Văn 57: Đừng Giành Ăn.


Người đăng: HắcKê

Lần đầu tiên hắn nắm tay của nàng. Lần đầu tiên cười với nàng. Lần đầu tiên
cùng nàng nói chuyện ăn ý với nhau. Đáng tiếc hai người đều có mục đích riêng
phải đạt được, cũng không thật tình, hai người bọn họ cũng cảm giác hôm nay
mình phải chịu thiệt rất nhiều. Nhưng chịu thiệt là nhỏ, mất mặt đất nước lại
là chuyện lớn, cho nên không nghĩ tới hai người bọn họ hợp tác vô cùng tốt,
làm Sở Cuồng đột nhiên lóe ra ý nghĩ, cảm thấy Chu Thải Thải ngược lại là một
người đồng hành hợp tác rất ăn ý. Ở khoảng cách này Chu Thải Thải, chỉ nhìn
vào ngũ quan, Sở Cuồng phát giác kỳ thật nữ nhân này bộ dạng cũng thật đẹp
mắt, có chút phung phí của trời, vì cái gì ông trời cho nàng khuôn mẫu coi như
không tệ, mà nàng đem thịt béo che dấu gương mặt xinh đẹp lại? Ai, nàng quả là
có chút đáng thương.

Buổi chiều hôm nay trời trong nắng ấm, mặt đất lại bị cơn mưa nhỏ đi qua toả
ra hương thơm dịu thật đặc biệt, ngày hôm qua công sứ phu nhân nước Pháp từng
nói muốn Thải Thải nếm thử mỹ vị điểm tâm của nước Pháp, vì vậy vỗ vỗ tay, lại
thấy người hầu Pháp mặc trang phục màu đen bưng một cái đĩa thật lớn đi lên,
để xuống trước mặt Sở Cuồng và Thải Thải, Thải Thải hai mắt tỏa sáng, bởi vì
điểm tâm, đựng trong đĩa bạc trông vô cùng xinh đẹp, mùi sữa xông vào mũi, mời
gọi người muốn ăn, trên mặt còn điểm hoa đào, quả mâm xôi, cũng vừa vặn.

Thải Thải chưa thấy qua, nhưng Sở Cuồng lại biết. Ba năm trước lúc Sở Cuồng
còn là hoàng tử cũng đã thử qua loại mỹ vị thức ăn này, chính xác là đã từng
nhớ không quên chỉ là về sau Đại Sở không có ngự trù nào có thể bắt chước đầu
bếp nước Pháp làm ra hương vị tinh xảo như vậy.

“Bánh ngọt không?”

Sở Cuồng khoe khoang đối với Thải Thải nói: “Loại mỹ thực này, gọi ‘Bánh ngọt
bơ’ cách làm cùng điểm tâm nước Đại Sở không giống nhau, Hoàng hậu nàng nếm
thử đi.”

Ngữ điệu của hắn giống như mang theo một ít ban ân, giống như đang nói…, hôm
nay hưởng sái trẫm thôi, cho ngươi biết một chút cái gì gọi là điểm tâm của
Pháp. Thải Thải coi thường nhìn qua Sở Cuồng. Sở Cuồng lựa chọn một chút, ý
bảo người hầu đem bánh ngọt lên đĩa. Sở Cuồng đặt trước mặt Thải Thải. Còn
không sợ phiền, lấy dao nĩa cầm lên, khoa tay múa chân hướng dẫn nàng sử dụng.
Hôm nay là thời gian trong truyền thuyết Sở Cuồng tâm tình tốt sao? Thải Thải
học theo thủ pháp của hắn cầm nĩa ăn, đem điểm tâm đưa vào đầu lưỡi. Khi tiếp
xúc thì mềm mại trơn bóng. Tư vị chưa từng thử qua, hài hòa lẫn nhau.

“Không phải dùng cách hấp.” nàng nói, vị loại này dùng cách hấp, tuyệt đối
không làm được.

Sở Cuồng nhẹ nói: “Tự nhiên không phải dùng cách hấp, chỉ dùng lò để nướng.
Đúng không?Merce đại nhân?”

“Hoàng thượng nói rất đúng, Hoàng hậu bệ hạ, loại điểm tâm này, chỉ dùng bơ
phối hợp với sữa, trứng gà, soda, quấy thêm bột mì sau đó đem vào lò nướng
nướng thành phôi bánh ngọt, cuối cùng trên mặt rải hạnh nhân chữ phiến 片, cây
hạch đào, hoa quả, một chút chocolate, mới làm thành món điểm tâm mỹ vị.”

“Chocolate là cái gì?”Thải Thải hỏi, phu nhân công sứ Pháp lập tức gọi người
mang tới đưa cho nàng cùng Sở Cuồng xem chocolate nước Pháp.

“Đây là thức ăn?”

Ngay Sở Cuồng cũng đều chưa thấy qua, rất ngạc nhiên: “Trẫm cũng chưa từng
thấy qua loại này.”

“Mời hoàng đế Đại Sở bệ hạ, cùng Hoàng hậu bệ hạ dùng thử.”

Sở Cuồng và Thải Thải khẽ vươn tay, lại cầm cùng một viên chocolate, hai người
đều sửng sốt, chỉ là không ai rút tay về. Thải Thải nhìn Sở Cuồng, ý là, hoàng
thượng ngươi vì cái gì cùng nô tỳ tranh ăn? Mà Sở Cuồng ý tứ là, làm sao ngươi
dám cùng trẫm tranh?


Hoàng Hậu Đè Bẹp Hoàng Thượng - Chương #57