Người đăng: HắcKê
Người tài giỏi ở chỗ nào thì tự mình biết, tựa như Thải Thải hiểu rõ chính
mình trong xương cũng không phải là dạng mềm mại yếu đuối, nàng càng thêm hiểu
rõ thật ra nàng rất béo, cho nên dù vừa ra đời liền khổ luyện vũ đạo bù khuyết
điểm, cũng giống như trời hạ hồng vũ, hiệu quả nhất định rất buồn cười, cho
nên nói người béo khiêu vũ nhất định xuất phát từ mục đích tìm niềm vui.
Sở Cuồng này cũng thật chán ngắt, Thải Thải một bên có chút nghi ngờ vị thiên
chi kiêu tử nhân gian này, hoàng đế chí tôn, đến tột cùng được bao nhiêu phân
lượng, một bên tiếc cho hắn nhàm chán ra thủ đoạn làm người nổi giận.
Hiện tại hoa sen nở rộ, hậu cung Tây Uyển một mảnh nước biếc lăn tăn, nụ hoa
sen chớm nở, cảnh sắc làm dễ chịu lòng người, cho nên gia yến lần này là
thưởng thức hoa sen, Thượng cung chuẩn bị vũ đạo của các nương nương lần này
cũng dùng hoa sen làm đề tài, vũ y xanh biếc, trên đầu là mũ hoa sen nở rộ,
người mặc vào sẽ giống như hoa sen tiên tử. Trang phục dựa theo số đo từng
nương nương, tài nữ, còn đo dáng người phác họa mà làm ra. Nhưng đến phần Thải
Thải, để nàng tùy theo vóc dáng mà cắt áo làm cho Thượng cung có chút khó xử,
bởi vì vũ y nhất định mặc vào người phải đẹp mắt, nhưng Thải Thải dù đổi ba
bốn mẫu vẫn rất khó xem, hoàn toàn không có tư thế linh động. Hơn nữa nàng tùy
cơ ứng biến không may dẫn đến sai sót, nhất định sẽ làm trò cười trong cung,
lén lút nghị luận cái mụ béo kia ngu xuẩn như thế nào, đần như thế nào, mặc vũ
y khó coi như thế nào, đừng nói nam nhân, là nữ nhân cũng không nhìn được, vạn
chúng chờ mong muốn xem mụ béo này nhẹ nhàng nhảy múa ra sao.
Thải Thải khổ cực suy nghĩ, không có biện pháp, cũng hiểu rõ Sở Cuồng chính là
đem nàng thành đối tượng mua vui, mấy lần trước không đạt được, ghi hận trong
lòng, nam nhân này lòng dạ sao lại hẹp hòi như vậy?
Đêm khuya, Thải Thải nằm ở Phượng Tảo cung nhìn qua màn lụa mỏng, nhớ tới cuộc
sống quá khứ vô ưu vô lự của mình, nhớ tới đối đãi chân tâm thật ý của cha mẹ,
lại nghĩ tới trong cung khắp nơi đều là miệng lưỡi tiểu nhân, cộng thêm tên Sở
Cuồng, trượng phu trên danh nghĩa của chính mình là người gây sự, Thải Thải
không cách nào ngủ được, thương tâm chảy xuống một hàng nước mắt, sau đó nhẹ
nhàng dùng bàn tay mập mạp vội lau đi, ánh nến trong phòng nhấp nháy, Thải
Thải cảm thấy trong không khí một trận gió lạnh, co người lại, đem mình từ đầu
tới chân quấn vào trong chăn.
“Hoàng hậu nương nương, mắt người sao lại sưng lên rồi?” Như Ý đi theo Thải
Thải một thời gian ngắn, mặc dù thậm chí lúc phong ba xuất hiện, nương nương
cũng trấn định tự nhiên, chẳng lẽ lại bởi vì chuyện này, nương nương lại khóc
sao? Nhưng nhìn nương nương buổi sáng thức dậy hỏi thăm chuyện tình hôm qua
trong nội cung, lại kiểm tra sổ sách, dùng qua đồ ăn sáng liền treo nụ cười
đến chỗ Thái hậu nương nương thỉnh an, sau đó trở về, tiếp tục bận rộn chuẩn
bị yến hội, giống như bình thường nha. Chỉ là hôm nay, Nương nương đều không
nói một lời, có lẽ có chút buồn bực.
Ngày hôm đó trời trong nắng ấm, Tây Uyển cảnh sắc đẹp không sao tả xiết, trên
đài lớn sắp đặt bình phong, ghế ngồi, bàn rượu, trên mặt bàn bày đầy các loại
trái cây đủ màu, cùng rượu ngon món ngon, Hoàng thượng cùng Hoàng hậu ngồi
cùng một chỗ, bốn phi tử ở bên cạnh, sau đó là vài tài nữ không được sủng, tất
cả mọi người đều tiêu tốn tâm tư ăn mặc thật đẹp, muốn nhân cơ hội trước mặt
Sở Cuồng biểu lộ ra phong thái của mình. Sở Cuồng cùng Thải Thải trước sau
tiến vào cửa Tây Uyển, Sở Cuồng cơ hồ chỉ dùng khóe mắt liếc qua Thải Thải,
cũng đã cảm giác được nàng thập phần xấu xí chướng mắt, Thải Thải cũng chỉ
theo ở phía sau, cảm thấy cũng không cần phải ở trước mặt hắn làm cho hắn cảm
thấy hứng thú.