Mua Ga Giường.


Người đăng: HắcKê

Thải Thải sợ nhất là khiêu vũ, nhưng mà hôm nay nàng không suy nghĩ liền đã
đồng ý với Diệp Hạ Thái, Diệp Hạ Thái kéo nàng về phía một góc không người chú
ý cần cửa sổ, cười nói: “Đây là thư ký dạy ra, muội làm theo ta nhé.” Hai
người đu đưa theo nhạc, Thải Thải vô cùng cố sức, nhưng không cẩn thận lại
giẫm phải chân Diệp Hạ Thái. Hắn vẫn không đem tay nàng đặt bên hông hắn, mà
là cầm lấy hai tay nàng. Hai người tận lực giữ chút khoảng cách với nhau.

Ở khoảng cách này cũng đủ để Sở Cuồng nhìn thấy, người ở bốn phía cũng nhìn
sang, một ông chú vô cùng lãnh khốc, nắm tay một cô bé đeo mắt kiếng xấu xí
khiêu vũ, buồn cười chính là bước nhảy của bọn họ không vượt quá bốn, làm ơn,
bây giờ còn ai muốn nhảy bốn bước nữa chứ? Nhưng mà không biết vì sao, các cô
gái lại ôm má, lòng sinh hâm mộ.

Thải Thải đạp bẩn giày của Diệp Hạ Thái. Nhưng mà ánh mắt nàng vẫn mãi đi tìm
bóng dáng của Sở Cuồng, hả? Không thấy? Nàng dừng lại, tìm kỹ, người, vẫn
không thấy?

Diệp Hạ Thái cau mày, nhìn bốn phía: “Có lẽ là đi nhà vệ sinh, mới rồi hắn
uống không ít bia.”

Quả nhiên, Sở Cuồng từ góc WC đi ra, cười ngoắc ngoắc tay. Hai người trở về,
Thải Thải nói thầm: “Chỗ này ở lâu nhức đầu quá, ta muốn đi về.” Sở Cuồng liền
cầm áo nhung lên, khoác vào cho nàng, sau đó kéo khóa kéo lại, lại còn cẩn
thận cài nút ngoài, quàng thêm khăn quàng cổ, nắm lấy tay nàng nói: “Đi thôi.”
Diệp Hạ Thái đã trả tiền rồi, ba người đi ra ngoài, tài xế thấy vậy mở cửa cho
họ lên xe.

Trở lại khách sạn, Bánh Bao và Diệp Hạ Thái tạm biệt nhau, hai người cùng trở
về phòng.

“Sở Cuồng, chàng ghen sao?” Thải Thải tắm xong đi ra ngoài nhìn thấy Sở Cuồng
đang xem TV.

“Trẫm không ăn giấm, trẫm nghĩ thông suốt rồi.”

“Chàng nghĩ thông suốt cái gì?” Thải Thải không hiểu, hắn ôm lấy cổ nàng, sau
đó rút khăn lông ra lau tóc cho nàng, sức tay vừa đủ khiến nàng rất thỏa mái,
Bánh Bao không tự chủ được nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại. Sau đó hưởng thụ việc
Sở Cuồng xoa vai đấm bóp cho mình, hắn không nóng không lạnh giải thích: “Lúc
nãy thấy hai người khiêu vũ, đúng là trẫm có hơi ghen một chút.”

“Một chút?” Bánh Bao kinh ngạc chất vấn.

“Thì cứ coi như là có ghen đi! Chỉ là sau đó trẫm lại nhớ nàng và hắn cũng đâu
tùy ý được, cho nên, nàng nhất định là của trẫm.” Hắn áp vào hôn lên má nàng
một cái. Thải Thải cúi thấp đầu cười một tiếng, lại cố ý bảo: “Thế nhưng cũng
không nhất định, lúc có chàng thì chúng ta không tùy ý được, nhưng lúc chàng
không có mặt, chẳng phải chúng ta lại rất thoải mái hay sao?” Sở Cuồng nghe
vậy thì sửng sốt, hóa đá trong chốc lát, trong miệng hàm chứa một câu nói
không rõ ràng.

“Trẫm sẽ không khi nào mà vắng mặt cả.” Hắn nhàn nhạt nói, đây là câu nói lẫy
duy nhất từ khi đến đây.

Sau đó lại dùng hành động ‘ăn sạch sẽ’ để giải quyết vấn đề.

Ăn cả đêm, ăn ngon lành, mệt mỏi, ăn xong hai người ngủ thẳng đến khi mặt trời
lên cao.

Đêm qua là lần đầu tiên bọn họ hoàn hoàn chỉnh chỉnh yêu sau từ sau khi đến
với thế giới này.

Nhưng Thải Thải cảm giác thật là đau, đau như bị xé rách vậy.

Buổi sáng tỉnh dậy mới phát giác, trên tấm trải giường là một màu đỏ.

Á!

Thải Thải sợ đến mức lay lay Sở Cuồng, gọi hắn tỉnh dậy. Lúc này Sở Cuồng mới
từ từ mở mắt.

“Làm sao……” Đế vương giường như còn chưa tỉnh ngủ từ từ mở mắt, thấy mặt Bánh
Bao như bị người ta bóp chặt cổ vậy.

