Người đăng: HắcKê
Nguyệt hắc phong cao, Như Nguyệt thân thủ mạnh mẽ, theo song cửa sổ trên tháp
nhảy xuống dưới, sau nửa canh giờ lưng mang theo cái bao gì đó, lại leo lên
lần nữa trở lại vào trong tháp, nàng đem bao đặt trên mặt bàn, phê bình thủ vệ
hoàng cung: “Đám thị vệ kia quá coi thường người ta, chỉ biết trông coi cửa
chính, cũng không thèm đi tuần tra.”
Nàng lấy trong bao bày ra, ba con gà béo, ba gói điểm tâm đủ màu, dụng cụ vụn
vặt sử dụng hằng ngày, còn có một bao lớn chứa đầy nến mà Thải Thải cần. “A,
nương nương đâu?” Như thế nào chỉ thấy Như Ý, Như Tâm? “Nương nương đâu rồi?!”
“Nương nương nói, người nhớ nhà, lên đỉnh tháp ngắm ánh trăng rồi.”
Như Nguyệt gói kỹ một con gà, trèo lên đỉnh tháp, nhìn thân ảnh mập mạp ngồi
bên ngoài ban công tòa tháp, “Nương nương, em đã mang thức ăn ngon trở lại
rồi.” Nàng đi qua, kết quả lại là một hồi lo lắng, ra là hoàng hậu nương nương
nén nước mắt, đang thấp giọng khóc.
“Nương nương, người yên tâm đi, nhất định Hoàng thượng sẽ thả nương nương ra
ngoài.”
“Ta không phải vì hắn, ta nhớ nhà, sau khi tiến cung ta chưa từng gặp lại cha
mẹ.”
Như Nguyệt nhớ tới thân thế của mình, cũng trở nên thương tâm, cha nàng chết
thảm dưới binh khí của Hung Nô, sau đó lại bị người Hung Nô phanh thây, toàn
thây đều không lưu lại, mẹ nàng chịu không nổi đả kích, theo cha mà đi, nếu
như không vì Thái hậu thương tiếc, ba tỷ muội các nàng mới thật sự không chỗ
nương tựa. Thải Thải biết rõ lời nàng làm Như Nguyệt thương tâm, vì vậy thở
mạnh cười, lau nước mắt hỏi: “Gà? Ta đói bụng lắm, tên cẩu hoàng đế kia, Sở
Cuồng chết tiệt! Muốn ta đói chết sao!”Dù sao trong này không có người trông
chừng nàng, nàng muốn mắng chửi người như thế nào thì mắng chửi người như thế
đó.
Nhìn thấy con gà, đem mở ra, hai tay cầm lấy: “Sở Cuồng ngươi cái đồ con lừa
này! Ta muốn đem ngươi bầm thây vạn đoạn, sau đó lột da tháo cốt, cả xương cốt
cũng không lưu, từ trên tháp vứt xuống dưới đi!” Thải Thải bẻ một cái đùi gà,
đưa cho Như Nguyệt:
“Này, theo giúp ta cùng nhau ăn Sở Cuồng!”
A — cùng nương nương ăn Hoàng thượng.
Như Nguyệt từ chối nói: “Nương nương ăn một mình đi, ăn nhiều một chút, nương
nương đói bụng em đau lòng.”
Thật tốt, vẫn còn có người yêu thương nàng.
Thải Thải miệng ngậm chặt đùi gà, lại nhẹ nhàng cắn một cái, không hề muốn ăn,
sau đó, nàng cũng không nhịn được nữa, phốc, nước mắt nóng hổi lại chảy ra.
Sau đó nghẹn ngào hít vào, thịt gà trong miệng rơi vào trên người, ây da, Như
Nguyệt vội vàng lấy Thải Thải, lo lắng nói: “Nương nương, người khóc em sẽ
luống cuống.” Thải Thải nghẹn ngào một hồi, lấy khăn tay ra, sâu kín thở dài
nói: “Ta còn tưởng rằng, quan hệ của ta và Sở Cuồng, chỉ là Hoàng thượng và
Hoàng hậu mà thôi, đáng tiếc, ra là trong suy nghĩ của hắn, ta chỉ là vật
chướng mắt.”
Thải Thải trầm tĩnh lại, quay qua Như Nguyệt đang sững sờ nói: “Nến đâu?”
“Đã đem tới, một bao thật lớn, Nương nương cứ dùng trước, chừng nào dùng hết,
em sẽ lấy thêm, muốn có bao nhiêu có bấy nhiêu.”
Làm hoàng hậu mấy ngày mà thôi, thiếu chút nữa ngay cả mình là ai cũng quên
mất, bất quá nhân họa đắc phúc (trong cái rủi có cái may), thì ra cái tháp này
đúng là tàng thư lâu cất chứa sách cổ, Thải Thải cần nến, chính là dự tính dọn
dẹp sách ở đây cho gọn gàng. Nàng đứng lên, phủi đi bụi bặm.
Đột nhiên nàng phát hiện trong góc có một bức tranh cuộn, mở phát, phát giác
thì ra đó là một tấm bản đồ, phần lạc khoản viết ‘Đại Sở long mạch’. Đại Sở
long mạch? Thải Thải lẩm bẩm, chẳng lẽ thật sự đó là long mạch trong truyền
thuyết sao? Vì thế nàng định ngồi xuống cẩn thận nghiên cứu nó.
(lạc khoản: phần đề chữ, ghi tên trên bức vẽ)
Đột nhiên, cửa tháp bị người đẩy ra.
Âm thanh của Trịnh công công truyền đến: “Nương nương, Hoàng hậu Nương nương,
phụng ý chỉ Thái hậu, lão nô đến đón Nương nương ra ngoài chủ trì đại cục.”
Thải Thải từ trên lầu đi xuống, tiện tay đem bức tranh cuộn lại, hỏi: “Sao lại
thế này?”
“Nương nương, công sứ Pháp đã bị giết! Hơn nữa, là ở yến hội chỗ Đức phi Nương
nương, ngay tại tẩm cung, tình huống rất quái dị. Lúc ấy trong tay Đức phi
Nương nương lại cầm một lưỡi dao rất sắc bén, phu nhân công sứ một mực chắc
chắn, việc này là do Đức phi Nương nương làm. Hậu cung xảy ra đại sự, vì thế
Thái hậu đặc biệt hạ chỉ, muốn lão nô thỉnh Nương nương ra ngoài, toạ trấn hậu
cung, để tránh lại xảy ra nhiễu loạn.”
“Doạ người!
Công sứ Pháp bị giết sao?
Thải Thải choáng váng, loại sự tình công sứ bị giết này, khả đại khả tiểu, ngộ
nhỡ xử lý không tốt, nhất định sẽ đụng chạm đến quan hệ hai nước!