Giúp Một Tay.


Người đăng: HắcKê

“Được, nô tỳ đáp ứng!”

“Thứ ba, cũng là điều quan trọng nhất, nếu như ngươi ở Phượng Tảo cung không
tra ra được gì, chính là phạm thượng, bản cung sẽ không quan báo tư thù, nhưng
quy củ hậu cung đã quy định rõ ràng, ngươi nhất định sẽ bị trừng phạt.”

Hừ, đồ vật đã sớm được chuẩn bị rất tốt, thần không biết quỷ không hay, tuyệt
đối sẽ không lục soát không ra được, nàng quyết định đánh cuộc một phen, nếu
như lần đánh cuộc này thắng lợi, nhất định những ngày quang vinh sẽ đến. “Nô
tỳ đồng ý.”

Lúc này Thải Thải mới gật đầu, phân phó: “Như Ý, Như Nguyệt, các em cùng với
công công ở ngoài cửa nghiệm tra, Như Tâm giờ em sang bên Hoàng thượng mượn
tiểu Đức tử chạy đến đây đi.” Ba nô tỳ vâng lời, rất nhanh sau đó đã thấy tiểu
Đức tử chạy đến, bọn họ lúc này mới bắt đầu kê biên tài sản. Thải Thải mắt
lạnh nhìn hết thảy, trong lòng than thở, tra thật quá kỹ càng đi, dường như
ngay cả mặt đất cũng muốn lật lên, ây da, sao lại cầm bình hoa kia mạnh tay
như vậy, lòng của Thải Thải cũng theo đó mà bất an, đoán chừng Phượng Tảo cung
trăm năm cũng khó mà gặp phải kiếp nạn như vậy, bát tự của nàng không biết đến
tột cùng là làm sao, kể từ khi bước vào Phượng Tảo cung, chuyện thất linh bát
tán (nhiều chuyện linh tinh lộn xộn) không ngừng xảy ra, luôn có người đi
khiêu khích, trước đó vài ngày ngay cả Hoàng thượng lão gia cũng tự mình xuất
trận.

Hiện tại, hậu phi cũng đến chung tay góp vui.

“Các ngươi hãy kiểm tra dưới gầm giường thật kỹ cho ta.” Như phi nói.

Thải Thải cười một tiếng, tiếp lời: “Còn có cả trên xà nhà, các ngươi cũng
kiểm tra cả xà nhà luôn đi, nếu không lên được, bản cung bảo Như Nguyệt giúp
các ngươi.” Nhìn Như Nguyệt một cái, Như Nguyệt giống như thần tiên bay lên xà
nhà, sau đó dùng chân chà qua chà lại mấy cái, cho người bên dưới nhìn thấy:
“Các ngươi nhìn kỹ chưa, Như Nguyệt cô nãi nãi ta hôm nay ngay cả bụi cũng
quét sạch xuống dưới, ai muốn lên nhìn, cô nãi nãi cũng có thể mang các ngươi
lên nhìn thử.” Ý xấu nảy lên, nàng nhảy xuống, đột nhiên tóm lấy Như phi, Thục
phi đang ở một bên, “Hai vị nương nương, Như Nguyệt mang hai người lên xà nhà
nhìn được chứ?” Hai người sửng sốt, không đợi cả hai hồi hồn, vèo một cái, Như
Nguyệt đã lôi cả hai đặt trên xà nhà.

Đùi hai người lúc này mềm nhũn, sợ bị rớt xuống, ôm lấy xà nhà mà mắng Như
Nguyệt: “Nô tỳ lớn mật, ngươi làm cái gì, mau thả chúng ta xuống!”

Thải Thải ngẩng đầu nhìn, một hồi lâu mới phân phó: “Mang hai vị nương nương
xuống đây đi.”

Lúc này Như Nguyệt mới mỗi tay xách một, mang hai ngươi chưa tỉnh hồn đặt
xuống đất, trên váy bám đầy bụi bặm.

Thục phi giơ tay lên định bạt tai Như Nguyệt, cũng may Như Nguyệt nhanh tay
nhanh mắt bắt được, nàng nói: “Nương nương, chẳng qua nô tỳ chỉ mang người lên
đó để nhìn cho rõ ràng, người đã thấy rõ rồi, tại sao lại muốn đánh nô tỳ?
Đúng rồi, người quên Như gia tam thông chúng ta là thượng cung tư mật của
Hoàng hậu nương nương sao, người không có quyền đánh vào mặt chúng ta!” Nói
xong nàng bỏ tay Thục phi ra.

Thải Thải thuận miệng đổi chủ đề: “Lục soát ra cái gì chưa?”

Thật ra thì, đồ đã sớm có người bỏ vào phòng ngủ, cái gọi là lục soát cũng chỉ
là giả vờ cho có chút tự nhiên mà thôi, tiểu nô tỳ của Như phi rốt cục đi ra
ngoài, lại còn là thẳng tiến về phía bàn thờ Phật, chuẩn xác hơn là lại mò tay
vào phía sau bàn thờ, đột nhiên khẽ kêu lên một tiếng: “A! Có cái gì đó!”

Tất cả mọi người nhìn sang, cả Thải Thải cũng vậy.

Từ bên trong, nàng ta thuận tay lấy ra một lá bùa màu vàng có hình tam giác.

“Nương nương, người xem, quả nhiên là có!!” Nói xong, thân thể nhanh như gió
đi qua, giao cho Như phi.

Như phi cười hỏi Thải Thải: “Hoàng hậu nương nương, người nên giải thích như
thế nào đây nhỉ?”

“Bổn cung cũng không biết nữa.” Thải Thải nói.

