểu Nguyệt chậm rãi theo sau Đàm Văn Hạo. Thái hậu cuối
cùng hướng Đàm Văn Hạo liếc một cái là có ý gì – Hiểu Nguyệt thầm nghĩ, mà
thôi người ta mẫu tử liền tâm mình cũng không nên đoán bừa. Đỗ Hiểu Nguyệt vì
sao đi thật chậm rãi, chẳng lẽ nàng không sợ lạnh sao? Đàm Văn Hạo tự hỏi
trong lòng. Về phần Hiểu Nguyệt, không phải nàng không sợ lạnh, mà vì đi cùng
Hoàng thượng, chung quy không thể đi nhanh hơn hắn, nếu đi trước hắn – thì thế
nào cũng bị khép tội bất kính, bất quá nàng nghĩ cũng muốn thử phạm vào tội
này xem sao. Đầu óc mông lung, Hiểu Nguyệt bước chậm rãi theo Hoàng thượng rời
Trữ Tuyên cung. Tại ngã rẽ nối giữa tẩm cung của Hoàng đế và Hoàng hậu, đang
vừa đi vừa suy nghĩ nàng chợt nhận ra Hoàng thượng đang đi về hướng Chiêu
Dương cung.

“A, …” Hiểu Nguyệt nghĩ phải nhắc hắn đã đi nhầm đường, “Hoàng thượng, người
đi lầm đường, đây là đường đến Chiêu Dương cung, hình như người phải đi lối
kia mới đúng”.

“Trẫm đi lầm đường?”, Đàm Văn Hạo dừng bước, xoay người nhìn Hiểu Nguyệt bị
lạnh đến tím tái.

“Không…không có”, hắn vốn là Hoàng đế, nếu như có đi nhầm cũng phải nói thành
đúng – còn nếu muốn rơi đầu thì cứ tranh cãi với hắn thử, Hiểu Nguyệt than
thầm. “Hoàng thượng, người đang nghĩ chuyện gì mà đến nỗi phải đi nhầm đường,
không phải là một đứa trẻ ba tuổi…”, vừa dứt lời Hiểu Nguyệt thật muốn vả vào
miệng mình một cái, sao tự nhiên hôm nay nói nhiều thế. “ý thần thiếp là,
Hoàng thượng cơ trí thông minh đương nhiên sẽ không đi nhầm đường rồi, là thần
thiếp sai rồi”. Hiểu Nguyệt ơi là Hiểu Nguyệt, mi đúng là không có khả năng
nịnh hót, sao lại nói những lới kia chứ.

“Hoàng hậu hình như không hy vọng Trẫm đi Chiêu Dương cung?”, Đàm Văn Hạo nhìn
nàng đang cúi đầu, cắn cắn môi, nàng hình như không giỏi nói chuyện với người
khác – không thể không thừa nhận, lời nàng nịnh nọt là những lời khó nghe nhất
từ khi hắn sinh ra đến nay, nhưng nghe rồi lại thấy có một cảm giác thật mới
mẻ. Các phi tử khác, nhìn thấy hắn muốn đến tẩm cung của các nàng đều hết sức
vui mừng, nhưng nàng ta lại vội vã chỉ ra “Đi nhầm đường”, ý của nàng hắn hiểu
rất rõ.

“Hoàng thượng muốn đến Chiêu Dương cung vốn là vinh hạnh của thần thiếp, sao
lại không hy vọng người đến được?”, Hiểu Nguyệt trấn tỉnh mà trả lời, không có
khả năng vuốt mông ngựa (nịnh nọt) thì tốt nhất nói ít một chút, cứ nói tiếp
sẽ lộ chân tướng, hắn mà biết mình giả vờ thì nguy. Việc cấp bách hiện nay,
chính là đối phó với ý nghĩ đi Chiêu Dương cung của hắn. Thanh âm nhỏ nhẹ,
giống như các phi tần khác của hắn, làm cho mình không khác gì các nàng, Hiểu
Nguyệt không mong hắn quan tâm đến nàng.

