Người đăng: HắcKê
Đêm lặng yên không tiếng động. Nàng say rượu nằm yên tĩnh trên giường, suy
nghĩ lại loạn thành một đống, phiền não đến nỗi kéo căng chiếc chăn trên người
ra.
Trong đầu lại không ngừng phỏng đoán.
Vì cái gì, hắn lại tệ đến mức này chứ, con người không trung thực, phẩm chất
đã vậy, ngay cả ba nghìn mỹ nhân còn chưa thấy đủ, đến cả thanh lâu nữ tử cũng
không buông tha, vì cái gì nàng lại xui xẻo đến thế, có một tên phu quân như
vậy chứ, thế giới này thật không công bằng, chỉ có nam nhân mới có thể bỏ nữ
nhân, nữ nhân lại không thể bỏ nam nhân được, nếu cho nàng cơ hội, nàng nhất
định lập tức bỏ tên trứng thối này ngay tức khắc cho mà xem.
Hạ nhân Chu phủ chưa từng nghĩ đến Nương nương lại uống say như thế mà trở về,
làm mấy người mang chậu nước, khăn mặt, chè xanh lên kinh ngạc rất nhiều.
Ngay lập tức, “Nương nương uống say như vậy. Mau mau đi làm chút canh giã rượu
đi.”
Như gia tam thông vội vàng phân phó.
Sở Vinh đang ở đại sảnh kể lại chuyện xảy ra đêm nay cho Chu đại nhân nghe,
hắn thật không biết làm như vậy có hại Chu đại nhân cao tuổi phát bệnh hay
không, đã từng này tuổi rồi mà, cái này…… Chần chờ một chút, Sở Vinh nói: “Khi
ta mang Thải Thải về, có gặp phải một người.” Tránh nặng tìm nhẹ đi, nói chỉ
là gặp mặt một chút cũng tốt.
Chu đại nhân ánh mắt tròn vo, tò mò ẩn ý sau lời nói của hắn.
“Ta nói vào tai cho ngươi nghe không sao chứ?”
Chu đại nhân vươn thẳng cổ, Sở Vinh chồm người qua, nhẹ nhàng phun ra hai chữ
không nặng không nhẹ.
Chu đại nhân lập tức hoá đá.
“Đại nhân? Đại nhân? Chu lão gia tử?!” Sở Vinh lấy tay kiểm tra hơi thở Chu
đại nhân, thấy hô hấp của ông đột nhiên dừng lại, lập tức ấn vào nhân trung,
quát: “Người đâu, Chu lão gia không xong rồi!!!” Hối hận quá là hối hận, vừa
rồi vì sao lại nói hai chữ ‘Hoàng thượng’ với Chu lão gia tử chứ?!
Hại Chu lão gia tử có cảm giác giống như bị sét đánh, nháy mắt cảm thấy bầu
trời tối đen, trời sắp sập xuống, trời sập xuống rồi sẽ đè hắn nát bét cho mà
xem. Nhất thời không biết nên làm như thế nào cho phải, chỉ có thể dùng hành
động tắt thở để biểu lộ sự oán giận đối với hành vi lừa gái của Sở Vinh mà
thôi.
Sau nửa canh giờ, Chu lão gia tử được dùng thuốc mới có thể hồi tỉnh lại, nằm
trên ghế dựa, trợn tròn mắt sửng sờ: “Tiểu quận vương, lần này ngài hại thảm
chúng tôi rồi, Hoàng thượng đang muốn phế bỏ Thải Thải, ngộ nhỡ Thải Thải bị
Hoàng thượng vin cớ này mà phế đi, ngài bảo tuổi già sau này Thải Thải làm sao
mà sống chứ?” Lão lệ tung hoành, ông hít một hơi, lại bắt đầu than khóc: “Ngài
không để ta sống, thật muốn lấy mạng người nha, lấy mạng người nha!”
Khi ông đang đầm đìa mồ hôi, nước mắt bi thảm.
Thì bên ngoài một dãy đèn hoàng cung trải dài, cùng với tiếng bước chân sàn
sạt, từ viện trước, hướng về phía phòng khách mà đi. Quản gia là người đầu
tiên đi vào, “Công công truyền chỉ trong cung đến đây ạ.” Chu lão gia là người
thông minh tuyệt đỉnh, nhìn thấy người quản gia khuôn mặt u sầu, thở dài thật
sâu, lấy khăn tay ra lau nước mắt, nhận mệnh, hắn nhận mệnh là được chứ gì!
Cắn môi hạ quyết tâm, cho dù Hoàng thượng phế Thải Thải, ông cũng sẽ nuôi sống
Thải Thải cả đời, đem tương lai của gia nghiệp to lớn này giao toàn bộ cho
khuê nữ bảo bối, ai còn dám nói Thải Thải nhà ông là điềm xấu, ông liền đem
cái mạng già này ra cùng hắn liều mạng!
Ông đứng dậy, khí thế bức người.
