Người đăng: HắcKê
Vị chuyên gia chưa đeo kính vào, chỉ dựa vào một chút mông lung bên ngoài mà
cảm thấy hình dáng khí chất chiếc đĩa này cũng không tệ, sau đó tự nhiên lại
sinh ra một cảm giác rất đặc biệt, ông dùng tay sờ thử, bề mặt tương đối có
cảm xúc, chuyên gia hô lên một tiếng, mang kính mắt vào, sau đó mở chiếc đèn
chuyên dụng lên. Ánh sáng chiếu lên đĩa, trong lòng ông thắc mắc sao cái đĩa
này nhìn giống hàng thật quá vậy? Nhưng cái đĩa này mua ở chỗ kia cơ mà.
Chuyên gia nhìn sắc men, hình dạng hoa văn, mặc dù cuối thời nhà Thanh cũng có
loại hoa văn như vậy, nhưng dựa theo kinh nghiệm, loại hoa văn này không được
hào phóng như thời Đại Đường.
Vị chuyên gia này cũng không dám nói bừa, liền cười bảo: “Tạm thời tôi cũng
không chắc lắm, để tôi đi gọi cú điện thoại đã.” Hắn đi ra ngoài rồi, A Đức
thầm nghĩ, nếu ông ta hoàn toàn phủ định thì không sao, nhưng không nghĩ tới
lại ấp a ấp úng như vậy, A Đức nhìn chiếc đĩa kia mà ngẩn người.
Rất nhanh có vài chuyên gia đi vào, sau đó tiến hành hội thẩm chiếc đĩa này.
Những thiết bị phủ đầy bụi kia cũng được huy động tới, có thể thông qua chúng
để kết luận niên đại của chiếc đĩa này.
Nói như thế nào đây nhỉ, các chuyên gia cảm thấy thứ này vốn không nên xuất
hiện ở khu du lịch, nhưng khi cầm vào tay cảm giác lại rất chất.
Kết quả việc xem xét nguyên bản có thể dùng mười phút để hoàn thành lại kéo
dài đến nhiều giờ, mấy vị chuyên gia kia rất ngạc nhiên, làm sao Bánh Bao có
thể có những kinh nghiệm mà đến chính bản thân bọn họ cũng không thể nhìn ra
được như thế?
“Cô bé à, nếu không phải là vận khí của cháu rất tốt thì chắc chắc là nhà cháu
có di truyền về khả năng này rồi, rất có mắt nhìn đấy!”
A Đức nghĩ, dĩ nhiên là đồ thật?!
Thải Thải khách khí nói: “Tiên sinh nói quá rồi, trong nhà cháu từng có vài
chiếc giống vậy, cháu phát hiện trong lòng chiếc đĩa vì nung quá lâu, cho nên
sắc men ngưng tụ không tan, đóa hoa sen này có một cánh khác với những đóa còn
lại, cho nên cảm thấy quen thuộc mà thôi.” Có đến mấy chiếc? Đó là đĩa xuất
phát từ Đường triều, cái người bán cho con bé nếu biết được chắc buồn bực đến
chết mất, ông ta hỏi: “Cháu mua nó bao nhiêu vậy?”
“Ba ngàn.” Thải Thải đáp.
“Quản lý của chúng tôi sắp về, cháu có thể chờ một lát hay không?” Thải Thải
chớp chớp mắt, ông ta cười: “Quản lý của chúng tôi muốn nói chuyện với các
cháu, nếu công ty chúng tôi muốn mua lại chiếc đĩa này, ra giá bao nhiêu là
cháu có thể vừa lòng?”
Ra giá? Thải Thải nghĩ, nàng đâu có định ra giá, chỉ là muốn chơi thôi mà. Lúc
này, một người đàn ông mặc tây trang mang kính đi vào, cười nói: “Tôi nghe nói
món báu vật lần này là do một nữ sinh hơn mười tuổi phát hiện, giật mình không
ít, em thật là tài.” Rồi hắn tự mình đi qua xem xét chiếc đĩa một cách cẩn
thận, hắn là người giỏi nhất ở đây, cũng là chuyên gia cao cấp nhất cả nước.
Khi hắn nhìn thấy chiếc đĩa này, liền kiểm tra những đặc điểm mà lúc nãy Thải
Thải có nói qua.
Hắn yêu thích đến nỗi không muốn buông tay, nói: “Chiếc đĩa này, em mua chỉ có
ba ngàn, chẳng qua theo chúng tôi thấy, những món đồ như thế này lại vô cùng
hiếm, hoa văn lại rất đặc sắc nữa.”
“Đúng vậy, đây là đồ dùng của quý tộc mà.” Thải Thải nói. Sở Cuồng đứng bên
cạnh hoàn toàn không quan tâm, chỉ nhìn mấy món đồ sứ đặt trong tủ kính của
bọn họ, hắn chú ý vào mấy món đồ Đường triều, cười lạnh một tiếng: “Bày nhiều
đồ giả như vậy để làm gì chứ?” Mọi người ngẩn ra, đúng là đồ giả, cho nên cũng
không dám đem trưng bày ở bên ngoài, nhưng mấy món này cũng rất giống thật,
cho nên có thể dùng để đánh tráo với hàng thật, nếu không xem con dấu thì căn
bản chẳng ai có thể nhận ra.
Lúc này bọn họ mới biết mình gặp phải toàn cao thủ rồi.