Nếu như không nghe những lời nàng nói trước đó, chỉ dựa vào biểu hiện này của
nàng, Đàm Văn Hạo cho rằng nàng cũng giống như các phi tần khác. Nhưng những
lời nàng nói trước đó, nếu thật sự là ý nghĩ của nàng, vậy thì những lời nói
hiện tại chỉ là nói cho có lệ. Nếu những lời đó là thử dò xét, mà những lời
này mới là ý nghĩ thực thì – nàng tâm tư quá sâu xa, dám dùng kế này đối phó
với hắn.

Vậy thì ý nghĩ thật của nàng là gì? Hắn phải hiểu như thế nào đây? Hơn nữa,
nếu nàng lấy lòng Thái hậu, làm cho Thái hậu đột nhiên quan tâm đến việc hắn
sủng hạnh người nào, sau đó lại tận lực giúp nàng tạo cơ hội cho hai người gặp
mặt, tại sao lại nói hắn đi lầm đường, sau đó lại mong đón tiếp hắn, nàng làm
vậy để đạt được mục đích gì?

Nghĩ tới đây, Đàm Văn Hạo sắc mặt không khỏi lạnh lẽo, quả nhiên, nữ nhi của
lão hồ ly kia không phải là một người tốt, tâm cơ lạnh lẽo, sâu xa. “Trẫm
không đi Chiêu Dương cung mà là đi Phi Nguyệt Các”, thanh âm lạnh lùng làm cho
không khí xung quanh càng thêm lạnh lẽo.

Á, hắn muốn đi Phi Nguyệt Các của Liễu Mộng Nam? Sao tự nhiên mình lại quên
đường này có thể đến Phi Nguyệt Các hả? Phù, thì ra mình lo lắng quá mức! Nhất
thời, nàng buông lòng đề phòng, cố gắng không làm mình quá vui vẻ nói: “Vậy
thần thiếp cung tống Hoàng thượng, Mã quý phi mời thiếp đến Nhã Xuân Các uống
trà, cho nên thần thiếp cao lui trước”. Nhã Xuân Các cùng Phi Nguyệt Các ngược
hướng, đương nhiên Mã Tuyết Mạn không có mời nàng uống trà, chỉ là Hiểu Nguyệt
không muốn đi cùng hướng với hắn, dù đi hướng này thì về Chiêu Dương cung khá
xa, nhưng Hiểu Nguyệt vẫn thấy giá trị hơn là đi chung với hắn.

Thân thể đang lạnh run, tự nhiên trấn tỉnh lại rất nhiều, Hiểu Nguyệt hướng
Đàm Văn Hạo thi lễ, chậm rãi xay người, hướng Nhã Xuân Các mà đi. Đàm Văn Hạo
cũng xoay người bước đi.

Đi đến một ngọn núi giả, Hiểu Nguyệt xác định phía sau không có người, rốt cục
nhịn không được mà cười ha hả: “Haha, thật sảng khoái. Nghe giọng của Hoàng
thượng thì hắn ngày càng chán ghét mình rồi! Đỗ Hiểu Nguyệt, từ nay về sau mi
sẽ an nhà sung sướng mà sống một cuộc sống hoàn mỹ nơi hậu cung rồi”. NHất
thời hưng phấn, Hiểu Nguyệt vô cùng hạnh phúc đưa tay bắt những bông tuyết nhỏ
đang rơi đầy trời: “hihi, thì ra ngắm tuyết cũng thật vui. Quyết định vậy đi,
từ nay mỗi ngày trừ ngủ cùng xem tiểu thuyết, chỉ cần có tuyết rơi, mình sẽ
dùng nửa giờ đế ngắm tuyết”.

Tuyết hình như hiểu lời nàng nói, rơi xuống ngày càng nhiều. Đưa tay cầm mảnh
bong tuyết, Hiểu Nguyệt không cảm thấy lạnh, bật cười, đem tuyết ném lên không
trung, trên trời tuyết rơi ngày càng nhiều. “Gió xuân chỉ một đêm thôi. Ngàn
hoa lê nở khắp nơi lan tràn” (*), Hiểu Nguyệt nhẹ giọng ngâm, mông lung nhìn
trời, thấy những bông tuyết nhẹ nhàng rơi xuống, trong lòng cảm thấy thật tĩnh
lặng.

