Người đăng: HắcKê
Gần đây hình như nàng hơi nhàn rỗi quá thì phải, Thải Thải thật không hiểu,
cha mẹ của nàng sao lại suy nghĩ đơn giản như vậy cơ chứ? Chuyện gì cũng có
thể cho là còn tốt hơn cả trong mơ.
“Được rồi được rồi, mẹ à, mẹ tiến cung không hỏi thăm chuyện của con, lại nói
mấy chuyện này làm gì?”
“Nha đầu ngốc, mẹ nói đây là đại sự của con, mẹ chỉ muốn nhắc con, phải nắm
lấy tất cả các cơ hội để mang thai long tử, trái tim của Hoàng được mới có thể
toàn ý đặt ở con.” Bà thao thao bất tuyệt, Thải Thải thật không hiểu, tại sao
mẹ có thể đem hai chuyện không hề liên quan gì đặt chung một chỗ, đầu tiên,
nàng không bị phế, cũng không phải là do Sở Cuồng nảy sinh tình cảm đặc biệt
gì với nàng, hoàn toàn là bởi vì hắn cần một người ngồi trên chiếc ghế Hoàng
hậu để kiềm chế hậu cung, làm cho cuộc tranh đấu trong hậu cung đi vào yên
tĩnh, thứ hai, Sở Cuồng cũng đã nói rõ, cả đời này cũng sẽ không làm chuyện
phu thê với nàng, làm sao nàng có thể có đứa bé được?
Thật ra thì như vậy cũng chưa chắc đã không tốt, trước khi vào cung nàng đã
được các Thượng cung dạy bảo chuyện phu thê rồi, cảm giác thật sự rất ghê tởm.
“Mẹ, chuyện của con, mẹ với cha đừng làm loạn thêm nữa, càng giúp lại càng rối
thôi.”
Thấy con gái không vui, nhưng nghĩ lại Chu phu nhân cảm thấy hẳn là nàng giống
như đau khổ mới đúng: “Quan tước cha con đến ngày hôm nay, cũng đã là thỏa mãn
lắm rồi, hơn nữa cũng không phải chúng ta quan tâm đến chuyện của Hoàng
thượng, nhưng cha mẹ là người từng trải, cho nên vẫn luôn cảm thấy, con gái
ngoan vẫn nên cố thêm chút nữa, bất luận thế nào cũng phải nghĩ cách, sớm sớm
mang thai hài nhi đi.”
“Hoàng thượng sao chứ?” Mặt nàng đỏ lên, cả giận nói: “Mẹ nghĩ thật đơn giản,
mẹ cho Sở Cuồng là cọc gỗ sao? Con gái mẹ đao chém rìu băm, làm sao cũng sẽ
không phản ứng, sẽ không tức giận ư? Sở Cuồng cũng không phải là cái đèn cạn
dầu!” Nàng lắc đầu, thật mong cha mẹ đừng dính vào chuyện này nữa, “Hậu cung
nữ nhân rất nhiều, mà mỹ nhân cũng không phải là ít, Hoàng thượng vui vẻ rong
chơi bụi hoa, con gái mẹ bên này chỉ là cái miếu đổ nát, chỉ có thể thắp
hương, không thể nối dõi tông đường!” Nàng nói thẳng ra: “Con không cần về nhà
để cha nuôi, hai người phải nên cảm ơn trời đất, những việc khác, đừng nghĩ
đến nữa!”
Nói xong, Chu Thải Thải phải đi thỉnh an Thái hậu, vì vậy Chu phu nhân cùng đi
theo, thật không ngờ Chu phu nhân đáng yêu đến vậy, lại cùng Thải hậu lảm nhảm
về chuyện bồng bế cháu, làm hại Thải Thải cả người đều mất tự nhiên.
Màn đêm buông xuống, Thải Thải sau khi rửa mặt định đi ngủ, đột nhiên lại nhìn
thấy trên giường để một lá bùa hộ thân màu vàng.
“Người đâu.”
“Vâng!” Như Ý đáp lời đi vào, phúc thân nói: “Nương nương có gì phân phó ạ?”
Nàng cầm lấy lá bùa hỏi: “Vật này là người nào để đây vậy?”
“Là của lão phu nhân, nói là để phù hộ cho Nương nương sớm sinh quý tử.” Thải
Thải hoàn toàn bị nhiệt tình của mẫu than đả bại, vì sao bọn họ lại chỉ biết
tự nói tự làm mà không để ý đến tình hình thực tế xung quanh chứ?
“Nương nương, em cảm thấy lão phu nhân nói không sai, thật ra thì quan hệ của
Hoàng thượng và Nương nương đã có chút hòa hoãn, Nương nương có thể mời Hoàng
thượng đến đây dùng bữa, sau đó giữ ngài ấy ở lại qua đêm, nhiều lần như vậy,
Hoàng thượng nhất định sẽ không chống đỡ được.” Như Ý nói: “Như phi đã làm
cách này nhiều lần rồi, cứ đến lúc Hoàng thượng trở thẻ bài* sẽ mang đồ ăn
khuya đến, sau đó sẽ được đưa lên long sang.” Như Ý than thở: “Thật ra thì,
chẳng qua là Nương nương người không cố gắng mà thôi, nếu người cố gắng một
chút, em xem, ** mười phần sẽ được.”
(: thẻ bài có ghi tên phi tử trên đó, Hoàng thượng muốn sủng hạnh người nào
thì sẽ lật tấm thẻ ghi tên của người đó – *: Chữ này của tác giả, mình cũng
không rõ đó là chữ gì nữa :D)
“Ta buồn ngủ, muốn đi ngủ.” Nàng không chút hoang mang trả lời, dời đi đề tài,
cái đề tài này nghe nhiều chỉ khiến người ta thêm phiền não.
