Người đăng: HắcKê
“Đúng vậy.” Hắn gật đầu.
Thải Thải xoay người, hướng về phía Như phi đang phát run quỳ trên mặt đất mà
cười lạnh, lạnh đến tận xương cốt, khiến hai con mắt nàng ta phải phát đau,
lúc này Thải Thải mới cất giọng nói: “Vậy thần thiếp không nên quấy rầy Hoàng
thượng và Thái hậu nữa, Như phi, còn có Thục phi, theo bản cung hồi cung đi,
bản cung có lời muốn nói!”
“Vâng —”
Như phi thút thít không nói lên lời, người đáp lại chính là Thục phi cùng Thần
phi —
Thì ra là đêm đó Thải Thải nhìn thấy bóng đen thoáng qua, mới đầu không quá để
ý, nhưng lúc nghe thấy tiểu Mai đề cập đến vu cổ, nàng liền biết có người bắt
đầu làm hại mình, để phòng ngừa ngộ nhỡ, liền kêu tam thông dưới sự hướng dẫn
của mình bí mật đem Phượng Tảo cung lục soát từ đầu đến chân một lần, rốt cục
phát hiện một lá bùa cổ quái ở phía sau bàn thờ Phật, nghĩ lại, đó nhất định
là vu cổ. Biết có người lén bỏ vào đó, thì nhất định sẽ có người đến lục soát,
đến lúc đó chắc chắn sẽ lộ diện ai là người gài tang vật. Thải Thải tiện tay
mang bùa vu cổ thiêu hủy, sau đó nhờ mẹ cầu một lá bùa thiêng, bỏ vào đó.
Vì vậy, mới có màn hài kịch ngày hôm nay.
Sau khi trở lại Phượng Tảo cung, Thải Thải đằng hắng một cái liền phân phó:
“Mang cung pháp đến đây, còn có cả hậu cung điển chương nữa.”
“Vâng.”
Lúc trước Như phi đã giao ước với nàng ba điều, hơn nữa vu cáo Hoàng hậu chính
là một tội lớn.
Nàng nhắm mắt lại, nhìn về Thục phi, Thần phi, hi vọng bọn họ vì nàng mà cầu
tình, ai ngờ hai người lại né tránh, giống như con rùa đen rúc đầu. Trong lòng
Như phi đem các nàng mắng chửi xối xả. Nhưng nhìn đến Thải Thải, không dám thở
mạnh một chút. Thải Thải vẫn còn đang lật điển chương, sau đó nàng đột nhiên
nói: “Vu hãm hậu phi, hẳn là nên đánh chết phải không?”
“A?!” Câu đầu tiên đã muốn đánh chết nàng?! Như phi…… Hu hu hu —
“Hoàng hậu nương nương, nô tỳ biết sai rồi, nô tỳ biết sai rồi, thật biết sai
rồi, Hoàng hậu nương nương tha mạng!”
“Muội muội đừng khóc, chẳng qua ngươi chỉ hiểu lầm bản cung, cũng không phải
là vu hãm, cho nên cái này, thôi đi vậy.”
Lại lật tiếp, ngón tay dừng ở một trang: “Dĩ hạ phạm thượng, trượng hình tám
mươi.”
“Như vậy, Như phi, ngươi có phục hay không ?”
“Nô tỳ… Không phục!” Nàng khóc nói: “Nương nương, từ nhỏ thân thể nô tỳ đã rất
yếu nhược, tám mươi trượng nặng như vậy, nô tỳ sẽ chết mất.”
“Vậy, bản cung khai ân, giảm phân nửa, bốn mươi thì sao?”
“Bốn mươi… Nô tỳ cũng không chịu nổi!” Nàng lau nước mắt: “Bốn mươi nô tỳ cũng
không chịu nổi đâu, không bằng để nô tỳ tìm một tên cung nữ thay mình chịu
phạt đi!”
Thải Thải cau mày, chỉ cần nàng ta cầu xin thêm lần nữa, nể mặt cha nàng ta là
Lưỡng Quảng Tổng đốc, nàng sẽ cho đánh gần mười trượng coi như xong, kết quả
người này lại xem da thịt của nô tỳ là thứ không mọc trên thân thể người khác
ư? Nô tỳ không biết đau ư?
Lần này Thải Thải thật sự tức giận, lạnh lùng nói: “Tám mươi, một trượng cũng
không được thiếu, nếu như đáng chết, bản cung sẽ tự mình công đạo với Hoàng
thượng, hạ táng ngươi thật trang trọng!” Nói xong, bàn tay mập mạp của Thải
Thải vung lên, Như phi bị mấy người đè xuống, bộp bộp, trượng như mưa rơi
xuống, Như phi kêu lên thảm thiết như giết lợn, các phi tử ngồi hai bên, mồ
hôi lạnh toát, Thần phi đầu choáng mắt hoa, cơ hồ muốn té xỉu.
“Thần phi nương nương? Thần phi nương nương? Người làm sao vậy?” Thấy Thần phi
mắt nhắm nghiền mềm nhũn ở trên ghế, Như Nguyệt đi qua, ấn vào nhân trung của
nàng, rất nhanh, nàng ta hít một hơi sâu, thanh tỉnh trở lại, bắt đầu khóc
thút thít.
