Người đăng: HắcKê
“Cha! Mẹ! Mọi người có thể nói ít lại, để con ăn bữa cơm cho lành có được
không, đừng gọi cái gì mà Hoàng hậu, Hoàng hậu chó má đó nữa mà!”
“Thải Thải, con trước nay luôn nho nhã, sao giờ lại thô tục vậy?” Chu đại nhân
rốt cục thái độ trở lại bình thường, vừa quạt cho con gái vừa nói: “Lần trước
mẹ con đi gặp con, những lời của con cha đều hiểu, con hẳn nên tự kiểm điểm
lại mình một chút, nếu không phải do thái độ của con đối với Hoàng thượng quá
ác liệt, Hoàng thượng cũng sẽ không lãnh đạm với con đến vậy!”
“Cha, người có gì làm chứng chứ?” Thải Thải thả lại cái chân gà vào đĩa: “Hắn
ghét bỏ là do con béo, hiểu không? Hắn không thích người béo, cha có hiểu
không chứ? Cho dù con có uỷ khuất cầu toàn ở trước mặt hắn mà khúm núm, hắn
cũng sẽ không thích con. Mà như vậy con chỉ có thể thêm tàn phá chính mình,
đến lúc đó người không ra người quỷ không ra quỷ, còn sống làm cái gì?” Cầm
khăn lên lau lau tay, nàng xem thường nói: “Tóm lại, Hoàng thượng cũng sắp phế
Thải Thải rồi, đến lúc đó, cha phải nuôi con đó.”
“Nuôi dưỡng! Haizz, Thải Thải, cha khi nào thì không muốn nuôi con chớ, cha
chỉ là muốn con có một phu quân tốt mà thôi!”
“Sở Cuồng tuyệt đối cũng không phải là phu quân tốt gì cho cam, vậy nên, cha
con cũng không tiếc làm chi.”
“Đúng rồi cha, cha nên nhớ chuyện con gái về nhà, người ngoài cũng không biết
đâu ——“
“Không biết?! Con gái à, xe của con còn chưa đến cửa, cả thiên hạ cũng đều
biết cả rồi, chỉ là con còn tưởng rằng người bên ngoài còn chưa biết thôi!”
“A ——” Thải Thải kinh ngạc một hồi, sau đó khép miệng lại, đứng lên nói: “Con
đi tắm đây, cha mẹ cứ từ từ ăn.”
Cảm giác lúc vừa mới về đến nhà, tựa như cá sông bị người đưa ra biển rộng rốt
cục cũng được trở về lại con sông nhỏ, tựa như cá biển lại được quay trở về
biển cả, tựa như chim nhỏ lại về tới tổ mình, Thải Thải vừa nằm xuống liền ngủ
ngay, ngày hôm sau khi mặt trời vừa lên cao mới trợn mắt dậy, Như Ý nói:
“Nương nương, phu nhân đại tướng quân, phu nhân và tiểu thư Hộ bộ thượng thư,
phu nhân, tiểu thư và nhị phu nhân Lễ bộ thượng thư, mang theo lễ vật, đến
thăm nương nương.”
“A, thật sự là một chút thanh nhàn cũng không cho người ta hưởng mà, còn không
cho người ta sống sao?!” Thải Thải hừ một tiếng: “Nói hôm nay ta không được
thoải mái, không gặp mặt được.”
“Nếu nương nương không gặp, lão gia sẽ bị mất thể diện mất thôi.”
“Haizz, vậy nhanh rửa mặt chải đầu thay đồ thôi, gặp thì gặp.”
Đám phu nhân tiểu thư quý tộc này, thật không ngờ lại nhiều chuyện như vậy,
Thải Thải không há mồm, ngồi ngay ngắn, biểu hiện vẻ mặt tươi cười nghe các
nàng nói là được, có vẻ mỗi phu nhân ở nhà đã chuẩn bị trước, sau đó liền đến
đây để nói chuyện giúp lão gia nhà mình. Thải Thải thầm nghĩ, chờ nàng bị phế,
chắc các nàng ấy sẽ khóc thét lên mất!
Lúc chạng vạng, Thải Thải cũng không giữ các nàng ở lại dùng cơm. Đến đình để
hóng gió. Đột nhiên lại nhìn thấy một người, trong tay ôm cái hòm, đứng ở dưới
đình. Nam nhân này, so với trước kia lại càng chín chắn hơn, mặc một bộ trường
bào nguyệt sắc, hai mắt dịu dàng.
“Sở Vinh?”
“Hoàng tẩu.”
Thải Thải gật đầu, Sở Vinh đi lên, hai người ngồi xuống trong đình, Sở Vinh
hai tay ôm cái hòm để trên bàn, “Món người thích ăn nhất, bánh ngọt đạo hương
thôn, vẫn còn nóng, ta cố ý bảo bọn họ lấy từ trong lò ra.” Tay chân luống
cuống mở hòm ra, lấy ra một cái, đưa cho Thải Thải: “Mau nếm thử, trong hoàng
cung không có đâu.”
Thải Thải tiếp nhận bánh ngọt, trong lòng một mảnh khác thường. Cầm lấy, bên
môi nhẹ cắn một ngụm, nhìn thấy Sở Vinh nở nụ cười vui vẻ, Thải Thải trong
lòng lại đau xót, rơi nước mắt, sau đó thì thào trách cứ: “Sở Vinh, ngươi nhất
định là cố ý, vì lúc trước ta không lấy ngươi làm phu quân, cho nên ngươi cố ý
đối tốt với ta như vậy, là muốn cho ta cảm thấy khó chịu có phải hay không?!”
“Ta, a, ta không phải như nàng nghĩ đâu.”Sở Vinh trở tay không kịp, ngồi
thẳng, cũng không dám hé răng nữa.
Nhưng nhìn thấy Thải Thải rơi lệ, nhịn không được, vẫn là rút khăn tay, đưa
cho nàng: “Ta, nàng lau đi, đừng khóc, ta biết cả đời nàng chưa từng chịu
nhiều oan ức như vậy ở trong cung, nhưng hoàng cung, chính là nơi nữ tử bị ức
hiếp nhiều nhất a.” Trong lòng hắn lại nghĩ, không giống với vương phủ, hắn
cũng không phải là một vương gia bần cùng, nếu Thải Thải ở nhà hắn, có thể
vênh váo tự đắc, cho đến lúc chết, cũng không biết đến cái gì gọi là bị ức
hiếp cả!