“Tôi ra giá một trăm hai mươi vạn, có lẽ mấy bạn cũng hiểu, tuy rằng món này
là đồ thời Đường, nhưng dù sao cũng chỉ là một chiếc đĩa nhỏ mà thôi.”
Thải Thải không hề nghĩ ngơi, “Một trăm hai mươi vạn thì một trăm hai mươi
vạn.”
Đối phương không ngờ nàng lại dứt khoát như vậy, bởi vì nếu đem ra đấu giá có
lẽ cũng được trên dưới ba trăm vạn.
Bọn họ nói cần thẻ để chuyển khoản, Thải Thải đặt cặp xách trên bàn mà kiếm,
bảy ngàn tệ tiền mặt cùng với mấy thứ linh tinh lộn xộn trong đó đều lôi ra
hết, tìm nửa ngày mới thấy tấm thẻ vàng kia.
Nàng tiện tay đưa cho chuyên gia, vị chuyên gia kia囧, mà thôi quên đi, người
ta là cao nhân mà. Cao nhân thì luôn có tính cách của cao nhân, người ta như
vậy, cũng đâu cần tính toán là bao nhiêu tiền, đâu cần cò kè mặc cả chứ.
Quên đi, hắn chạy đi tìm kế toán chuyển khoản vậy.
Cả đám ngồi uống nước.
A Đức là trà.
Còn Sở Cuồng và Thải Thải thì uống coca.
A Đức vẫn còn ngơ ngẩn, nhìn chằm chằm MM béo phì bốn mắt, lại nhìn sang thiếu
gia, vừa hãy hắn còn nghĩ là nàng ôm đùi đại gia. Bây giờ mới cảm thấy đùi
nàng cũng thực thô, hắn thử tính, mới không được sáu ngày, đã kiếm trở về một
trăm hai vạn.
Oa, dựa vào, cái quái gì vậy chứ? Hình như thiếu gia đã tập mãi thành thói
quen với cô nàng này rồi.
Tiền được chuyển khoản xong, kiểm tra tài khoản trên máy tính thì được một
trăm bốn mươi vạn.
Thải Thải tùy tiện ném vào cặp xách, nói với A Đức: “Không phải đã nói là sẽ
đi quần ngựa Thiên Mục Sơn lái xe sao?”
Lời nói này khiến ai cũng ngớ ra, hả, lái xe ở quần ngựa?!
“Em gái à, em có điện thoại không cho tôi số đi?”
Thải Thải chưa kịp đáp, Sở Cuồng đã nắm tay nàng kéo ra ngoài rồi.
Gã quản lí điên cuồng đuổi theo ở phía sau, nói: “Sau này nếu em có tìm được
món gì, lại không muốn giữ lại, thì đem tới đây cho tôi nhé.”
Lúc này Thải Thải mới dừng lại, rút di động của Sở Cuồng từ túi quần hắn ra,
hỏi số rồi nhá máy trở lại, “Là số này. Có gì tìm tôi.”
“Hửm, bọn họ còn có chuyện gì mà tìm nàng nữa chứ?”
Thải Thải nói: “Chẳng qua là tôi chỉ có thể nhận ra mấy món từ đời Đường trở
về trước thôi, à, có nhiều món tôi chưa thấy qua thì không thể nhận ra đâu
nhé.”
“Chưa thấy qua, thì không nhận ra……?” Rốt cục là cô bé này đã thấy bao nhiêu
món đồ đời Đường rồi chứ?!
Cho đến khi Thải Thải bước xuống bậc thang, leo lên xe, A Đức vẫn còn ‘tâm hồn
treo ngược cành cây’.
Đến quần ngựa Thiên Mục Sơn, Sở Cuồng chọn hai con ngựa tốt nhất trong chuồng,
lại thuần thục leo lên ngựa như người ta điều khiển xe máy vậy, con ngựa nghe
lời hắn một cách răm rắp.
Tư thế cưỡi ngựa của Sở Cuồng vô cùng đẹp mắt, phong độ.
Bỗng nhiên hắn vung roi quất ngựa chạy, dáng vẻ tiêu sái lỗi lạc, khiến nhiều
người không khỏi vỗ tay trầm trồ.
Thật lâu rồi hắn chưa được thống khoái như vậy, trong thành phố không được
cưỡi ngựa. Hắn chạy như bay, nhìn thấy hàng rào cao cao phía trước.
Mọi người nhảy dựng, hắn định làm gì, muốn nhảy qua hàng rào này sao?!
Viên quản lý còn tưởng là hắn không khống chế được ngựa, lập tức chạy về phía
đó!
Ai ngờ hắn nhẹ nhàng kéo cương ngựa, con ngựa dồn sức về phía trước, ‘phốc’
một tiếng đã nhảy ra ngoài, hoàn toàn không dừng lại, điên cuồng chạy một vòng
trên cỏ.
“Giỏi quá!” Vài tuyển thủ đua ngựa cùng huấn viện viên ở bên ngoài vòng đều
trợn mắt há hốc mồm.
Tiếng huýt sáo, tiếng vỗ tay hoan nghênh vang lên rầm rộ!
Chờ khi Sở Cuồng quay trở lại, hắn xoay người xuống ngựa, động tác vô cùng đẹp
mắt, khi hắn rơi xuống mặt đất, con ngựa liền chạy đi.
Mà hắn lại vững vàng đi về phía Bánh Bao.
“A Đức, đưa chìa khóa xe cho trẫm, trẫm muốn tìm chỗ không người dạo một lát!”
-oOo-