Văn 50: Doạ Chết Ngươi.


Người đăng: HắcKê

Sau khi các phi tử thỉnh an, Thải Thải và Sở Cuồng ngồi xuống, chỗ ngồi không
được rộng lắm, Thải Thải vừa ngồi xuống liền chiếm hơn phân nửa, nội tâm Sở
Cuồng lại càng bất mãn, trong lòng muốn ngồi cách xa ra một chút, hắn thấp
giọng hỏi: “Ngươi nên cẩn thận một chút, nếu không ngay cả chỗ ngồi cũng bị đè
sập đấy, ngươi xem, ngươi chen vào làm ngay cả trẫm cũng không có chỗ mà ngồi
kìa.”

Mặt Thải Thải đỏ lên, định đứng dậy, lại bị Sở Cuồng níu tay áo lại: “Ngươi
đừng làm trẫm phải mất mặt, ngoan ngoãn ngồi đây, trẫm cố nhường ngươi chút là
được rồi.”

Có bây nhiêu mà cũng phải cố nhường sao? Tuy rằng Thải Thải và Sở Cuồng không
có chút tình cảm phu thê nào, nhưng mà tim Thải Thải cũng làm từ máu thịt, bị
người ta hai ba lần lạnh nhạt nói vậy, trong lòng cũng có chút thương tâm.
“Hoàng thượng khó xử như vậy, vì cái gì còn muốn thần thiếp tham dự?” Nàng nhỏ
giọng hỏi.

Sở Cuồng cười: “Bởi vì ngươi là Hoàng hậu. Chẳng lẽ ngươi không phải là Hoàng
hậu sao?”

Thải Thải thấp giọng thì thào: “Thần thiếp còn tưởng rằng Hoàng thượng không
xem mình là Hoàng hậu cho nên mới cố ý muốn làm thần thiếp xấu mặt đâu.”

“Ngươi cũng biết ngươi xấu?” Sở Cuồng cười mỉa hỏi.

“Với bụng dạ của Hoàng thượng, ngay cả một kẻ xấu xí cũng không để vào mắt.”
Thải Thải thản nhiên nói.

Chỉ một câu nói, Sở Cuồng lại cảm giác như bị dội một gáo nước lạnh, sét đánh
giữa trời quang, những lời nói này, kỳ thật không quá nặng, nhưng đối với một
Hoàng đế mà nói, ngươi nói hắn ra sao cũng được, dù hắn có lòng dạ hẹp hòi thì
cũng là một thánh quân minh chủ, Sở Cuồng trong lòng tức giận lồng lộn, nhưng
nhìn thấy Thải Thải giống như biết trước chuyển mắt nhìn mình, hắn không thể
động, cũng không thể phát hoả, cái gì cũng không thể làm, bởi vì vô luận hắn
làm cái gì cũng đều nghiệm chứng một câu ‘lòng dạ hẹp hòi’.

“Hoàng Thượng, đến lúc khai yến.”

Nội thị cười nói.

“Trước khi khai yến, trẫm muốn các phi tần nhảy múa cho trẫm xem.” Sở Cuồng
ngồi ngay ngắn lại mệnh lệnh.

Có thể nhìn thấy, các phi tử đã sớm chuẩn bị rất tốt, Lý Châu Nhi cười vui
mừng, đứng lên phúc thân nói: “Chúng tỷ muội nô tỳ đã soạn ra điệu ‘Lăng ba’,
muốn mời Hoàng hậu tỷ tỷ làm người múa chính.”

Thải Thải không ngờ Lý Châu Nhi lại nói vậy, nhất thời hiểu ra, thì ra nàng ta
cùng Sở Cuồng là một loại người, thì ra, Lý Châu Nhi cũng không phải loại nữ
tử thiện lương dịu dàng, hiểu được tiến thoái trong tưởng tượng của nàng, Thải
Thải rốt cục cũng hiểu được đến tột cùng cái gì là ‘chồn đi chúc Tết gà’.
Trong lòng nàng có chút mất mác, nhưng trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười, cũng
được, nhân cơ hội này, có thể thấy được thái độ của mọi người trong hoàng cung
này. Xem như đền bù mất mác ban nãy vậy. Nếu muốn xem nàng doạ người, Thải
Thải không sao cả, đứng lên hào phóng nói: “Bản cung dáng người không thướt
tha bằng bốn vị tỷ muội ở đây, nhảy múa nhất định sẽ rất buồn cười, nhưng hôm
nay Hoàng thượng cùng các vị tỷ muội tâm tình rất tốt, bản cung sẽ múa cùng
với mọi người, thoả mãn tâm nguyện của Hoàng thượng.”

Nói xong liền đi xuống, ra phía sau thay y phục. Khi Thải Thải đi ra, một thân
y trang hồng nhạt, tựa như một nụ sen cực lớn, vì vòng eo hơi thô, trên bụng
nàng lộ ra một vòng ngấn, trên người lại khoác thêm một dải lụa đỏ thẫm, Sở
Cuồng nhíu nhíu mày, trong lòng lại càng chán ghét, bốn phi tử ăn mặc giống
nàng nhưng nhìn có vẻ mềm mại thướt tha, làm các nàng càng thêm giống hoa sen
tiên tử, còn Thải Thải trông lại giống như một con cá béo thành tinh vậy.

Cũng không biết là ai không nhịn được cười ra một tiếng, Thải Thải cũng làm bộ
như không nghe thấy, lần này, toàn bộ chỉ có thể do một chữ ‘liều lĩnh’ mà ra,
giống như trong quá khứ, nhẫn nhịn mà chống đỡ.

Năm đó Hàn Tín chịu nhục dưới khố(*), hôm nay, lại có Thải Thải nàng. Nàng
hung hăng trừng mắt nhìn Sở Cuồng đang ngồi ngay ngắn trên kia. Chỉ thấy Sở
Cuồng vừa mới hé miệng định cười, lại bị ánh mắt nàng làm cho kinh sợ, sau đó,
từ từ trở nên lạnh lùng nghiêm túc. Bởi vì biểu tình tráng sĩ chịu chết kia
của nàng, chưa kịp làm cho hắn cảm thấy buồn cười, ngược lại, lại khiến hắn
cảm thấy hoảng sợ.


Hoàng Hậu Đè Bẹp Hoàng Thượng - Chương #50