Người đăng: HắcKê
Sở Cuồng hỏi một câu: “Chúng ta muốn kết hôn thì cần làm gì?”
“Kết hôn?” Sở Tụ nhìn hai người trẻ tuổi, cô có nghe Diệp tổng nói, cô bé này
là em gái của hắn, em gái kiểu gì thì cô không rõ lắm, nhưng tất cả các chu
cấp đều được tiến hành như con cháu Diệp gia. Còn cậu trai trẻ tuổi này, Diệp
tổng nói đó là bạn hắn, nhìn dáng dấp thì cũng là người có thân phận, cô hoài
nghi có khi nào đó là con trai của đối tác làm ăn của Diệp tổng hay không?
Nhưng mà chuyện kết hôn này, hai người bọn họ còn quá nhỏ.
“Chuyện này tôi phải hỏi Diệp tổng đã.”
“Đợi chút, chúng ta muốn kết hôn, vì sao phải hỏi Diệp Hạ Thái?”
“Việc này……” Sở Tụ là lo lắng cho hai đứa trẻ này, có phải bọn họ đã được Diệp
gia an bài hôn sự hay không? Cũng chưa biết chừng, nghe nói lão tổng trước khi
qua đời từng có con gái riêng, chẳng lẽ chính là vị tiểu MM này? Sở Tụ cười
một tiếng: “Các vị còn nhỏ, phải đủ tuổi quy định mới được nha. Các vị phải
chờ ít nhất 4 đến 5 năm nữa mới được.”
“Vậy nếu chúng tôi muốn kết hôn thì làm sao?” Bánh Bao hỏi.
“Có thể đến Hongkong, bên kia pháp luật quy định độ tuổi kết hôn là mười sáu,
chỉ là, nếu các vị còn chưa đủ hai mốt tuổi, thì phải có được sự đồng ý của
người lớn hai bên mới được.”
Sở Tụ nghĩ có lẽ đôi tình nhân nhỏ này đang quá kích động mà thôi, cô đành
giải thích mấy vấn đề, xong liền cáo từ đi rồi ra ngoài.
Sở Cuồng móc đồ trong balo ra, nói: “Chờ gặp mặt Nhiếp Lăng Phong xong, chúng
ta liền đi kết hôn, ta thấy bên ngoài cũng rất thú vị, không bằng chúng ta ra
chơi một chút đi.” Tắm rửa thay y phục, Sở Cuồng thu dọn thẻ chứng minh, thẻ,
tiền mặt vào. Rồi nắm tay dẫn Thải Thải ra cửa, cũng không nói lời chào Diệp
Hạ Thái, đã ra cửa đi đến bến xe, thấy có rất nhiều người xếp hàng, hỏi ra là
họ đang mua vé, vì vậy cũng chen vào xếp. Mua hai vé chuyến 206, hai người lên
xe, chợt, Sở Cuồng lại khựng người lại.
“Chàng sao vậy?” Bánh Bao níu lấy vạt áo hắn, sợ bị lạc, Sở Cuồng đáp: “Lúc
này hình như ta thấy một người.”
“A Đức!” Sở Cuồng xoay người lại, lớn tiếng kêu lên một câu.
A Đức cười từ từ nhảy ra, trong tay cầm một hộp bắp rang bơ vừa ăn vừa cười,
dùng khăn giấy lau miệng, cười nói: “Thiếu gia, cậu khỏe không?”
“Ngươi theo dõi đã bao lâu rồi?”
“Tôi đâu có theo dõi, tôi chỉ đang đi du lịch thôi, không ngờ thiếu gia cũng
đi du lịch, cho nên mới đụng trúng như vậy. Trùng hợp quá, vậy thì chúng ta
cùng đi đi.” Gã một đường đi theo cùng, từng nói không rời khỏi thiếu gia,
nhưng lại phát hiện người bạn tổng giám đốc kia của thiếu gia chăm sóc thiếu
gia rất tốt, cho nên gã mới yên tâm, sáng nay thấy thiếu gia ra cửa, gã liền
cùng đi đến bến xe luôn. Trong tay gã cũng nắm một tấm vé 206, cười: “Thật
trùng hợp, thiếu gia cũng định đi Hàng Châu hả?”
Sở Cuồng thầm nghĩ, bên cạnh Diệp Hạ Thái có Sở Tụ phục vụ hắn, bên cạnh mình
cũng có một A Đức hầu hạ, xác thực có thể giảm bớt không ít phiền toái, ví dụ
như việc xếp hàng mua vé này chẳng hạn, Sở Cuồng có chút chịu không nổi, A Đức
cười nói với Bánh Bao: “Chào MM mập mập bốn mắt nhá!”
“Không được vô lễ, nàng là thiếu phu nhân nhà ngươi đấy.”
“Biết, biết, thiếu phu nhân!” A Đức cười ha ha nói: “Thiếu gia, thiếu phu nhân
bốn mắt MM, chúng ta lên xe thôi.”
Đại khái sau một giờ bốn mươi phút, mấy người xuống xe ở bến xe Hàng Châu, A
Đức nói: “Tôi đã online đặt phòng ở khách sạn tốt rồi.”
