Hoàng Hậu Gian Trá.


Người đăng: HắcKê

“Bản cung là bởi vì nhìn ra ngươi cũng không thích, cho nên mới bảo ngươi đến
nhà bản cung, sau đó an bài cho ngươi một vài công việc thú vị để làm.” Nói
thật ra, Thải Thải nàng cũng không thích, cho dù không phải là một người hay
tích cực chủ động thì việc ở lại hậu cung này không có gì thú vị cả, nàng cũng
sắp buồn muốn chết rồi, huống gì là Tiểu Mai, nàng không đành lòng để một cô
bé phải chịu đựng những ngày tháng như thế này, biến một cô bé ngây thơ trong
sáng trở nên lõi đời như những kẻ khác trong cung được.

“Các ngươi phải nhớ kỹ, dù thế nào đi nữa thì người của Phượng Tảo cung sẽ
không bao giờ bị bản cung vứt bỏ, chỉ là mong muốn các ngươi luôn giữ được sự
thiện lương của bản thân, bản cung sẽ an bài kết quả tốt đẹp nhất, nếu như bản
cung không còn ở đây, hoặc giả như xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cũng sẽ nghĩ ra
biện pháp an toàn, bảo vệ các ngươi.” Nàng nói, ngữ khí lại tràn đầy vẻ hoang
mang không xác định vào tương lai, Thải Thải thông kim bác cổ (tương tự nghĩa
câu: tinh thông kim cổ), đã sớm hiểu được ngồi trên hậu vị này sẽ phải chịu
đựng những chuyện gì, Sở Cuồng đối với nàng cũng chỉ là ‘cần’, nếu một ngày
nào đó hắn có mục đích quan trọng hơn, mà nàng cũng không thích hợp để làm
Hoàng hậu nữa, Sở Cuồng sẽ không cần nàng, hoặc là sẽ hy sinh nàng, làm quốc
mẫu của Đại Sở, nàng cũng chỉ có thể có nghĩa vụ bảo toàn quốc thể mà thôi.

Tiểu Mai hoàn toàn bị thuyết phục, nàng vui vẻ hớn hở tạ ơn, buổi chiều liền
được đưa ra khỏi cung. Thải Thải gửi kèm theo một phong thư cho cha, nói ông
đưa tiểu Mai đến ‘Tụ hiền hội quán’ trông coi việc vặt.

Thải Thải tay cầm sổ sách, vẻ mặt chán chường.

Lại là Như phi được thị tẩm, Thải Thải nhìn quyển sổ mà một lần nữa lại nhức
đầu, Sở Cuồng sao lại có sở thích như vậy cơ chứ, nếu hắn có thể thay đổi một
chút, nàng cũng không cần phải san bằng nó như vậy, bây giờ, phải tốn bao
nhiêu sức lực mới có thể làm cho mục thị tẩm trong quyển sổ này thoát khỏi
hiềm nghi chuyên sủng chứ. Nhức đầu, thật là nhức đầu!

Sở Cuồng cả ngày bận rộn triều chính xong, tiện tay lại lật thẻ bài của Như
phi, gần đây hắn mệt chết đi, thật sự phải lười động não để nghĩ ra tên người
nào, cho nên hắn dường như chỉ thuận miệng nói ra tên tuổi nàng ta.

Như phi trang phục lộng lẫy, một thân cung trang trắng như tuyết, trên búi tóc
cài một đóa mẫu đơn trắng thuần, có vẻ đêm nay nàng ta muốn tạo hình mẫu đơn
tiên tử. Nàng cố ý cho người nghiên cứu chế tạo mùi thơm của mẫu đơn trắng,
bởi vì Hoàng thượng nói, hương thơm của mẫu đơn, vô cùng đặc biệt. Lúc này đây
Như phi thoạt nhìn dịu dàng nhu nhược, lại như có thêm một phong vị khác. Cộng
thêm nàng rất biết giả vờ, cho nên Sở Cuồng vẫn có chút yêu thích dáng vẻ như
chim nhỏ nép vào người này.

