Người đăng: HắcKê
“Hoàng hậu nương nương, nữ nhân béo kia…..”
“Nương nương, nói nhiều dễ nói sai…”
Cung nữ lo lắng cắt lời nàng.
Nàng mất cả nửa canh giờ trang điểm, sau đó mang theo một thân y phục đẹp đẽ
đến lấy lòng Hoàng thượng, thêm vào đó, lại còn đặc biệt bảo tên đầu bếp nổi
danh mà mình đã nhờ đệ đệ tìm giúp làm một lồng bánh bao. Bây giờ, tất cả đều
vô dụng cả rồi.
“Nương nương có tâm sự sao?”
“Các ngươi lui ra hết đi, Cẩm Y ở lại.”
“Theo nô tỳ nhìn thấy, sở dĩ Hoàng thượng nửa đêm kêu nương nương đến hỏi
chuyện, điều này chứng tỏ lần này Hoàng thượng cũng không phải là thật sự nổi
giận, cho nên muốn giữ thể diện cho nương nương, xem ra trong lòng ngài ấy đối
đãi với nương nương quả thật cũng không tồi.”
“Ngươi nói đúng, Hoàng thượng bảo ta mang bữa khuya qua, kỳ thật là ngài
thương tiếc ta, ta chỉ biết là trong lòng ngài ấy vẫn có ta mà.” Nín khóc mỉm
cười thật dễ dàng, Châu Nhi lau nước mắt: “Vừa rồi là ta do vụ bị đánh lần
trước làm cho sợ hãi, chẳng lẽ ta thực sự sợ mụ béo kia sao? Ta đoán, chắc
Hoàng thượng kêu nàng ta trở về là vì không muốn nhìn thấy tình cảnh bốn phi
chúng ta tranh giành tình cảm mà thôi, vị trí Hoàng hậu của nàng, thuỷ chung
vẫn chỉ là hữu danh vô thực, chỉ cần Hoàng thượng vẫn chiêu Lý Châu Nhi ta thị
tẩm, ta xem vị trí hoàng quý phi, sớm muộn gì cũng là của ta thôi.”
“Chí hướng hậu cung, thuỷ chung vẫn chỉ có một con đường nha.” Cẩm Y nhắc nhở:
“Nương nương phải tranh thủ thời gian vì Hoàng thượng sinh nhi dục tử. Ở trong
cung, hậu phi có hoàng tử vị trí bất đồng với người khác.” Đây mới là trọng
điểm, lập tức bị chọc trúng chỗ hiểm, Lý Châu Nhi gật gật đầu, đúng vậy, mục
đích cuối cùng của hậu phi đều là vì Hoàng thượng sinh hạ con trai con gái,
càng nhiều con, vị trí của nàng lại càng được củng cố.
“Haiz, tuy nói như thế, nhưng đó là quyền của Hoàng thượng, ngươi làm sao có
thể can dự được, đối với nử tử, cho dù đồng giường cộng chẩm, cũng chỉ là
thoáng qua mà thôi.” Châu Nhi chua sót nói, tựa hồ Sở Cuồng có cách cao siêu
nào đó để không thể lưu lại mầm mống của chính hắn.
Cẩm Y thở dài, “Còn có một vấn đề nữa, có lẽ là Hoàng thượng vẫn luôn kiêng kị
địa vị xuất thân của các hoàng tử đi.”
Trong lòng Lý Châu Nhi trầm xuống, đúng vậy, nói về xuất thân của bốn phi tử,
vẫn có cao có thấp, cho dù nàng mỗi ngày đều tỏ ra giống như chủ nhân của
hoàng cung này, nhưng xuất thân, vẫn là một cái gai trong lòng nàng. Lý thị
lang xuất thân là thương nhân, tổ tiên tam giáo cửu lưu, dạng người gì cũng
có, cha nàng tốn cả tích góp nửa đời mới đổi được chức thị lang, cũng chỉ là
giúp bộ hộ tính sổ sách thu chi mà thôi. Ở gia tộc mà nói, không có căn cơ, ở
đây mà nói, trong tay cũng không có thực quyền.
(tam giáo cửu lưu: đủ hạng người)
Trái lại xuất thân của Hoàng hậu, tuy rằng cha là xuất thân từ thư khố, nhưng
trong nhà mấy đời đều là văn nhân đức cao vọng trọng, cũng xem như dòng dõi
thư hương đứng đắn, đến cha của hoàng hậu vận khí cũng thật tốt, thế nhưng lại
trở thành ân nhân cứu mạng tiên hoàng, sau lại trợ tân hoàng đăng cơ, ông liền
trở thành người dưới một người trên vạn người, đứng đầu các quan. Bây giờ lại
là quốc trượng, chỉ sợ tương lại, ba vị Tể tướng cáo lão hồi hương, hiển hách
của Chu gia sẽ không ai bi kịp.
Cha của Thục phi là Trấn viễn đại tướng quân.
Cha Như phi là Lưỡng Quảng tổng đốc.