Đàm Văn Hạo yên lặng bước đi, trong đầu không tự chủ được mà nghĩ đến Đỗ Hiểu
Nguyệt, lúc nàng rời đi giọng nói tựa hồ rất cao hứng… chờ chút, cao hứng?
Nàng tại sao lại cao hứng? Theo lý thuyết mà nói, nếu Hoàng thượng đi ngang
qua tẩm cung của Hoàng hậu mà không vào, lại đi đến cung của một phi tần thì
nàng phải có vẻ mặt mất mát, vậy mà nàng lại cao hứng. Trong tình huống này
chỉ có hai khả năng: nàng là một phụ nữ thật khoan dung hoặc là nàng chẳng có
chút gì quan tâm đến việc hắn sủng hạnh ai.

Theo cách mà nàng nói chuyện với hắn, Đàm Văn Hạo không cảm thấy nàng là một
phụ nữ khoan dung. Phải nói là nàng căn bản không thèm để ý mình sủng ái người
nào, chỉ quan tâm đến việc mình có đến tẩm cung của nàng hay không thôi – mà
tại sao nàng lại quan tâm đến việc này? Khi nghe mình nói không đi Chiêu Dương
cung nàng thật cao hứng, nói chuyện cũng rất nhẹ nhàng. Chẳng lẽ trong lòng
nàng chỉ mong mình không đến tẩm cung của nàng sao?

“Lưu công công, ngươi đến Phi Nguyệt Các tuyên chỉ, bảo Liễu quý phi chuẩn bị
đêm nay thị tẩm”, Đàm Văn Hạo dừng bước nói với Lưu công công.

“Tuân lệnh”, Lưu công công tuy đáp ứng nhưng lại nghi hoặc hỏi “Hoàng thượng
bây giờ không đến Phi Nguyệt Các sao?”

“Không, bây giờ Trẫm đi Nhã Xuân Các”, Đàm Văn Hạo thản nhiên nói, đồng thời
xoay người đi trở lại.

Lúc Đàm Văn Hạo đến bên núi giả, Đỗ Hiểu Nguyệt đang cười sảng khoái trong
tuyết.

Nàng cười rất đẹp, không phải là nụ cười dối trá muốn lấy lòng người, hai mắt
nàng đang cười, môi đang cười, cả gương mặt cùng cười, thậm chí có thể cảm
giác được trái tim nàng cũng đang cười. Áo màu vàng rực rỡ cùng nàng chuyển
động trong tuyết vẽ ra một dáng người hoàn mỹ mơ hồ như thiên tiên hạ phàm.
Đàm Văn Hạo chấn động, trong cung, hắn chưa từng thấy được một nụ cười như
vậy, rất tinh khiết, không có một tia hỗn tạp, chỉ thuần túy là một nụ cười,
sạch sẽ, tự nhiên. Mỗi ngày mở mắt ra là thấy những nụ cười giả dối bên mình,
các phi tử là nụ cười lấy lòng, các cung nữ căn bản không dám cười, Mẫu hậu
cũng hay cười nhưng qua nhiều năm cung đấu, nụ cười của người sớm đã biến
chất. Đột nhiên nàng ngưng cười, chỉ lẳng lặng đứng đó, chợt nghe nàng ngâm
một câu thơ mình chưa từng nghe, sau đó nhìn về phía bầu trời, đôi mắt trong
sáng, khóe miệng khẽ nhếch, nhìn thật ưu nhã. Lúc này nhìn nàng, toàn thân
lãnh đạm, an bình nhưng làm cho người ta không thể bỏ qua. Bây giờ nàng mới
chân chính là nàng, phải không? Nàng trước mắt mình mới là Đỗ Hiểu Nguyệt thật
sự, không phải là hình dáng lúc trước, lúc nào cũng run rẩy, khiếp sợ?

“Lạnh quá”, Hiểu Nguyệt tự trách mình tự nhiên đứng ngắm tuyết đến ngẩn người,
đưa tay lên miệng thổi một hơi, “bây giờ Hoàng thượng chắc là đã đến Phi
Nguyệt Các rồi. Thôi mình cứ theo đường cũ mà về - đi đường này về đến Chiêu
Dương cung, đánh một vòng lớn thật không đán. Thôi, trở về dùng nước nóng ngâm
chân, hôm nay thật sự rất lạnh”.

Xoay người, chạy nhanh về hướng Chiêu Dương cung, vì thế nàng không để ý tới
phía sau ngọn núi giả còn có một người đang đứng đó.


Hoàng Hậu Lười - Chương #15