Hôm nay nàng lại rất hăng hái, thế nhưng lại lôi kéo Sở Cuồng nói chuyện
phiếm. Đột nhiên lại đề cập đến chuyện ở Vân Nam.

“Nô tỳ nghe nói Vân Nam sơn thủy hữu tình, nhưng mà cũng nghe nói người Miêu ở
đó có một loại vu cổ thuật.”

Xác thực Sở Cuồng có nghe qua loại vu cổ thuật này, chỉ là hắn cũng không tin
tưởng lời đồn này là sự thật, cho nên chỉ là cười cười bỏ qua.

“Những thứ này hơn phân nửa đều là mánh lới của mấy kẻ lừa gạt, căn bản không
thể nào có thật được.”

“Hoàng thượng, có khi nào trong Hoàng cung cũng có mấy thứ này không?”

Nàng mượn cơ hội làm nũng nói: “Không bằng Hoàng thượng để nô tỳ dẫn ngài đi
tìm, nói không chừng cũng có thể tìm ra được dấu vết gì đấy.”

Sở Cuồng có thể đoán ra lời những lời này của nàng cũng không phải là vô tình,
chẳng lẽ hậu cung thật sự có người dùng vu cổ hay sao? Mặc dù không vu cổ mặc
dù không biết sẽ dẫn đến hậu quả gì với người ta, nhưng mà số người chết vì
tội danh vu cổ có thể nói là đếm không xuể, các triều đại trước đây, chỉ cần
Hoàng đế không vừa mắt người nào, cách dễ dàng nhất chính là chụp cho hắn tội
danh sử dụng vu cổ. Hoặc giả như muốn tạo ra án oan, trong cung tranh, hắn giữ
nguyên tắc, không đến thời điểm mấu chốt sẽ không nhúng tay, vui vẻ ngồi hưởng
thành quả của việc trai sò cắn nhau, ngư ông đắc lợi.

“Lời nói của ái phi là có ý gì, đang hoài nghi người nào sao?” Sở Cuồng cầm
sách, ngồi trên ghế, ngón tay thon dài nhẹ gõ.

“Hoàng thượng không nghe thấy tin đồn gì sao?” Nàng vẫn còn thử dò xét hắn.

“Tin đồn gì?” Mấy ngày nay vì chuyện lũ lụt ở Giang Nam hắn đã muốn sứt đầu mẻ
trán, căn bản vô tâm để ý đến chuyện hậu cung, cũng không hề thăm hỏi hậu cung
có chuyện gì hay không, cho nên Sở Cuồng vẫn mặt lạnh, nhìn chăm chăm vào sách
không nói một lời nào.

Quả nhiên Như phi không nhịn được nói; “Ý tứ của nô tỳ là, mọi người đồn đãi
hậu cung có người dung vu cổ hãm hại Hoàng thượng, cho nên nô tỳ tình nguyện
giúp Hoàng thượng kê biên (kiểm tra và tịch thu) tài sản hậu cung, tìm cho ra
tên tiểu nhân độc ác này.” Sở Cuồng cười một tiếng, “Chỉ là đừng làm ồn ào quá
là được.”

“Dạ, nô tỳ biết.”

Đầu tiên cứ để cho bọn họ đấu đá với nhau, đợi đến khi nào không thể thu thập
được nữa, tự nhiên hắn sẽ ra mặt xử lý sạch sẽ.

Hậu phi thị tẩm cần phải tuân thủ quy củ rất nghiêm khắc, không thể ngủ bên
cạnh Hoàng thượng quá canh ba, mà trên thực tế phần lớn thời gian các nàng thị
tẩm cũng chỉ được Hoàng đế cho phép không quá một nén nhang, Hoàng thượng làm
gì cũng xem tâm trạng, canh ba hôm nay, Sở Cuồng vẫn như thường lệ nghỉ ngơi,
Như phi dưới sự nhắc nhở của công công cũng phải miễn cưỡng đứng dậy, một đêm
này, Hoàng thượng chỉ ôm nàng ngủ, nàng phải tươi sống làm cái gối thịt cho
người ta gối.

