Văn 42: Đi Tìm Phân Xử.


Người đăng: HắcKê

Sáng sớm ánh mặt trời tươi sáng, Thải Thải ngẩng đầu nhìn tẩm biển sơn đen to
đùng treo trên cửa cung kia, híp mắt, đôi môi thì thầm từng chữ ‘ Phì —- áp —–
cung’, còn chưa đợi thưởng thức ba chữ này, thịnh nộ lập tức dâng lên trong
lòng, ây da, Phì áp cung này là có ý gì chứ? Thải Thải trợn tròn mắt, đôi mắt
phượng có vẻ to lên không ít, khuôn mặt nàng nóng đỏ, hai tay ở sau lưng lại
bẹo một cái, “Tấm biển này, là do ai bảo đổi?!”

Tất cả mọi người đều không dám hé răng, dưới cơn thịnh nộ của Nương nương liền
không dám nói đây là phân phó của Hoàng thượng, đến lúc đó, Đế Hậu phu thê bọn
họ cãi nhau không nói, chỉ lo đám nô tài bọn họ phỏng chừng sẽ bị rơi đầu mất
thôi, tức thì, cả đám ‘rầm rầm’ quỳ phủ phục, dập đầu trên mặt đất, không khí
xung quanh yên lặng giống như sương đọng lại.

Nhìn thấy tình huống này, Thải Thải đương nhiên đoán ra được, ‘Phì áp cung’ ba
chữ này, là do ai ra tay. Khuôn mặt trắng nõn nghẹn lại, đôi môi anh đào méo
mó, mấp máy, phân phó cho Như Nguyệt đang đứng ở một bên: “Như Nguyệt, bây giờ
em trèo lên, đem tấm biển này lấy xuống, nếu các nô tài đã không ai nói lời
nào, vậy bổn cung tự mình tìm hiểu vậy, mấy con chữ to đẹp đẽ này, đến tột
cùng là từ diệu thủ của ai!”

Như Nguyệt cũng thật nghe lời Thải Thải, liền thi triển khinh công nhảy lên,
hai tay ôm tấm biển thật lớn kia, lại mau chóng nhảy xuống, ‘ầm’ một tiếng,
tấm biển nằm trên mặt đất tung lên một tầng bụi vôi, “Nương nương, đã lấy
xuống rồi ạ.”

Thải Thải nói, “Ba người các em giúp bổn cung khênh lên, bây giờ chúng ta đến
điện Thái hậu, để cho Thái hậu xem thử mấy chữ này có quen mắt hay không.”

Nha đầu kia, tính tình nếu bị kích động thì ngay cả sức chín trâu hai hổ cũng
không thể kéo trở về, thầm nghĩ, bình thường đừng chọc giận nàng, nàng sẽ im
lặng mà sống, Sở Cuồng ngươi thế nhưng sáng sớm lại không lo mà quản tốt triều
chính, lại nhàm chán mà đi làm chuyện đả thương con người ta như thế. Đoàn
người Thải Thải gióng trống khua chiêng, hạ quyết tâm, sợ rằng ‘Phì áp cung’
ba chữ này khơi khơi mà nằm trên cửa Phượng Tảo cung như thế này, cũng đủ để
đi vào lòng người, đủ để cho một đám người nhàm chán ở sau lưng chê cười một
phen, từ xưa đến nay người kính ta một thước, ta kính người một trượng, người
không khi ta, ta không khinh người, người không hại ta, ta cũng không hại
người! Thải Thải kêu ba nha đầu khênh tấm biển to đùng trên dưới trăm cân này,
một đường chậm rãi giống như đi dạo, nàng thầm nghĩ nếu ngươi đã cố ý nhục nhã
ta, ta sẽ cho ngươi xem, nhục nhã Hoàng hậu lại được ích lợi gì!

Mãi khi đến trước tẩm cung Thái hậu. Sở Cuồng đang ở trong hưng phấn vì ba chữ
viết hôm qua, nguyên bản là để bắt nạt ‘nhạc phụ’, thuận tiện trêu tức nha đầu
béo kia một phen, nhưng ngủ một đêm tỉnh dậy, bỗng nhiên lại hiểu được hắn
cũng không phải là một hôn quân có tính tình hài tử, Đế Hậu nhất thể, tấm biển
‘Phì áp cung’ kia là để làm hắn hả giận, nhưng nếu để mọi người biết, vạn nhất
truyền ra cung, chỉ sợ Đế Hậu lại thành trò cười cho người khác. Nguyên bản
hắn muốn bảo người đi hạ tấm biển kia xuống, nhưng vì vội vào triều, thành ra
lại quên mất.

“Hoàng thượng, Hoàng thượng, nguy rồi!”

“Vội cái gì chứ?”

Sở Cuồng thật rất ghét bộ dáng hoang mang rối loạn này.

“Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương cho người mang tấm biển kia, đi gặp Thái
hậu rồi.”

Hắn nhíu mày, sửng sốt hỏi, “Tấm biển nào?”

“Cái kia, tấm biển ‘Phì áp cung’ ấy ——“

Đáng chết, đám nô tài này động thủ thật nhanh, sắc mặt Sở Cuồng thoáng chốc
trở nên rất xấu, hắn mắng: “Đám nô tài các ngươi, chỉ biết dỗ trẫm vui vẻ, đám
chó săn này động thủ lấy lòng cũng thực mau, ai bảo các ngươi nhiệt tâm như
vậy?!” Nói xong, vung chén nước trà vào mặt tiểu thái giám nọ. Trong lòng lại
nghĩ, hừ, phì bà kia muốn dáng lại không có dáng, muốn hiền thục cũng không có
hiền thục, bản thân không sợ doạ người, lại còn khênh tấm biển kia đi khắp nơi
doạ người ta hay sao? Thật đáng giận, lại còn dám đem đến trước mắt Thái hậu
để cáo trạng nữa chứ!

(phì bà: bà béo)

“Hoàng thượng…… Thái hậu nương nương thỉnh Hoàng thượng sang dùng trà.”

Một nô tài bên cung Thái hậu sang đây, nhẹ giọng bẩm báo.


Hoàng Hậu Đè Bẹp Hoàng Thượng - Chương #42