Mưu Sát Phu Quân.


Người đăng: HắcKê

Sở Vinh nhìn chằm chằm Thải Thải: “Loại chuyện như thế này, nhiều không đếm
xuể! May mắn sau hắn lại đến tuổi chuyển ra khỏi xung thành lập phủ đệ, ta mới
có thể thoát khỏi, trở về làm tiêu dao vương của mình.”

“Ta nghe cha nói, các đảng phái hoàng tử tranh đấu, Sở Cuồng thiếu chút nữa đã
chết sao?

“Nói đến lần đó, cũng thật là kinh tâm động phách, tiên hoàng có hai mươi tám
đứa con, tất cả đều muốn làm hoàng đế, lúc ấy tiên hoàng cũng có chút hồ đồ,
có người vu hãm Sở Cuồng muốn tạo phản soán ngôi, tiên hoàng không hỏi một
tiếng, liền nhốt hắn vào Đại Lý tự. Nghe nói bọn chúng mua chuộc người Đại Lý
tự, suýt chút nữa tra tấn chết hắn, chỉ còn lại nữa cái mạng, còn không phải
là nhờ lão tử nhà ta, với lão tử nhà nàng, hai người tiến cung can gián sao!
Hoàng thượng sau mới đồng ý thả hắn, nhưng mà hắn cũng thật lợi hại, vừa mới
ra, lập tức cắn ngược trở lại nói vì Hoàng thượng làm thanh sạch người bên
cạnh, lập tức tiêu diệt hết đám người hãm hại hắn, tiên hoàng sau cũng không
nói gì, bên người chỉ có Hoàng hậu nương nương, cho nên, rốt cục buông tay,
mang ngôi vị hoàng đế, truyền cho hắn.”

Nghe qua sơ lược, thì ra là năm đó qua khe cửa Thải Thải nghe thấy tiếng mẹ
khóc, nói cái gì mà đấy là chuyện ngu xuẩn lấy trứng chọi đá.

“Cha nàng, cùng với cha ta, liều mạng bảo vệ hắn, nhìn xem xem, bây giờ hắn
lại đối xử với ta và nàng như thế nào? Cướp đi thê tử của ta, lại còn đối xử
với nàng, ác độc như vậy nữa chứ!”

Nước ô mai không biết từ khi nào đã được đổi thành rượu! Không hiểu sao Thải
Thải càng nghe lại càng sầu. Sau đó tự mình châm rượu, Sở Vinh rất nghĩa khí,
cùng nàng chén qua chén lại, nửa canh giờ sau, hai người mặt đỏ bừng, Sở Vinh
khoác tay lên vai Thải Thải, lớn gan nói: “Không lấy được nàng, ta cũng thật
là thương tâm……. Thật thương tâm…….” Nói xong, cầm chén rượu lên, lại uống
thêm một chén nữa.

Thải Thải đứng lên, “Ta muốn đi nhà xí…….” Hai chân nàng loạng choạng, hoàn
toàn không nghe thấy Sở Vinh nói gì cả, bây giờ nàng thật vui vẻ, nhìn thấy
trong tay Sở Vinh vẫn còn ôm một bình rượu, liền chống vào tường, lắc lư đi ra
ngoài. Địa thế thanh lâu rất phức tạp, Thải Thải không tìm được phương hướng,
nhưng nghe thấy giọng nam nhân cùng nữ nhân ngày càng lớn, Thải Thải bèn đi
đến, hai tay chống lên tường, dừng lại thở một chút, lại xoay người một cái,
dưới chân liền mềm nhũn, bờ vai đụng vào song cửa phòng người ta.

“Gian tế Hung Nô đã vào thành —–” người bên trong mới nói được một nửa, liền
dừng lại!

Hắn quay đầu lại hung dữ trừng mắt nhìn về phía cửa sổ.

“Chủ công, có người nghe lén!” Một giọng nói trong trẻo từ bên trong truyền
ra.

Thải Thải chột dạ, bị người ta cho là kẻ nghe lén. Nàng nhanh chân muốn đi, ai
ngờ, cửa bị đẩy ra, một nam nhân cao lớn từ bên trong nhảy ra, Thải Thải bị
doạ nhảy dựng lên, ngã chúi về phía trước, va vào người nam nhân. Nguy rồi
nguy rồi, điều này, thật nguy hiểm, Thải Thải hoàn toàn không thể khống chế
toàn cục, không còn kịp nữa, nàng mặt nhăn mày nhíu —- ôm lấy người nam nhân
đã bị ngã gục xuống dưới.

“Chủ công!” Nữ tử thanh lệ đi theo ra sau, trợn mắt há hốc mồm, nhìn thấy chủ
công bị một tên công tử béo múp mặc áo gấm đè trên mặt đất không thể động đậy,
mà hai tay hai chân của chủ công, giương nanh múa vuốt quơ qua quơ lại, vươn
tay đẩy mặt nàng ra.

“Vô liêm sỉ!” Hắn mắng.

Giọng nói này, thật quen tai à nha, Thải Thải ngây ngô ngẩng đầu, thì thào
nói: “Thật xin lỗi……” Đột nhiên, sau lưng nàng chợt lạnh, cảm giác say bí tỉ
nháy mắt lại thanh tỉnh đi nửa phần. Sau đó nàng nhíu mày, chỉ có thể ngửa cổ
lên một chút, “Là ngươi?”

“Sao lại là…… nha đầu béo, còn không đứng lên, ngươi muốn mưu sát phu quân
mình sao?!!”


Hoàng Hậu Đè Bẹp Hoàng Thượng - Chương #85