Như phi cười đến xấu xa, thật là gian trá đến quá phận rồi, “Vậy nô tỳ phải đi
mời Hoàng thượng và Thái hậu đến định đoạt rồi.” Nói xong, vung tay lên, dẫn
theo người, xoay người rời đi, lại không quên phân phó thị vệ canh giữ Phượng
Tảo cung.

Không lâu sau, quả nhiên Thái hậu gọi Hoàng hậu qua hỏi chuyện.

Thải Thải đặt ly trà xuống, đứng lên, vẻ mặt dù Thái Sơn có sụp đổ cũng không
biến sắc, nàng nói: “Đi thôi.”

Đội ngũ ở Phượng Tảo cung hướng về điện Thái hậu, còn chưa đi vào, nhưng Thải
Thải cũng biết, Hoàng thượng cũng đã được mời đến. Nàng nhấc ống quần đi vào,
vừa lúc lại nhìn thấy Hoàng thượng ngồi bên cạnh Thái hậu, hai ngón tay đang
kẹp lấy góc lá bùa màu vàng mà vuốt ve. “Đây chính là thứ đã được tìm thấy ở
Phượng Tảo cung sao?”

“Nô tỳ thật cũng không ngờ đến, ở tẩm cung của Nương nương sẽ có thứ đồ vật
này.”

Sở Cuồng trầm ngâm một hồi, nhìn Thải Thải thỉnh an xong đã đứng thẳng dậy,
sau đó ngồi vào vị trí Hoàng hậu, hắn bắt đầu suy nghĩ có nên mở hay là không
nên mở đây, nếu như không mở ra, có vẻ hắn hơi dung túng cho hậu cung, còn nếu
mở ra, Hoàng hậu sẽ tràn ngập nguy cơ, mấy ngày nay nhờ Thải Thải mà hậu cung
sóng yên gió lặng rất nhiều, Sở Cuồng cũng không hy vọng lại xuất hiện thêm
gợn sóng.

Thái hậu sâu kín thở dài: “Cái gọi là gia hòa vạn sự hưng (nhà cửa yên bình
vạn sự hưng thịnh), các ngươi đều là người bên cạnh Hoàng thượng, sao lại tạo
ra mấy loại thị phi như vậy?”

Thải Thải nói: “Mẫu hậu, con từng cùng Như phi giao ước ba điều, mẫu hậu yên
tâm, hậu cung sẽ không loạn.”

Sở Cuồng nghe xong, nhếch môi cười một tiếng, vì vậy hai ngón tay linh hoạt
liền mở chiếc bùa ra. Chẳng mấy chốc, toàn bộ lá bài đều hiện ra, hắn đọc mấy
chứ phía trên, không khỏi bật cười, đưa cho Thái hậu, bà nhìn thấy, cũng lại
bật cười. Sở Cuồng thu hồi tờ giấy, lại thưởng thức trong một chốc, sau đó nói
với Như phi: “Ái phi, ngươi xem một chút trên lá bùa vu cổ này viết cái gì
đi?”

“Vâng.” Nàng đưa tay nhận lấy, chỉ nhìn thoáng qua, đã cảm thấy rất quen mắt,
sắc mặt mặt liền trắng xanh, mồ hôi lạnh như trân châu toát ra: “Làm sao lại —
làm sao lại —” lại nhìn về phía Thải Thải, “Làm sao lại có thể là một lá xăm
cầu con trai được?”

“Bởi vì đây chính là mẹ ruột của bản cung một lòng mong bản cung sớm ngày khai
chi tán diệp, cho nên đặc biệt cầu xin ở Đại Thừa tự mang đến. Đó là tâm ý của
mẹ bản cung, cho nên mới đặt ở phía sau tượng Quan Âm. Nếu như y theo lời
ngươi nói đó là vu cổ, vậy bản cung nghĩ, mỗi người các ngươi cũng đều có vu
cổ cả!” Thải Thải đứng lên, hiên ngang lẫm liệt nói: “Bản cung kiến thức nông
cạn, đến hôm nay mới biết đây chính là vu cổ trong truyền thuyết, đã như vậy,
chẳng những bản cung nên làm gương tốt, lại còn phải nên dẫn dắt cả phi tần
trong hậu cung noi theo rồi.” Nàng quỳ gối xuống trước mặt Thái hậu và Sở
Cuồng: “Mẫu hậu, Hoàng thượng, nô tỳ xin Hoàng thượng ban chết cho nô tỳ cùng
các hậu phi trong hậu cung đã từng đến miếu cầu xin bùa, để làm gương cho
người trong thiên hạ!”

“Đến tột cùng là hạc đỉnh hồng, hay là lụa trắng, cũng có thể là lăng trì xử
tử, xin Hoàng thượng tùy ý!”

Tất cả nữ nhân ở hậu cung – đều giết, đó không phải là máu chảy thành sông rồi
sao, Sở Cuồng vỗ bàn ‘rầm’ một cái: “Hồ nháo, các ngươi thật hồ nháo, đây chỉ
là lá bùa linh, cái gì mà vu cổ?! Nếu như lá bùa này là vu cổ, vậy trẫm phải
niêm phong tất cả miếu thờ trong thiên hạ này lại sao?”

Nói xong, lạnh lùng liếc mắt nhìn Thải Thải một cái: “Hoàng hậu ngươi đứng lên
đi!”

Lúc này Thải Thải mới đứng dây, trong lòng lại làm một cái mặt quỷ, Hoàng
thượng ngươi thật đúng là vô vị.

“Hoàng thượng, ngài xác định thần thiếp cùng các hậu phi không có tội sao?”


Hoàng Hậu Đè Bẹp Hoàng Thượng - Chương #97