Mắt Hạnh Bị Viễn Thị.


Người đăng: HắcKê

Thật ra nàng có một đôi mắt hạnh thật xinh đẹp nhưng lại bị viễn thị, từ ánh
mắt của nàng, trong khoảng cách gần như vậy, Sở Cuồng có thể đọc ra, nha đầu
béo này đang nghi ngờ nhân phẩm của hắn, suy nghĩ cái gì vậy chứ? Đè chết hắn
nàng được lợi gì đây? Từ môi Sở Cuồng tràn ra một câu chất vấn lạnh lùng:
“Ngươi còn muốn nằm trên người ta bao lâu nữa?” Ai ngờ Thải Thải lại phà ra
một một ngụm mùi rượu, “Chân ta thật tê, không đứng dậy được, thật ra ta không
muốn đè ngươi đâu, như vậy thật có hại.”

Đến tột cùng ai mới là người có hại đây? Sở Cuồng nghiêng đầu bảo vị mỹ nhân
thanh lệ đang trợn mắt há hốc mồm kia mau ra tay, nàng ta liền chạy đến nhẹ
nhàng đỡ Thải Thải dậy, Thải Thải xoa thái dương, tự mình chập chạp đứng vững
lại, vuốt mấy nếp nhăn trên quần áo, nói với Sở Cuồng: “Hậu cung nhiều phi tử
như vậy, ngươi còn không vừa lòng, thì ra, ngươi cũng có lúc đi dạo thanh lâu
à nha.” Nàng chống vào tường, nhỏ giọng nói, “Đây gọi là nam nhân thối tha
đi.” Sở Cuồng nắm lấy cổ tay Thải Thải, lôi vào trong phòng.

Tiếp theo hắn thế nhưng lại bức nàng đến góc tường, ép cả người nàng vào đó.

“Hẳn phải là ta chất vấn ngươi, vì cái gì ngươi lại xuất hiện ở địa phương này
mới đúng.” Trong ánh mắt tuấn mỹ phi phàm lộ ra một tia nguy hiểm, sau đó,
khuôn mặt nóng hầm hập của Thải Thải bị hắn cầm lấy, “Ngươi thật quá phận, nói
cho ta biết, ngươi chạy đến thanh lâu để làm chi?” Lại còn uống say khướt, đây
là nơi nữ nhân không nên đến, cho dù đó là một nữ nhân xấu xí, một nha đầu béo
mập, một con gà độc miệng, chỉ cần nàng ta là một nữ nhân, chắc chắc là sẽ
không nên xuất hiện ở nơi này.

“Ta cùng Sở Vinh đến uống rượu.” Thải Thải nhu thuận nói. Nàng nửa say nửa
tỉnh, nâng ngón tay lên, chỉ chỉ là lồng ngực Sở Cuồng: “Hậu cung ba nghìn mỹ
nhân, không làm thoả mãn được Hoàng thượng à nha……” Nói xong, nàng có chút
đứng không vững, lắc lư dựa vào bả vai Sở Cuồng.

Không biết uống lại còn uống nhiều đến vậy, bình thường nhìn nàng cũng có vẻ
thông minh, khi ngốc nghếch quả thực cũng rất là ngốc nghếch.

Sở Cuồng thở dài một hơi, kéo nàng, trong lòng thầm nghĩ, lại là cùng với Sở
Vinh, ngay cả đạo lý nam nữ thụ thụ bất thân cung không hiểu được, hơn nữa Sở
Vinh và nàng có hiềm nghi tình ngay lý gian, nàng không hiểu nên kiêng kỵ một
chút sao? Trước nay Sở Cuồng không thích cái gì đó, người khác cũng không thể
thích được, cho dù hắn không cần, nhưng hắn cũng sẽ không cho người khác lấy
đi, bởi vì hắn là hoàng đế. Cho nên Chu Thải Thải là vật sở hữu riêng của hắn,
chỉ là cho dù không thích nàng, cũng không thể nói, hắn không chạm, người khác
có thể có khả năng được chạm vào.

Nữ tử thanh lệ phía sau, lẳng lặng nhìn mọi việc, bình tĩnh hỏi: “Chủ công,
đây là một vị cô nương nha, là người trong lòng của ngài sao?” Thực ngạc
nhiên, nàng làm mật thám cho chủ công từ khi còn ở U Châu, từ lúc bắt đầu theo
bên cạnh hắn, cũng không thấy chủ công đối xử với ai bình bị, gần gũi như vậy,
ngay cả vai cũng cho người ta mượn được. Vị cô nương này thoạt nhìn thân thể
đầy đặn, khó trách mấy năm nay chủ công chưa từng thiên vị nử tử nào cả, hoá
ra, khẩu vị của ngài ấy cũng thật phi phàm.

Nàng tên tiểu Phàm, phàm của bình phàm.

(bình phàm: bình thường)

Người trong lòng? Làm sao nàng ta có thể nhìn ra như vậy, sao ngay cả người
thông minh như nàng ta cũng hồ đồ đến thế cơ chứ? Sở Cuồng đẩy vai Thải Thải
ra, uy hiếp: “Ngươi tự đứng vững cho ta, biết chưa?”

Kết quả nàng lại nhào vào một lần nữa, môi lướt qua hai gò má, dừng ở khe cổ
của hắn, thì thào oán giận: “Uống hơi nhiều, khó chịu quá, làm phiền Long gia
huynh đưa ta hồi phủ giúp, nếu ta ở trong này làm gì đó, sẽ khiến ngươi mất
mặt à nha……” Nàng hơi đổ mồ hôi, hơi thở dồn dập, phà vào cổ Sở Cuồng khiến
hắn cực kỳ bực bội.


Hoàng Hậu Đè Bẹp Hoàng Thượng - Chương #86