Văn 74: Tuyển Chọn Chưởng Quầy.


Người đăng: HắcKê

Buổi chiều hai người trở về, không đợi Thải Thải hỏi, hai người bắt đầu nói:
“Nương nương, trong cung hiện tại rất náo nhiệt.”

“Có người mừng thọ? Có người thành thân? Sao lại náo nhiệt?”

“Bởi vì Thái hậu nương nương sinh bệnh, cho nên tạm thời giao hậu cung cho
Hoàng thượng, muốn Hoàng thượng tuyển một người tài đức vẹn toàn tạm thời
thống lĩnh hậu cung, các nàng ấy nha, tựa như bồ câu uống máu, một đám so tay,
người nói xem, có náo nhiệt hay không đây?”

“Thái hậu sinh bệnh ư?!”

Thái hậu là giả vờ sinh bệnh, nương nương yên tâm đi, hai người bọn em đặc
biệt đến thỉnh an, Thái hậu nương nương đang dùng dưa hấu ướp lạnh, nương
nương rất khoẻ, nói đúng hơn là bà đã mất hứng thú quản lý cái đám hỗn loạn
này, vậy nên, tuỳ tiện để các nàng ta lộng hành, để bà kiếm chút thanh nhàn mà
thôi.”

“Thái hậu cũng thật là, nếu hậu cung mà bị lộng hành đến rối tung lên, muốn
thu dọn lại như cũ cũng thật nan giải, đến lúc đó không phải là làm khó chết
chúng ta sao?” Lại đột nhiên ngẫm nghĩ, nàng cũng sẽ không trở về mà, còn buồn
lo vô cớ làm gì chứ?

Long Ngâm cung.

“Hoàng thượng, nô tỳ từ thuở nhỏ đã phụ giúp phụ thân mọi việc trong nhà, việc
này, không làm khó được nô tỳ, nô tỳ là thật lòng vì Hoàng thượng mà phân ưu.”
Thục phi thế nhưng lại mở miệng với Sở Cuồng như vậy.

Trời thật nóng, mấy ngày nay Sở Cuồng bị đám nữ nhân này quấy đến đầu muốn nứt
ra, phiền muộn ngăn nàng lại: “Câm mồm, bây giờ trẫm rất bận, ngươi đi ra đi.”

“Hoàng thượng, nô tỳ cũng chỉ là muốn vì Hoàng thượng chia sẻ một chút mà
thôi.”

“Ngươi trước đi ra ngoài, cũng đã vì trẫm mà chia sẻ rồi.”

Đang nói, Đức phi vừa mới được thả ra, cũng lại đây thỉnh an.

Đức phi sau khi tiến vào thấy được Thục phi thần tình uỷ khuất, cười hỏi:
“Muội muội ngươi không phải luôn thích nhất là nghỉ trưa sao? Sao hôm nay lại
chịu khó như vậy, chạy đến đây thăm Hoàng thượng?” Thục phi nói: “Không phải
tỷ tỷ cũng rất chịu khó đấy sao?!”

Đức phi vạn phúc với Sở Cuồng, chỉ nói một câu: “Hoàng thượng —-“

Ai ngờ cây quạt của Sở Cuồng bay đến, nện vào trán nàng.

Sở Cuồng trừng mắt vỗ bàn: “Cút! Tất cả đều cút cho trẫm!”

Thượng thư phủ.

Mùa hạ năm nay thật nóng, Chu đại nhân đau lòng con gái, bèn kêu người bưng
mấy chậu băng, đặt ở trong phòng Thải Thải để tiêu nhiệt, Sở Vinh tiểu quận
vương không biết từ đâu kiếm được mấy quả vải, ông liền tự mình mang đến, cho
con gái làm quà vặt. Vừa đi vào liền thấy biển sách chồng chất, toàn bộ đều đổ
trên mặt đất, không có chỗ đặt chân, ông đứng ngoài cửa hô: “Con gái, con đang
làm gì vậy?”

“Phơi nắng, kẻo lại bị mọt ăn.”

Không phải là giọng con gái? Hình như là Linh nhi. Chu đại nhân lại hỏi: “Sao
Linh nhi lại ở bên trong?”

“Lão gia, nô tỳ là đang trông số sách phơi nắng này, tiểu thư dẫn ba cung nữ
tỷ tỷ đi ra ngoài, đại nhân, bây giờ tiểu thư thật bất công, đã bỏ quên Linh
nhi, còn đau lòng các nàng ấy, không mang Linh nhi theo!” Linh nhi uất ức lau
nước mắt, Chu đại nhân nói: “Ngươi đừng hồ nháo, tiểu thư cứ như vậy mà đi ra
ngoài sao? Đi đâu?!”

“Tiểu thư là cải trang đi ra ngoài, nàng nói buồn chán, nên muốn tản bộ!”

Trên đường cái kinh thành, có ba nô tỳ cùng một thiếu gia béo mập.

“Thiếu gia, đến tột cùng là người ra ngoài để làm gì vậy?”

“Bổn thiếu gia muốn xem một chút, có mặt tiền cửa hàng nào bán không, bổn
thiếu gia muốn mở một thư cục. Tốt nhất là hai tầng, tầng trên chứa sách, tầng
dưới làm phòng trà.” Vị thiếu gia béo tốt này chính là Thải Thải cải trang,
nàng đang nghĩ, tương lai bị Sở Cuồng hưu, nên cũng không thể cả đời ở lại
trong nhà, trở thành trò cười của cha mẹ, tốt nhất nàng nên vì tương lai của
mình mà tính toán một phen.

(thư cục: nhà sách)

Năm trăm lượng mua được một gian mặt tiền cửa hiệu không tồi.

Thải Thải thầm nghĩ sẽ làm một bà chủ sau rèm thưa, sau khi về nhà, còn không
uý kị mà mở miệng giành nói trước với cha mình.

“Cha, con gái muốn tổ chức một cuộc thi, thông báo tuyển chọn chưởng quầy!”

“Chủ quầy cái gì?”

“Con gái vừa mua một gian trà lâu rất lớn, tự nhiên muốn tìm người chưởng quầy
kinh doanh, nhưng mà, nhất định người đó phải có nhân phẩm, tài hoa xuất chúng
mới có thể mướn được, cha, bây giờ cha giúp con thu xếp chút nha.”

“Con thật sự không tính sẽ hồi cung sao?!”

Vừa nghe thấy lời này, mặt Thải Thải liền đen lại.

Chu đại nhân lập tức không dám nói thêm nữa.

………………………..

“Gần đây Hoàng hậu thế nào rồi?” Hiếm có nha, Sở Cuồng còn có thể nhớ đến Thải
Thải.

“Do thám nói, Hoàng hậu nương nương mua một gian trà lâu, còn đề bảng, thông
báo tuyển chọn chưởng quầy nữa.”

“Nàng lại bày trò cổ quái gì nữa đây. Chỉ là một tên chưởng quầy, cần lao tâm
lao lực như vậy sao?”

“Dạ, nghe nói là nam tử nhất định phải nhân phẩm, tài hoa xuất chúng mới có
thể đảm nhiệm cơ.”

“Hừ, hôm nay còn có nam tử nào lại xuất chúng hơn so với trẫm sao?!” Sở Cuồng
nhấp trà nghĩ.


Hoàng Hậu Đè Bẹp Hoàng Thượng - Chương #74