Người đăng: HắcKê
Tiếng đàn du dương trầm bổng, tiết tấu thanh bình vui tươi, tiếng hát ca cơ
thập phần uyển chuyển réo rắt, hát:
Thiếp vốn là hoa sen tiên nữ, tâm sự chưa giải lệ đã như mưa.
Quân chỉ thấy hoa sen rơi lệ, lại biết hoa sen có bao nhiêu khổ?
Thiếp vốn là hoa sen tiên nữ, chỉ muốn quân tâm cùng quân hứa,
Đêm nay vì quân mà hát, nhưng chỉ là những khúc thương tâm.
Thiếp vốn là hoa sen tiên nữ, trong mộng cùng quân làm thi lữ. (bạn thơ)
Chỉ mong người hữu tình trong thiên hạ, một ngày nào đó thành quen thân.
Thải Thải nghe xong, nội tâm gợn sóng, hai tay nắm lấy lụa đỏ, một hồi cuồng
loạn nhảy múa, không có trật tự gì, cũng làm rối loạn trật tự của người khác,
thân hình vụng về không chịu nổi, nhưng Thải Thải lại tinh thông âm luật, hết
sức chuyên chú nghe từ ngữ của ca cơ, theo đó vụng về nhảy múa, tuy không ưu
nhã phiêu dật nhưng là âm vang mạnh mẽ, nhìn một thân trang sức màu đỏ làm
người ta sợ hãi, lụa đỏ khua trong tay, lại càng giống đại tướng quân trên
chiến trường, khí thế ngược lại áp đảo mọi người, tuy nhiên lại phá vỡ kết
cấu, làm rối loạn toàn bộ phi tử.
Mọi người bị nàng chen chúc ngã trái ngã phải, bước nhảy mất trật tự, Thải
Thải nhìn thấy, thâm nghĩ, muốn loạn liền loạn đi, vì vậy càng chen vào, đẩy
ba ngã bốn, vừa mang theo thân thể nặng nề như con quay xoay quanh, vừa đánh
tan đám mỹ nhân định quyến rũ trước mặt Sở Cuồng!
Tình huống này thật không giống với tưởng tượng của Sở Cuồng, thật ra Sở Cuồng
muốn cho nàng bẽ mặt, tự mình biết khó mà lui, không nghĩ tới nha đầu béo này,
người đàn bà đanh đá này mặt lại thật dày!!! Sở Cuồng bị Thải Thải làm cho cả
kinh đến nỗi phải đứng bật lên.
Thải Thải liếc xéo, nhìn thấy Lý Châu Nhi bị chen chúc lại góc lan can, ở một
bên thở dốc, Thải Thải không nói hai lời, lê thân thể mập mạp đến phía đó,
chuyển động về hướng nàng ta mà đâm vào. Thân thể nặng nề của nàng mạnh mẽ va
vào thân thể mảnh mai của nàng ta, Lý Châu Nhi đau đến kinh hô một tiếng, nước
mắt cũng rớt ra. Thải Thải ngược lại nhẹ nhàng, nhảy lùi ra một bước, thở hổn
hển, áy náy hỏi: “Xin lỗi xin lỗi! Châu Nhi muội muội, ngươi không sao chứ.”
Lý Châu Nhi bị đụng cũng không nhẹ, nhưng vẫn lắc đầu, chẳng thèm nói chuyện,
càng chẳng quan tâm chế giễu, cái gì cũng chẳng quan tâm, Sở Cuồng cả kinh há
hốc miệng, cả đời hắn cũng chưa từng thấy qua điệu vũ nào hỗn loạn như vậy,
mười nữ tử, ngã trái ngã phải, không bị giẫm mấy cái thì cũng là bị đâm tới bò
lên lan can, bằng không thì bị va cho ngồi dưới đất thở dốc, tất cả đều lẩn
sang một bên không dám tiến tới.
Trong nháy mắt, Thải Thải mới chú ý tới âm nhạc đột nhiên ngừng lại, tất cả
mọi người đều cả kinh nhìn mình, Thải Thải tỉnh táo lại, giơ cánh tay lên lau
lau mồ hôi trên thái dương, cười nói: ” Các tỷ muội sao lại không nhảy nữa –”
Thải Thải kéo chiếc váy ướt đẫm mồ hôi bước xuống bậc thang, nhưng không lưu
ý, đoạn gấm bị Lý Châu Nhi giẫm lên, nàng vừa bước xuống đài chân lại đạp phải
khoảng không, ngã chúi về phía trước!
A!~—- Thải Thải sợ hãi kêu lên, tất cả mọi người đều căng thẳng, tiêu rồi,
thân người này của Nương nương mà ngã xuống, chẳng phải là xong đời hay sao!!
Thải Thải sắt mặt tái xanh, khuôn mặt bị kinh sợ đến méo mó !!
Một bóng trắng nhào qua.
Ai nha~—!!
Nam tử trẻ tuổi thở dài, dưới thân thể Thải Thải nặng nề phát ra một tiếng
rên.
Không đau, rất mềm mại, Thải Thải vỗ vỗ tay, hình như là một người.
“Nương nương, người không sao chứ—” người bên dưới Thải Thải gian nan hỏi.
Thải Thải vội vàng đứng dậy, nhìn ân nhân cứu mạng mình, sợ hãi kêu lên: “Sở
Vinh? Tại sao là ngươi!”