“Á á!! Cứu mạng, cứu mạng với!! Nương nương tha mạng!! Hoàng thượng, Hoàng
thượng cứu nô tỳ với!!” Như phi khóc kêu.
Thải Thải nghe được thanh âm của nàng rất có khí thế.
“Bao nhiêu rồi?”
“Thưa Nương nương, đã bốn mươi trượng rồi ạ!”
“Ừ.”
Bộp ~ bộp ~~~
“Nương nương…… Nương nương tha mạng……”
Xem ra nàng chịu như vậy là được rồi, Thải Thải phất tay: “Ngừng!”
“Vâng!”
Trượng hình dừng lại, tổng cộng là sáu mươi cái.
Thải Thải nói: “Người đâu, đỡ mấy vị nương nương hồi cung. Cho Như phi mang
chút Kim sang dược, dìu nàng trở về.”
“Dạ!”
** Thải Thải bánh bao thịt**
Sở Cuồng thưởng thức lá bùa cầu con trai trong tay, thật không ngờ nàng cũng
có loại tâm tư này sao? Đôi mày xinh đẹp khẽ cau, chẳng lẽ mặt hắn chỉ mới hòa
hoãn với nàng, nàng liền bắt đầu vọng tưởng sao? Điều này hình như cũng không
phù hợp với cá tính của nàng, chỉ là, đối mặt với người tuấn mỹ, thông minh
như hắn, lại có thân phận thiên hạ vô song này, chỉ cần là nữ nhân, sao lại
không động lòng cho được?
Vội thu lá bùa vào tay áo, nghe tiểu Đức thuật lại chuyện xảy ra sau đó.
“Nương nương đã đánh Như phi nương nương sáu mươi trượng, sau đó còn ban cho
Kim sang dược, cho nàng ấy trở về. Tình huống lúc đó thật kịch liệt, nô tài
không ngờ được Hoàng hậu trông nhỏ nhắn xinh xắn đáng yêu, lại là một Hoàng
hậu cá tính như vậy.”
“Nhỏ nhắn xinh xắn đáng yêu?!” Thiếu chút nữa hắn nhịn không được cười phun
ra, mấy từ này để hình dung về con người nàng sao? Chẳng những hữu danh vô
thực, lại còn làm xấu đi mấy từ này thì đúng hơn, Sở Cuồng mở miệng: “Trẫm
muốn đi Phượng Tảo cung.” Nói xong, cầm cây quạt, hướng về phía cửa mà đi,hắn
phải hỏi cho rõ ràng, nữ nhân này lại đi cầu xin lá bùa này làm gì? Có thật là
muốn cơ hội sinh con cho hắn có phải hay không?!
Lúc hắn đến Phượng Tảo cung, nơi này đã sớm khôi phục lại khung cảnh bình
thường.
Thải Thải đang dùng bữa tối, hoàn toàn không nghĩ Sở Cuồng sẽ đến nơi này.
Y theo lễ tiết, Hoàng hậu sau khi vấn an Hoàng thượng xong, Thải Thải sẽ được
nô tỳ đỡ dậy, đại khái nghĩ hắn vì Như phi bị đánh trọng thương, hoặc là chạy
đến đây bất bình thay nàng ta, hoặc là trách nàng làm hắn đêm nay không có
người nào để ôm ngủ cùng.
“Hoàng thượng, ngài đã dùng bữa chưa?” Thải Thải hỏi, vội cho người chuẩn bị
ghế và món ăn chuyên dụng cho Hoàng đế, đặc biệt là thức ăn chưa được dùng
qua, lần trước chẳng qua là cho Sở Cuồng một bát cháo, lúc đó Thải Thải cũng
không nghĩ đến sử dụng chén nhỏ bình thường như vậy để dâng đồ ăn là không hợp
với cấp bậc lễ nghĩa. Sở Cuồng trên mặt cái gì cũng không biểu hiện, không thể
nhìn ra được tâm tình hắn tốt hay xấu được.
Nhưng mà, có lẽ là không được tốt lắm.
Thấy hắn được nô tỳ loay hoay hầu hạ ngồi xướng bàn dùng bữa, Thải Thải vẫn
còn cảm thấy nghi hoặc.
“Các ngươi cũng đi xuống dùng bữa đi.” Sở Cuồng chủ động giải tán người ở xung
quanh.
Trong phòng chỉ còn lại có hai người.
Hắn nhìn mấy món ăn nhẹ tinh xảo trên bàn, bưng lên nhẹ ngửi, kẹp lấy một
miếng măng tây, ném vào trong miệng. Vị rất được, thì ra mùi vị thức ăn của
Phượng Tảo cung so với bên Long Ngâm cung của hắn có khi lại còn tốt hơn
nhiều.
Người đến không mở miệng nói chuyện, Thải Thải nhìn hắn ăn mấy miếng, mặt mày
nàng co quắp.
Rốt cục tính tình bộc trực bùng nổ: “Hoàng thượng, ngài đến là vì bất bình
thay cho Như phi sao?!”
Sở Cuồng vừa nghe, mắt lạnh quét qua mặt của Thải Thải, chậm rãi nuốt thức ăn
ở trong miệng xuống mà đáp: “Không phải.”
“Không phải?”