Cháo Ốc Khô Dưa Muối


Người đăng: HắcKê

“Yêu?” Sở Cuồng lại thật sự suy nghĩ đáp án, một mảnh mông lung mờ mịt. Đế
vương vô ái, từ nhỏ hắn đã tự nhủ với mình như vậy. Hiện tại đột nhiên lại nói
đến từ yêu này, thật xa lạ, khiến cho lòng hắn trở nên sợ hãi. Sở Cuồng ho
khan một tiếng, “Những lời này là có ý gì?”

“Ồ, không có ý gì cả.” Thải Thải nghiêng đầu, tư vị yêu thương này, kỳ thật
nàng rất khát khao, nhưng với tình huống hiện tại, nàng chỉ có thể dừng lại ở
mức độ khát khao mà thôi, không thể nào vượt qua Lôi Trì được. Trong lòng Sở
Cuồng căng thẳng, nhìn nàng, lại nhớ đến Sở Vinh, chẳng lẽ nha đầu béo trong
lòng mình này, lại yêu đường đệ của hắn sao? Sở Cuồng phỏng đoán.

“Hoàng thượng, sao người không nói gì hết vậy?”

“Trẫm phát hiện ngươi là người nói nhiều thật đấy.” Sở Cuồng từ giường đứng
dậy, chỉnh lại y phục của mình. Cuộc nói chuyện hôm nay đã thành công, nếu
muốn đạt được chung nhận thức, thì không nên tiếp tục căng thẳng với nhau, đối
với chuyện đã đạt được kết quả mong muốn, hắn cũng không muốn nhiều lời thêm
nữa. Lơ đãng nhìn thấy Thải Thải che mặt, yên lặng rơi lệ, đột nhiên trong
lòng hắn nảy ra một loại tư vị khó hiểu. Sao nàng lại như vậy, bình thường
mạnh mẽ kiên cường, thế nhưng cũng có lúc phải rơi lệ sao? Đúng rồi, kỳ thật
tuổi nàng cũng không lớn, đại khái mới có mười sáu mười bảy tuổi, trong khi
mình lại nhiều hơn nàng đến mười tuổi, mà hành vi gần đây lại có chút, bất cận
nhân tình?

(Bất cận nhân tình: không hợp lý lẽ, không hợp tình hợp lý.)

Do cúi đầu nên tiếng khóc của nàng có chút đè nén, Sở Cuồng lặng yên trong
chốc lát, ngữ điệu lạnh lùng rốt cục cũng mang theo một chút nhu hoà thương
tiếc: “Đừng khóc, như vậy thật không giống ngươi.” Sở Cuồng đi qua, do dự ngồi
bên cạnh nàng, lấy khăn tay ra lẳng lặng đưa sang, nhìn thấy dưới ánh trăng
nước mắt nàng mông lung, Sở Cuồng thế nhưng nhận ra, tựa hồ mình thật sự đã
huỷ đi cả đời của nàng….. Từ nay về sau, nàng sẽ vô vọng thoát khỏi trói cuộc
của cung đình, rốt cục không có cơ hội được ở chung với người mình yêu thương,
rốt cục không còn hy vọng, có được cuộc sống mà nàng mong muốn.

“Ngươi tuổi còn nhỏ đã tiến cung, thật cũng không dễ dàng gì, không bằng, đêm
nay nhân danh ánh trăng, trẫm hứa với ngươi, từ hôm nay sẽ coi nhau như huynh
muội, ít nhất, trẫm không thể sủng hạnh ngươi, nhưng có thể chăm sóc cho
ngươi.” Vào đêm trăng như vậy, sẽ khiến con người ra nói ra một vài câu nói
thuần khiết như vậy, lời này đích xác xuất phát từ trong tâm hắn, đã nói ra,
sẽ không thất hứa.

Thải Thải nhìn hắn, thầm nghĩ rằng, làm huynh muội với một người nhân phẩm
không được tốt như vậy, nhưng miễn cưỡng cũng có thể chấp nhận được.

Sở Cuồng nở nụ cười khó có được với nàng, quan hệ lạnh như băng của hai người
từng bước trở thành quân thần thân thiết, hắn bất kể kêu nàng một tiếng: “Tiểu
muội.”

(KT: hự, đến chỗ này thì nhịn không được nữa rồi, cái gì mà ‘tiểu muội’ chứ?
Nghe ghê ghê, nổi da gà rồi đây này T__T)

Vào đêm khuya thế này, hai người nhìn nhau. Thải Thải lẳng lặng quan sát, đêm
nay Sở Cuồng tựa hồ rất trưởng thành, giống như lời hắn, nhiều hơn nàng đến
mười tuổi, lại có thể dễ dàng chuyển biến từ khờ dại sang chín chắn một cách
tự nhiên như thế. Vẻ lạnh lùng thường ngày, trông thật giả dối, sự ấm áp đêm
nay, cũng giả dối mà thôi. Nhìn bóng dáng Sở Cuồng, Thải Thải âm thầm vươn
tay, phác hoạ bóng dáng của hắn, phỏng đoán đến tột cùng đâu mới chân chính là
Sở Cuồng.

Thình thịch—–

Bỗng nhiên vang lên một hồi tim đập nhanh khó hiểu.

Chắc chắn là nàng nghe lầm.

Bàn tay đặt trên ngực, thình thịch —-

Thải Thải kinh ngạc phát hiện, ngay lúc nãy, nàng lại đối với bóng lưng của Sở
Cuồng, lộ ra cảm giác khác thường.