“Nương nương người đi nghỉ đi, em sẽ hạ màn cho người.”
Nếu Nương nương không thích nghe nàng nói những chuyện liên quan đến việc thị
tẩm, nàng cũng không dám nói nữa, thổi tắt ngọn đèn dầu, chỉ để lại một chiếc
đèn. Xuyên qua rèm cửa, Thải Thải nghe thấy tiếng hạt mưa rơi trên lá cây, mấy
tiếng sấm sét vang dội. Đùng đùng đùng — đùng đùng đùng —
Mệt mỏi cả ngày ập lại, mí mắt Thải Thải dần dần trĩu nặng, giữa lúc nửa tỉnh
nửa mê.
Đột nhiên, một bóng người màu đen thoáng qua.
Thải Thải sợ đến mức tỉnh cả ngủ.
Nhìn kỹ lại, lại không thấy có cái gì cả.
Một trận mưa đêm qua khiến ngày thứ hai khí trời lại mát mẻ hơn nhiều, khó có
được nhàn rỗi, Thải Thải ngồ trong phòng uống trà cả nửa ngày, đột nhiên có
người ở bên ngoài hỏi: “Mấy cái lọ nhỏ đặt dưới cửa sổ này là có tác dụng gì
hay sao? Nô tỳ nghe nói người Miêu có vu cổ thuật, chính là nuôi độc trùng
trong lọ, sau đó nó biến thành cổ trùng, có thể mê hoặc lòng người ta.”
“Tiểu Mai, sao ngươi cũng học mấy cái chuyện linh tinh này chứ? Những lời này
mà lan truyền trong cung thì coi như xong, chẳng lẽ ngươi không biết, chuyện
vu cổ tuy lớn mà nhỏ hay sao? Thân là nô tỳ Phượng Tảo cung, sao lại không học
mấy thứ khác, lại học đi gây phiền toái cho Nương nương chứ?”
“Nô tỳ chỉ là tò mò, tùy tiện nói thôi mà.”
“Hừ, mới nhìn thấy cái lọ ngươi đã cho rằng đó là vu cổ thuật, ta nói cho
ngươi biết, Nương nương cho người để cái lọ ở chỗ này là để lấy nước mưa,
Nương nương nói nước mưa đến từ trên trời, ngọt hơn so với nước ở mặt đất,
nước mưa rơi vào lọ thì được lọc qua đá với cát, mấy ngày sau là có thể đun
lên để uống trà.”
“Thì ra là lấy nước mưa để pha trà.” Tiểu Mai ngạc nhiên.
Thải Thải ngồi ở trong phòng nghe được, bỗng nhiêm cảm giác lời nói của tiểu
Mai có chút không ổn.
Gọi tiểu Mai đi vào, Thải Thải hỏi: “Tiểu Mai, sao bỗng nhiên ngươi lại nói
trong cung bổn cung có vu cổ?”
“Nô tỳ nghe tỷ tỷ ở các cung khác nói chuyện…, nương nương sử dụng vu cổ nên
mới được làm Hoàng hậu, họ nói sinh động như thật vậy, cho nên tiểu Mai thấy
cái lọ sứ, mới tò mò như vậy, Nương nương thứ tội.” Tiểu Mai chỉ mới có mười
hai, mười ba tuổi, tuổi còn nhỏ mà thời gian vào cung lại ngắn, tự nhiên sẽ
không biết hai chữ ‘vu cổ’ đối với hậu cung mà nói lại là một cấm kỵ lớn. Nói
Phượng Tảo cung dung vu cổ ư?
“Nương nương, em đi tìm hiểu, những lời này là do ai thả ra.”
“Không cần đâu, bổn cung đi vững mà ngồi cũng ngay, mới không sợ miệng tiểu
nhân*.” Thải Thải nói. Nhưng tiểu Mai còn nhỏ mà nói chuyện không cấm kỵ như
vậy, thật không thích hợp ở lại Phượng Tảo cung, đưa cho cung khác lại sợ bị
người ta cho là gian tế nên có thể phải chịu cực khổ, bảo nàng đi làm việc
nặng, lại thương tuổi nàng còn quá nhỏ. Vì vậy Thải Thải nói: “Tiểu Mai, tronh
nhà bổn cung đang thiếu nô tỳ, ngươi có nguyện ý xuất cung hay không, đến Chu
phủ làm việc, nhà ta có một tiểu Linh nhi, ngươi làm muội muội nàng ấy được
không?” Tiểu Mai thật ra chỉ là nhanh mồm nhanh miệng, đứa trẻ còn nhỏ tuổi
đều có tật xấu như vậy cả, nhưng tiểu Mai tính tình đơn thuần, lại tưởng rằng
Thải Thải không cần mình nữa.
(*: Đại khái cả câu này của Thải Thải là ý chỉ ‘cây ngay không sợ chết đứng.”)
“Nương nương, sau này tiểu Mai sẽ không nói nhiều nữa.” Nàng nắm tay, cúi đầu,
mỉm môi lén nhìn Thải Thải.
“Bổn cung không trách ngươi, chẳng qua là tiểu Mai, ngươi thích cuộc sống
trong cung sao?”
Cuộc sống trong cung khó khăn gò bó, trời sinh nàng tính tình hiếu động, tự
nhiên là sẽ không thích, cho nên lắc đầu: “Không thích.”