“Ngươi làm thế nào?” Bánh Bao tò mò hỏi. A Đức phe phẩy chiếc laptop mini:
“Chỉ cần có băng thông rộng là OK thôi, khách sạn ở bên Tây Hồ, buổi tối đứng
ở cửa sổ có thể thưởng thức cảnh đêm ở Tây Hồ rất rõ ràng.” Bánh Bao dường như
rất tò mò với việc lên mạng, A Đức ngồi xuống, mở máy lên thao tác cho nàng
nhìn, Bánh Bao vô cùng ngây thơ nói: “Máy tính thì ta có biết, nhưng vật nhỏ
tí ti này cũng là máy tính sao?” A Đức cười hì hì, thật ra thì đi ra ngoài với
thiếu gia cũng tốt thật, có thể kiếm thêm chút tiền bỏ túi riêng để tiêu xài
nha.
“Laptop mini?” Sở Cuồng phân phó: “Chỉ dẫn cho thiếu phu nhân đi.”
“OK, đơn giản thôi, tiện thể để tôi giúp hai người làm card mạng[1] luôn.”
là một bản mạch cung cấp khả năng truyền thông mạng cho một máy tính. Nguồn:
Wiki.
A Đức lấy một cái máy PSP[2] ra, để lấy lòng Bánh Bao, “Em cầm cái này chơi
trước đi, chơi vui lắm á, trong này có nhiều trò chơi 3D lắm.” Thải Thải dùng
tay ấn vào, một trò chơi hiện ra, A Đức nói: “Super Mario, em lớn thế này rồi
nhưng chắc chưa từng chơi Super Mario đâu nhỉ, đây là trò chơi thăng cấp bảng
PSP, chơi rất thích, cũng thích hợp cho mấy đứa chơi nữa.” Thải Thải cầm PSP,
A Đức dạy cho nàng cách dùng cách phím, dường như Bánh Bao đã hoàn toàn bị máy
chơi game hấp dẫn. Sau đó không nói một lời, hoàn toàn một mình du lịch trong
thế giới trò chơi.
Sở Cuồng thì lấy điện thoại di động ra xem phim.
Sau khi xuống xe.
A Đức dẫn hai người đến phòng đã đặt, ở đó cũng có cho thuê xe theo ngày.
Một ngày hơn ba trăm khối, A Đức cảm thấy rất có lời. Cho đến khi báo cáo với
lão gia, cứ hô lên một ngàn khối, dù sao thì gã cũng phát hiện ra, thiếu gia
căn bản chả biết gì cả.
Đầu óc thiếu gia tựa như bị cửa kẹp vậy, có nhiều chuyện không hiểu được.
Mà MM bốn mắt béo mập này cũng vậy.
Nói như thế nào nhỉ, vật họp theo loài.
Nhưng cái cô MM bốn mắt mập mạp này cũng có phúc khí thật, lại ôm được bắp đùi
của cậu thiếu gia này.
Bánh Bao cầm PSP đặt mông ngồi trên ghế salon trong phòng rồi thì không thèm
động đậy nữa, cứ vùi đầu chơi game, Sở Cuồng nhàm chán đi tới bên cạnh nàng
ngồi xuống, hỏi: “Đây là cái gì?”
“A, đây là Super Mario, chàng xem ta nhấn một cái như thế này, tên tiểu tử này
sẽ nhảy lên, còn mấy thứ ở dưới chính là kẻ xấu.”
“Cho trẫm chơi với.”
Bánh Bao đang chơi hăng say, thấy ánh mắt Sở Cuồng đang nhìn mình, không cam
lòng đưa PSP ra, Sở Cuồng sắp cầm lấy thì Bánh Bao lại rút tay về: “Chàng đi
xem TV đi.”
Sở Cuồng đành mở TV ra, ngồi xuống xem phim. Sở Cuồng thích nhất là phim cổ
trang, nhưng xem rồi lại cảm thấy hoàng đế và triều cục trong phim thật dễ để
cho người ta xâu xé.
Nhàm chán chuyển kênh, lại thấy Kỷ Hiểu Lam[3] miệng đồng răng sắt, thầm nghĩ,
nếu thần tử của hắn mà giám giả ngu trước mặt hắn như vậy, hắn nhất định sẽ
chém đầu kẻ kia.
[3] Là phim này đây – Bản lĩnh Kỷ Hiểu Lam :]]
Đổi kênh khác, lại là Khang Hy cải trang vi hành, hắn kinh hồn, sao mới rồi
làm thần tử, bây giờ đã trở thành hoàng đế[4] rồi?
Quốc Lập) trong này cũng là người đóng vai Kỷ Hiểu Lam trong bộ Bản lĩnh Kỷ
Hiểu Lam phía trên ;))
Đây, đây là soán vị sao?!
Vị hoàng đế lúc nãy trông có vẻ rất sáng suốt, sao mới đó lại bị soán vị rồi
chứ?
Sở Cuồng nhớ lại thái sư đại nhân nhà mình.
Ài……
-oOo-