Sau đó, áp lực của sự đau đớn đảo qua tim nàng, đáng chết —

Đây là chuyện tuyệt đối không thể xảy ra…..

Sở Cuồng cầm một chiếc đèn lên, nhìn về phía ngoài cửa sổ, đã là canh năm, hắn
sắp phải vào triều bàn bạc chính sự. Thải Thải nương theo ánh đèn, phát hiện
trong mắt hắn đầy tơ máu, thoạt nhìn giống như ngủ không đủ giấc. Nhưng tinh
thần Sở Cuồng xem như tràn đầy sức lực, đây cũng có thể xem như đặc thù do làm
Hoàng đế nhiều năm mà luyện thành đi? Một đêm này Sở Cuồng phải xử lý không ít
chuyện, hồi cung, trấn an Thái hậu, canh ba giáo huấn Đức phi, canh năm, lại
chạy đến đây bàn chuyện với quốc mẫu của chính mình.

Trên bàn đặt mấy tấm tấu chương, Sở Cuồng ngồi dưới đèn mở ra, dặn dò Thải
Thải: “Ngươi đừng để ý đến trẫm, cứ ngủ tiếp đi.”

Đáng tiếc lời nói ra đã quá muộn, Thải Thải đã đứng dậy, thuận tiện chải đầu
búi tóc. Mặc y phục vào, nhìn về phía Sở Cuồng, có chút mất tự nhiên nói,
“Hoàng thượng có đói không? Nếu như thiếp đoán không sai, hẳn là Hoàng thượng
đã một đêm không ngủ đúng không?

“Ừ.” Coi như là không ngủ đi, dầu gì cũng chỉ ngủ được khoảng hơn một hai canh
giờ gì đó mà thôi.

Thải Thải yên lặng xoay người, đốt thêm một ngọn nến, đi vào trù phòng của
Phượng Tảo cung. Vào trong đó rồi mới phát hiện, thì ra mấy ngày nàng không ở
trong cung này, bếp trong trù phòng cũng không hề được sử dụng, cũng không có
chuẩn bị nhiều nguyên liệu, Thải Thải vốn định làm vài món cho Sở Cuồng đỡ
đói, lúc này lại có cảm giác tựa như ‘không bột đố gột nên hồ’ vậy. Nhìn trái
nhìn phải, chỉ có gạo cùng ốc khô. Thải Thải đành đổ gạo vào nồi nấu. Chờ gạo
nở, lại thêm ốc khô vào. Nhìn cháo ùng ục sôi bốc hơi lên, một mùi hương thơm
ngon phả vào mặt.

Cũng chỉ có thể làm được đến thế này mà thôi. Lấy dưa muối từ trong bình ra
xếp vào đĩa, lại múc cháo đổ vào chén ngọc, Thải Thải bê vào, nhìn thấy Sở
Cuồng đang mệt mỏi xoa xoa mi tâm.

“Thiếp làm một chút đồ ăn, nếu người đói, hãy ăn đi.” Thải Thải nói, đặt cháo
xuống, yên lặng định xoay người rời đi.

“Chờ đã!” Sở Cuồng chợt hét lên, Thải Thải quay đầu lại nhìn thấy hắn chỉ vào
dưa muối: “Đây sẽ không phải là ngự thiện lần trước ta ban cho ngươi đi?”

Nhớ đến lần đó liền cảm thấy thật tức giận, nhưng Thải Thải thở dài nói: “Đây
là hồi môn thiếp mang vào, đặc sản dưa muối hồng của cha thiếp làm.” Lúc này
Sở Cuồng mới hiểu rõ, cúi đầu ăn cháo, một lời cảm ơn cũng không có, một câu
bình luận cũng không có nốt, quên đi, mặc hắn, Thải Thải xoay người rời khỏi
phòng. Sở Cuồng rất hiếm khi được ăn món cháo có vị như vậy, ngay cả món dưa
muối hồng đươc cắt nhỏ này, ăn cũng ngon vô cùng. Đến khi Sở Cuồng ăn xong,
muốn lấy thêm một chén, ai ngờ, Thải Thải đã không còn ở trong phòng.

Chạy nhanh thật, hắn thầm nghĩ. Mắt thấy hừng đông vừa sáng, hắn khép tấu
chương lại, đứng lên duỗi thắt lưng một cái.

** Thải Thải bánh bao thịt**

Vừa mới tỉnh dậy, sau khi nhìn thấy Sở Cuồng bị một đám nô tài ba chân bốn
cẳng mặc triều phục cho hắn rồi rời đi xong, nàng mới trở khôi phục dáng vẻ
nhẹ nhàng khoan khoái, sau đó lại thấy đại đội nhân mã Thượng cung cục đến
chúc mừng Nương nương hồi cung, nhất là Liêu thượng cung, tuy trong người có
thương tích, nhưng cũng không nề hà lao khổ mà đến.

“Liêu tỷ tỷ, nghe nói tỷ bị thương rất nặng, nên nghỉ ngơi nhiều hơn mới
phải!” Thải Thải quan tâm, vội gọi người kê thêm hai cái đệm mềm trên ghế, lại
sai Như Tâm qua đỡ Liêu thượng cung ngồi xuống, rồi lại quạt cho nàng, “Trời
nóng như vậy, lại đáng người ta thành dạng này, thật không biết có còn vương
pháp hay không chứ?”


Hoàng Hậu Đè Bẹp Hoàng Thượng - Chương #92