Văn 62: Miệng Lưỡi Bén Nhọn.


Người đăng: HắcKê

“Ngài tức giận thật là vô cớ, không đầu không đuôi nói thiếp kê đơn trong
rượu, ngài không thấy thiếp cũng uống nhiều quá ngủ mất hay sao? Nếu như thiếp
biết rõ trong rượu có thuốc, vì cái gì còn muốn uống? Lại nói thêm…, Hoàng
thượng là nam nhân nha, đại nam nhân, chất vấn một nữ tử như vậy có hợp tình
hợp lý không chứ?!” Thải Thải sau khi đứng lên, ngẩng cao đầu, ngạo nghễ nhìn
nam tử phía trên còn cao hơn mình cả hai cái đầu.

“Tiểu nữ tử? Ngươi cũng được coi là tiểu nữ tử sao? Ngoại trừ tuổi tính là
nhỏ, còn có chỗ nào nhỏ chứ?” Hắn hừ cười lạnh: “A, đúng rồi, ngũ quan rất
nhỏ, đã bị thịt trên mặt ngươi chen chúc lại với nhau. Còn có chỗ nào nữa?
Chẳng lẽ ngươi muốn nói đến thân hình này của ngươi?!” Hắn dùng tay tạo hình
thùng nước, làm cho trong lòng Thải Thải như bị đâm một mũi nhọn, hai mắt Thải
Thải đỏ hoe, nhưng lại dị thường tỉnh táo.

Có một số người, lúc tức giận sẽ không có đầu óc, nhưng còn có một loại người,
lúc tức giận lại sẽ dị thường tỉnh táo.

Tỷ như Chu Thải Thải nàng, “Hoàng thượng đã không thích, vì cái gì cưỡng bức
thiếp vào cung? Nếu như không có Hoàng thượng chen chân, lúc này thiếp có lẽ
đã gả cho Sở Vinh rồi.” (NHN: Thải Thải nói hay lắm vỗ tay hoan hô)

Không nhất định nàng sẽ gả cho Sở Vinh, nhưng ít nhất, trong chuyện này chỉ vì
quyết định của Sở Cuồng mà tất cả mọi chuyện đều bị phá huỷ.

Nàng còn dám nói? Còn dám nhắc sao? Sở Cuồng nắm chặt tay lại, gân xanh nổi
lên, “Lúc trước là ai dùng tranh vẽ tú nữ giả mạo để lừa gạt trẫm? Là ai giả
trang một bộ dáng công dung ngôn hạnh để mê hoặc trẫm? Trẫm còn tưởng rằng
trẫm sẽ lấy được một giai nhân xuất chúng thế gian khó cầu, nhưng tại ngày đại
hôn đó lại nhìn thấy được một người lại không giống người, quả thực chính là
quả tú cầu khổng lồ!!”

A, ra là sự việc như vậy, thì ra là, bởi vì xem bức tranh tú nữ được vẽ gầy
đi, nhưng mà, bỏ điểm ngoài ý muốn này, hết thảy những thứ khác, Thải Thải khi
nào đã lừa gạt người, coi như là bức tranh, lừa Sở Cuồng cũng là tự chủ trương
của cha nàng mà thôi: “Vậy cũng muốn trách Hoàng thượng ngài tự tin quá mức,
tại ngài quyết định muốn lập hậu trước, vì cái gì không tự mình xem nữ tử ngài
lấy đến tột cùng là bộ dáng gì? Chớ để thiếp nghĩ rằng, ngài là vì nói cho
người trong thiên hạ, ngài là vị Hoàng đế tốt, một vị Hoàng đế không để ý đến
xấu đẹp, chỉ cần có tài đức vẹn toàn, vậy nên ngày hôm nay ngài mới hối hận,
thế thì thiếp có thể dùng bốn chữ để hình dung Hoàng thượng bệ hạ thì phải là
—- cương phức tự dụng!(khăng khăng giữ ý, bảo thủ) (quá đúng).


Hoàng Hậu Đè Bẹp Hoàng Thượng - Chương #62