(Lưỡng Quảng: chỉ hai tỉnh Quảng Đông và Quảng Tây, TQ)
Cha Thần phi, Khang An hầu.
Nhìn thất Lý Châu Nhi mất mác, Cẩm Y không khỏi khuyên bảo: “Nếu nương nương
có con nối dõi, có xuất thân hầu môn công phủ hay không, căn bản không phải là
vấn đề.”
** Thải Thải bánh bao thịt **
Đức phi đi rồi, Sở Cuồng lại không cảm thấy buồn ngủ, những ngón tay đẹp đẽ
nhẹ gõ trên mặt bàn, nhìn lồng bánh bao nhỏ kia, vì thế liền nhớ lại hương vị
ngày đó, hắn bốc một cái lên, cho vào miệng, mới cắn hai ba ngụm, hắn lập tức
sửng sốt, nhìn nửa cái bánh còn lại trong tay, có chút nghi hoặc. Tuy rằng
hương vị không tệ, nhưng cùng với hương vị hắn ăn ngày đó lại không giống, đây
là có chuyện gì xảy ra? Buông bánh bao xuống, rốt cục hắn cũng không còn hưng
trí để cắn thêm một ngụm nào nữa.
Mới vừa rồi thế nhưng lại quên, hôm nay là mười lăm, trên trời mặt trăng rất
tròn. Giống như một chiếc đĩa bạc, ánh sáng dịu nhẹ.
Thật ra không phải thứ gì tròn tròn đều không tốt đẹp cả.
Ít nhất, trăng trên trời là hình tròn, vào lúc này, lại càng thêm tròn, ánh
sáng lại càng đẹp, khiến người ta yêu thích vô cùng.
Trăng ở Phượng Tảo cung cũng tròn như vậy, ánh sáng xuyên qua rèm mỏng, đậu ở
đầu giường, trên khuôn mặt mượt mà như ánh trăng kia. Mặc dù Thải Thải đã uống
canh giải rượu, nhưng do rất buồn ngủ, thế nên lúc nãy khi Hoàng thượng hạ ý
chỉ Hoàng hậu nương nương chấm dứt cuộc thăm viếng lập tức hồi cung thì nàng
đang ngủ say như chết. Mười tên nô tài, khiêng cả người cả giường trở về. Rốt
cục, ban đêm canh năm, phát giác ánh trăng chiếu vào mặt mình, đôi mắt mệt mỏi
của Thải Thải, lặng lẽ mở ra một khe hở.
Bốn phía rường cột chạm trổ, thoạt nhìn rất hoa mỹ, đây cũng không phải là
phòng ngủ nhà nàng, nhìn thế nào cũng giống như Phượng Tảo cung trong hoàng
cung. Nàng cố gắng khiến cho mình khôi phục chút ý thức, nhưng thân mình giống
như bị tảng đá đè nặng. Cộng với tàn niệm của một giấc mộng rối rắm, khiến
nàng cảm giác như mình đang bị bệnh. Thì ra đã trở lại chiếc giường Pháp quốc
kia, nói thật, so với chiếc giường gỗ ở nhà, nàng vẫn thích chiếc giường rộng
rãi êm ái này hơn. Nếu bị phế bỏ, không biết nàng có được đem nó đi theo hay
không nữa?
Ý thức tan rã làm cho nàng không thể phân biệt được, đến tột cùng là ở nhà mới
là giấc mộng, hay ở trong cung mới là giấc mộng.
Trong hoàn cảnh vô cùng im ắng này, có một hơi thở, thổi ở sau lưng của nàng,
khiến nàng cảm thấy rợn cả người. Trên vách tường trước mặt, hai bóng người
lồng vào nhau, trong mắt nàng nhìn ra thì dường như đây là bóng của mình cùng
với một người nam nhân nữa, đột nhiên nàng giật mình. Ánh đèn nhu hoà, phía
trong sa trướng, toàn thân Thải Thải đều cảm thấy là lạ, mãi cho đến khi một
cánh tay thon gầy, giống như rắn trượt theo người nàng, nắm lấy bàn tay yếu ớt
lại tròn tròn như cái bánh bao của nàng.
Cánh tay xinh đẹp, dưới ánh trăng tinh tế mà thon gầy, giống như bạch ngọc.
Ngay cả móng tay cũng giống như trong suốt, được cắt tỉa cẩn thận. Thải Thải
nhìn kỹ, rốt cục mới nhìn rõ trên ngón tay, đeo một viên hồng ngọc quý khí vô
cùng. Bàn tay trắng nõn lại hơi nhiễm hồng, làm cho nàng vừa mới tỉnh dậy từ
trong mộng, có chút si ngốc. Nhẹ nhàng mà nhu hoà, hắn quyến luyến từng ngón
tay nàng không buông, tinh tế thưởng thức mỗi một chút mềm mại.
Cảm nhận được sự run sợ trên người nàng truyền đến, đối phương mới tốt bụng
nhẹ giọng nói: “Đừng sợ, là trẫm.”