Sở Cuồng đứng dậy rồi mới thấy rõ ràng, mới thấy được nàng là một…… À?!

Hắn cũng lấy làm kinh hãi, mặc dù đêm qua cũng phát giác có gì đó lạ thương.
Nhưng mà…… Sở Cuồng cười ha hả.

“Chàng còn cười được nữa?”

“Thì ra đêm qua là đêm động phòng hoa chúc.”

“Vị bệ hạ này có thể nào có chút ý thức trách nhiệm được hay không, nếu tương
lai chủ nhân thân thể ta đây trở về, bảo ta làm sao giao phó cho người ta được
chứ.”

Sở Cuồng sửng sốt: “Vậy theo như nàng nói, bây giờ trẫm dùng thân thể này yêu
nàng, như vậy, trẫm cũng cần phải có câu trả lời thỏa đáng cho chủ nhân thân
thể này hay sao?”

“……” Bánh Bao ngừng ầm ĩ, không lên tiếng.

Sở Cuồng rút một điếu thuốc lá từ trong hộp ra, không châm lửa, ngồi xếp bằng
trên giường, nâng trán một hồi lâu, sau đó mới nói với Thải Thải: “Ta thấy,
chúng ta kết hôn đi.”

Thải Thải chớp hai mắt thật to nhìn Sở Cuồng. Kết hôn?

“Đương nhiên kết hôn cũng không phải hai chúng ta, mà là thân thể của nàng, và
thân thể này của ta, vô luận sau này chúng ta có đi đâu, bọn họ cũng sẽ hợp
pháp, trẫm không cho phép thân thể này của trẫm làm ra chuyện bội tình bạc
nghĩa đối với thân thể nàng trong tương lai. Cho nên, nhân lúc chúng ta còn
đây, như vậy, giúp bọn họ làm luôn đi.”

Hơn nữa hắn cũng có lòng riêng, ở thế giới này, lấy được quyền lợi hợp pháp,
trở thành vợ chồng hợp pháp với Bánh Bao, cái gã ‘Diệp tổng’ gì kia cũng chỉ
có thể mau lạnh lòng. Dường như Thải Thải cũng chấp nhận ý nghĩ này, nàng tắm
xong ra, liền suy nghĩ nên xử lý tấm ga giường này như thế nào, đây là ga
giường của khách sạn, nếu bị người ta thấy thì thật mất mặt. Nhưng nếu tự tiện
bỏ đi, cũng không ổn chút nào.

“Sở Cuồng, ta mua lại cái tấm trải giường này được không?”

“Hử, được thôi, nàng cầm thẻ của trẫm đi quét đi, mua về, cất làm kỷ niệm.”

Vừa mặc quần áo chỉnh tề, chuông cửa đã vang lên, là người phục vụ đưa bữa
sáng đến, đi ở đằng sau là Sở Tụ mặc một độ đồ công sở. Trên tay ôm một xấp
văn kiện.

“Diệp tổng bảo tôi đến hỏi hai vị, có cần chuẩn bị gì không. Tôi có thể giúp
hai vị đi làm, cần gì, có thể nói cho tôi biết.”

“Tôi muốn mua một thứ.” Mặt Thải Thải đen lại.

“Cái gì?” Sở Tụ dịu dàng hỏi.

“Tôi muốn mua lại tấm ga giường kia.”

“Ga giường?!”

Cô cười khan, thế nào lại muốn mua ga giường khách sạn chứ, Thải Thải nói:
“Ngủ thoải mái.”

“A, nếu tiểu thư thích, tôi sẽ nói với khách sạn.” Sở Tụ cười nói: “Năm ngày
sau nhạc hội mới bắt đầu, các vị có thể dạo chơi quanh Thượng Hải, miếu hoàng
thanh rất nổi danh, hoặc nếu các vị không thích ở lại Thượng Hải, cũng có thể
đến trạm xe ngồi chuyến xe 206 để đến Hàng Châu.” Thấy hai người không có phản
ứng gì, Sở Tụ cười nói tiếp: “Tôi có thể giúp các vị sắp xếp, nhưng tốt nhất
là gọi điện cho tôi trước nửa ngày nhé.” Sở Tụ lấy từ trong xấp văn kiện ta
một tấm Peony Card[1], nói: “Tôi giúp các bạn làm một tấm thẻ Peony này, các
bạn có thể xài thoải mái, trong đó có hai mươi vạn RMB[2].” Cô đưa thẻ cho
Bánh Bao, Sở Tụ lại lật văn kiện trong tay: “Ở đây còn có một vạn khối tiền
mặt.” Sau đó để lên bàn.

[1] Thẻ tín dụng của Ngân hành công thương Trung Quốc.

Cô dặn dò xong, thấy cũng đã đến giờ Diệp tổng đi họp. Bèn cười nói: “Nhớ mở
máy, tôi sẽ giúp các vị nạp hai ngàn tiền điện thoại.

Sở Cuồng và Bánh Bao nghe đến ngu người, chỉ biết nữ nhân này cũng tương đương
với Như Ý, là tổng quản nội vụ của Diệp Hạ Thái.

-oOo-


Hoàng Hậu Đè Bẹp Hoàng Thượng - Chương #347