Người đăng: HắcKê
CV 78: Xe chỉ luồn kimHai người bọn họ càng cãi càng hăng, kết quả vị thanh
sam công tử kia chỉ có thể vô cùng bất đắc dĩ, ngồi trên ghế uống trà, quần
chúng đang vây quanh để xem đột nhiên bạo động, la hét: “Rốt cục có bắt đầu
không vậy? Chúng tôi đã tốn công đợi dưới nắng cả một buổi trưa, là chuyện gì
đang xảy ra? Hai chín tuổi chẵn mà thôi, còn nữa,… ba mươi tuổi thì sao chứ?!”
Sở Cuồng vừa nghe thấy, liền ha ha cười to đi về phía Thải Thải, chóp mũi cơ
hồ đụng phải chóp mũi của nàng: “Đúng vậy nha, Ba mươi thì thế nào?” Nói xong,
thế nhưng theo bản năng dùng ngón tay xẹt qua cằm của nàng.
Thải Thải lập tức đẩy tay hắn ra!!
Sở Cuồng nghiêm nghị lại: “Rốt cục ngươi có muốn bắt đầu hay không đây?!”
Lúc này Thải Thải cau mày, đột nhiên thấy người trẻ tuổi mặc áo xanh đang uống
trà, nghiêng đầu hỏi: “Ngươi bao nhiêu?”
“Hai mươi lăm tuổi.” Hắn gật đầu cười.
“Vậy ngươi tên gì?”
“Tại hạ Nhiếp Lăng Phong.” Hắn lại gật đầu cười cười.
Thải Thải lại hướng về phía Sở Cuồng mà quát lên: “Còn ngươi, ngươi tên gì?!”
Hắn thong thả phe phẩy cây quath trong tay: “Long gia.”
Phi! Long gia! Thải Thải trong lòng phỉ nhổ, “Thật đúng là phách lối!”
“Ha ha, chỉ là thói quen, thật không còn cách nào khác.” Sở Cuồng khẽ mỉm
cười.
Quần chúng vây quanh để xem lại trào lên một làn sóng ồn ào, Thải Thải nhìn Sở
Cuồng, càng nhìn, lại càng thấy chướng mắt, thật ra thì, cũng không nhất định
không loại được hắn, đề mục nàng ra cũng không phải quá đơn giản như vậy, hắn
cho hắn là Hoàng thượng thì có thể vô địch sao? Vậy thì giữ hắn lại, nhìn hắn
bị bêu xấu đi! Khuôn mặt nghiêm túc của Thải Thải đột nhiên dịu lại chuyển
thành một nụ cười, nụ cười, không có ý tốt.
“Vậy hai người các ngươi nghe kỹ đây.” Thải Thải ngạo nghễ nói: “Hội quán mỗi
ngày đều có người đến người đi, rồng rắn lẫn lộn, dĩ nhiên sẽ có một ít kẻ
không trong sạch, hoặc là bọn người vô lại. Làm một chưởng quỹ, tự nhiên sẽ có
trách nhiệm vì chủ nhân mà coi trọng từng đồng tiền, vậy nên, sẽ phải là người
cón nhãn lực, có thể đối phó với mọi tình huống hỗn loạn trong quán, mắt thông
lục lộ.”
“Cho nên đề thứ nhất này, tên gọi ‘xe chỉ luồn kim’.”
Hiện trường tức thì an tĩnh lại, tất cả mọi người đều muốn biết, mắt thông lục
lộ trong miệng nàng đến tột cùng là có ý gì? Ngay cả Sở Cuồng cũng chắp hai
tay sau lưng, người đứng thẳng, muốn xem xem nàng định làm cái gì? Cây quạt
trong tay Thải Thải vung lên, mành treo ở toàn bộ bốn phía đều bị thả xuống,
Như gia tam thông mang ra sáu chậu than củi, để ở dưới đất, hai cái bàn được
ghép lại với nhau, trên đó là một tấm tơ lụa, trắng đến chói mắt.
Sau đó Như Nguyệt đem một bó kim may vung lên mặt bàn.
“Trong đề này, ta sẽ vẩy kim châm lên trên tấm lụa ở trong phòng tối, hai
người các ngươi, mỗi người một sợi tơ, hãy đem kim trên tấm lụa này xâu vào
sợi tơ, người xâu được nhiều hơn, sẽ thắng!”
Chỉ có nữ nhân mới nghĩ ra chiêu bài không chút phóng khoáng này mà thôi.
Khuôn mặt Sở Cuồng hờ hững.
Đến bên cạnh bàn, cầm sợi tơ lên, đột nhiên lại thấy, Như gia tam thông vẩy
nước lên trên đống than củi kia, khó trắng lập tức bốc lên, sau đó các nàng
tay cầm quạt, quạt vào chậu khói trắng, bao phủ xung quanh cái bàn, lập tức
hai người giống như đi vào sương mù dày đặc.
Sở Cuồng ho khan sặc sụa.