Rời khỏi Long Ngâm cung, Như phi nghĩ Hoàng thượng thật không công bằng, cùng
là hầu hạ ngài, Hoàng hậu lại có thể cùng ngủ với Hoàng thượng thẳng đến trời
sáng. Lại nói Hoàng hậu cũng không xinh đẹp bằng nàng, Chu Thải Thải đúng là
đã giẫm phải vận cứt chó gì đây chứ. Ngực Như phi, tràn đầy tức giận!!!

Đã có được sự cho phép của Hoàng thượng, hừ, đừng trách nàng không khách khí.

Sáng ngày thứ hai, Như phi đột nhiên lại dẫn theo mười tên Ngự lâm quân đến
Phượng Tảo cung. Nàng khí thế hừng hực, bên cạnh còn có các phi tử khác, ngoại
trừ Đức phi, toàn bộ đều đến đông đủ. Trận thế này đúng là làm cho Thải Thải
phải sững sờ, cứng họng hỏi: “Như phi, ngươi đang làm cái gì vậy?”

“Hoàng hậu nương nương thứ tội, nô tỳ chỉ phụng mệnh bài tra (sắp xếp và kiểm
tra) hậu cung, bởi vì nghe nói hậu cung có người dùng vu cổ hại Hoàng thượng.
Mới vừa rồi đã kiểm tra gần hết, vốn là nô tỳ không nên đến quấy rầy Hoàng hậu
nương nương, nhưng mà sau đó nô tỳ nghĩ lại, Nương nương nếu đã là người đứng
đầu hậu cung, hẳn là nên làm gương tốt mới phải.” Thải Thải hơi sửng sốt, cười
ra tiếng: “Mặc dù ngươi nói rất đúng, chỉ là nếu ta dễ dàng để cho ngươi bài
tra như vậy, người khác biết được sẽ cười chê bản cung đường đường chính thê
lại để cho tiểu thiếp lục soát, về sau lời nói của bản cung, chỉ sợ sẽ không
còn tác dụng gì nữa!” Thải Thải lười biếng đứng lên, kéo tà váy, mặc dù thân
thể hơi to béo, nhưng từng bước lại nhẹ như bay đi tới trước mặt Như phi, tứ
bình bát ổn (chỉ sự trầm tĩnh không hoang mang), khí thế uy nghiêm, nếu không
phải là Như phi cũng đang hướng về phía nàng mà đi, chỉ sợ nàng ta thật sẽ bị
dao động.

Hoàng hậu nương nương, cứ đắc ý thêm đi, qua chuyện này, ngươi có còn mệnh để
phát uy trong hậu cung nữa không, đó vẫn còn là một câu hỏi đấy.

Đầu Thải Thải cao ngang Như phi, nàng đối mặt với nàng ta: “Kê biên tài sản
tẩm cung Hoàng hậu thì có thể, chỉ có điều bản cung muốn quy ước với ngươi ba
điều, để bảo toàn cung uy (uy: uy nghiêm, thể diện) của bản cung.”

“Được, nô tỳ xin nghe.”

“Ngươi có thể tự mình kê biên tài sản, nhưng phải nhẹ nhàng một chút, nơi này
của bản cung có rất nhiều thứ trọng yếu, cho nên bảo các nô tài phải quy củ
một chút.”

“Được, nô tỳ đồng ý.”

“Thứ hai, ngươi muốn kê biên tài sản Phượng Tảo cung, nhất định phải có nô tỳ
của bản cung cùng người của Hoàng thượng ở bên cạnh chứng kiến.

Như phi yên lặng cắn răng, thầm nghĩ, ả Hoàng hậu này quả nhiên thật gian trá.


Hoàng Hậu Đè Bẹp Hoàng Thượng - Chương #96