** Thải Thải bánh bao thịt **
Hậu cung Hoàng đế tổng cộng có sáu vị là con gái của các vị quan đại thần, bao
gồm Hoàng hậu, hoàng quý phi, bốn vị hoàng phi. Nguyên bản bốn vị phi tần liệu
định Hoàng đế tuyệt sẽ không làm chuyện phế hậu như vậy, cho nên dù các nàng
trong lòng không xem vị Hoàng hậu nương nương bị thất sủng này là cái đinh gì,
nhưng cũng không dám quá phận nhìn trộm hậu vị, hơn phân nửa chỉ là muốn leo
lên vị trí quý phi kia mà thôi, tiện đà tiếp quản thực quyền hậu cung, thành
lập thế lực bản thân mình trong hậu cung này, sau đó mới hạ thủ lật đổ Hoàng
hậu.
Nhưng một tháng qua, Hoàng hậu thế nhưng có ý từ bỏ vị, miếng thịt béo trong
hậu cung, tự nhiên treo ở trước mắt bốn vị phi tử, cho nên trong cung bắt đầu
náo nhiệt, bắt đầu mấy ngày sau, thủ đoạn để các nương nương tranh đoạt quyền
cai quản hậu cung tạo nên vô số chê cười, hôm nay lại càng thêm trầm trọng, ai
cũng biết Hoàng thượng hai ngày nay không ở trong cung, Thái hậu nương nương
bị bệnh, các nàng thế nhưng lại quậy tung trời cục thượng cung lên, thượng
cung sáu cục bị làm cho choáng váng đã không nói, ngay cả người ở hai mươi bốn
ti cũng bị liên luỵ vào.
Hậu cung, phải do một người uy tín đứng đầu, như vậy mới có thể từng bước chu
toàn mọi việc đâu vào đấy, khi Chu hoàng hậu còn ở trong cung, làm việc thật
sạch sẽ lưu loát, huống hồ nương nương lại là người cẩn trọng vô cùng, kinh
nghiệm xử lý mọi việc còn thận trọng hơn nhiều so với cả thượng cung, nàng còn
rất khiêm tốn, hết sức tận lực nghe theo lời khuyên của mọi người, làm cho
người người đều hài lòng.
Nhưng mà, mấy tháng nương nương về nhà này, thượng cung cục lại trở thành nơi
để bốn vị nương nương kia tranh đoạt quyền lực, là công cụ để khoe khoang năng
lực bản thân mình.
Ví dụ đơn giản nhất là chọn hoa nào để thêu tranh.
Đức phi nương nương nói tranh mẫu đơn mới đẹp, Thục phi nương nương lại nói,
người đạm như hoa cúc mới là tốt nhất, Như Phi nương nương lại cho rằng hoa
ngọc lan xuân tốt hơn, Thần phi nương nương nghe được, lại chắc chắn cho là
mai vàng.
Bốn hoa văn và màu sắc mà các nàng nói đều không phù hợp với mùa, thành ra lại
trở nên lung tung lộn xộn, chỉ là một tấm bình phong cho tẩm cung Hoàng thượng
mà thôi, thế nhưng không thể nào hoàn thành cho xong được.
Thật ra nếu mang chuyện này ra thương lượng với Hoàng hậu nương nương là tốt
nhất, đang giữa mùa hè, bình phong trong cung là cách năm lại làm cái mới, chờ
đến khi đúng mùa lại có thể tiếp tục sử dụng lại, vào mùa hạ, có thể chọn hoa
sen hai màu, trắng, hồng nhạt, tuy gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, bên
dưới, lại thêm mấy con cá chép vàng đang khẽ lượn. Rất hợp với thời tiết, lại
dễ chịu, ngụ ý cũng rất thanh nhã.
Nhưng, Hoàng hậu nương nương mới ra cung, bốn vị hoàng phi nương nương lại
không chấp nhận hết thảy, căn bản không nghe người thượng cung cục nói, hỏi
cũng không thèm hỏi đã cho người thiết kế. Đến khi không thể nói lý thì lại
vung chân vung tay.
Hậu cung gà bay chó sủa, lúc này mới nhận ra, thì ra bốn vị này, cũng không
phải là kẻ vừa tay.
Hôm nay lại xảy ra chuyện thật doạ người, Đức phi nương nương ỷ vào sủng ái
của Hoàng thượng, thế nhưng lại vượt quyền, đi tuần tra ở mật phòng nơi chỉ có
Hoàng hậu mới được vào. Lại còn bức bách thượng cung giao ra chìa khoá, thượng
cung cục bị áp bức, đành phải giao ra một số chìa khoá không quan trọng, tiếp
theo Thục phi nương nương cũng chạy đến, mạnh mẽ nói, thượng cung cục cho Đức
phi mấy chiếc, vì vậy nàng cũng muốn có mấy chiếc, đến cuối cùng, nhìn hành vi
của các nương nương, quả thực là muốn chia cắt thượng cung cục ra. Liêu thượng
cung bất quá chỉ nói mấy câu, khuyên bảo các vị nương nương một chút, ai ngờ,
lại bị Đức phi dụng cung pháp, đánh xong bốn mươi trượng, da tróc thịt bong,
Liêu thượng cung là một người đức cao vọng trọng trong cung, Thái hậu, Hoàng
thượng, cũng phải kính trọng ba phần, lần này bị đánh, lại không dám làm Thái
hậu không vui, chỉ có thể cố nén giận đến bẩm báo tình huống hôm nay với Thái
hậu