Người đăng: HắcKê
Đã là một nam nhân hơn ba mươi tuổi, cho nên Sở Cuồng không có cách tiếp nhận
được cái thân thể 18 tuổi của chính mình, thấy nam nhân kia trầm ổn, khí khái
nam tính, nhẹ nhàng hút điếu xì gà, liền thấy cả người không thoải mái. Sở
Cuồng cũng ngậm điếu thuốc giống vậy thì lại biến thành đứa trẻ đẹp trai nhưng
hư hỏng, hơn nữa ánh mắt của bánh bao luôn vẫn luôn đảo quanh trên người gã,
Sở Cuồng liền đứng lên, tức giận nói: “Trẫm đi tới quầy lấy rượu”. Nói xong
hắn đi tới quầy rượu bên kia. Qủa nhiên thấy Bánh Bao đi tới ngồi bên cạnh
Quan Bộ Phi, Quan Bộ Phi giơ tay xoa đầu nàng, trìu mến hỏi: “Nàng thế nào,
gia đình nọ có được không?”
Nghe giống như là nói, chúng ta đều cùng đầu thai, dường như mọi người đều đầu
thai vào những gia đình không tệ lắm, nhà nàng thì thế nào?
Thải Thải đáp: “Coi như là gia đình có gia cảnh bần hàn, người nhà đều rất kỳ
quái, nhưng nhìn ra được không phải là người xấu.”
Diệp Hạ Thái kể lại: “Ta khi tỉnh lại, đúng lúc tang lễ đang diễn ra, ngày thứ
hai ta liền nhận văn bản thừa kế tài sản. Sau đó thành tổng giám đốc của tập
đoàn Diệp thị. Còn có tên là ‘Diệp Ý Âu’. Bọn họ nói hình như là do khóc quá
nhiều nên ta bị bất tỉnh, cho nên ta đoán, người ngày hôm đó chết, có lẽ là
cha của thân thể này. Sau đó ta liền trở thành Diệp tổng.” Sở Cuồng rót rượu
quay trở lại, để lên bàn, học như trên TV cầm lên ngửi, sau đó để xuống, thuận
miệng mà hỏi: “Ngươi là dân làm ăn phải không, buôn bán cái gì?”
“A, rất nhiều lĩnh vực, bất động sản rải rác ở trong lẫn ngoài nước, còn mở
quả một quầy bar ở Maldives nữa.”
“Maldives là cái gì?”
Diệp Hạ Thái nói: “Chính là một hòn đảo, sau đó xây thêm một khách sạn bình
dân ở trên đó nữa.”
Hai người cùng hiểu ý mà gật gật đầu.
“Sở Cuồng, nhà ngươi đầu thai vào đâu, nhìn qua có vẻ cũng không tệ lắm có
phải không ?”
Sở Cuồng nhẹ nhàng day day huyệt thái dương, vẻ mặt lại rất rối rắm: “Hình như
là người trong giang hồ, nên có thể xem như là con trai của võ lâm minh chủ.”
Thật ra thì hắn hoài nghi mình là con trai riêng của võ lâm minh chủ, nhưng mà
không thèm đề cập đến, có cái gì hay để mà nhắc tới chứ. Chẳng qua trong lòng
âm thầm nghĩ, thiên hạ vô gian bất thương, được người trong giang hồ kính
trọng vẫn hơn là thương nhân.” Diệp Hạ Thái gật đầu một cái: “Nghĩ tới ta
đường đường Đại Tướng Quân vương, hôm nay cũng lưu lạc tới nỗi khắp người toàn
hơi tiền.”
“Chậc, trẫm đường đường là hoàng đế Đại Sở, cũng không phải lưu lạc thành
người trong giang hồ đấy sao?”
Hai người nam nhân đều có chút phiền muộn, bưng ly rượu, Thải Thải nói thầm:
“Bổn cung đường đường hoàng hậu Đại Sở, phải lưu lạc thành người giúp việc
theo giờ thì sao chứ?”
Hai người nam nhân lập tức quăng tới biểu tình vô cùng thương tiếc, Sở Cuồng
đem nàng đầu đặt trên bả vai: “Đó không phải là bởi vì trẫm không có bên cạnh
nương tử sao?”
Mặt Diệp Hạ Thái liền biến sắc, gã đứng lên, đi tới cửa sổ nhìn ra xa phía
ngoài hồ bơi. Cười nói: “Nhà ngươi cũng có một ao cá như vậy à?”
Thấy kia cá chép bơi lượn trong ao, Diệp Hạ Thái thích ý trong lòng, nói: “Ta
hậu viện nhà ta cũng vậy, ở trong đó có một cái hồ nuôi cá nhỏ, nhưng mà đến
khi trời lạnh thì bị đóng băng mất.”
“Đó là bởi vì không có máy điều hòa.”
Lần trước hắn thấy trong nhà trống không cảm giác hết sức không thoải mái,
liền gọi A Đức đi chở một xe cá về. Nhưng mà trời lạnh kết băng, A Đức mỗi
ngày nuôi cá nên rất có tình cảm với chúng, sợ cá chết, liền đi mua máy điều
hòa trở về.
Thái thái vốn muốn giữ Diệp Hạ Thái ở lại, ai ngờ dường như Diệp Hạ Thái e
ngại, từ chối nói rằng đã đặt khách sạn tốt rồi. Tối nay tạm thời nghỉ ngơi
tại khách sạn. “Đại ca, ngươi cần gì phiền phức như vậy?” Thái thái nói, Diệp
Hạ Thái dịu dàng nói: “Ta không đợi được, chiều nay ở Thượng Hải có một hợp
đồng cần ta ký tên. Ta đi trước, các ngươi bảo trọng, tới sau nhé.”
Sở Cuồng gật đầu một cái: “Biết, ngươi đi đi.”
“Ừ.”
Thật ra thì ở trong lòng Sở Cuồng trong lòng, Quan Bộ Phi ,vẫn là tiểu thị vệ
đã từng lừa gạt tình cảm của hắn, nhưng cũng chỉ là người đã từng mà thôi.
Thái thái còn đưa hắn đến cửa lớn, trong lòng Sở Cuồng không được tự nhiên
nhưng là lại sợ bị người ta nói mình hẹp hòi, bèn ngồi ở bên cửa sổ, cầm tay
ly rượu nhìn cá trong hồ bơi tới bơi lui.
“Làm sao chàng lại giấu ta chuyện tìm Quan đại ca chứ?”
“Trẫm bụng thật đói, nương tử, thật lâu rồi trẫm chưa được ăn thức ăn nàng
nấu.”
Tuy hắn chuyển đề tài, nhưng được gặp Quan Bộ Phi, trong lòng nàng còn vui vẻ,
Bánh Bao mở tủ lạnh liền phát hiện không còn gì để ăn. Vì vậy nàng cầm ví da
Sở Cuồng, nói, “Sở Cuồng, ta muốn đi siêu thị.” Sở Cuồng đứng lên, “Ta đi cùng
nàng.” Vì vậy chân trước chân sau ra đến cửa, từ từ đi dạo trong siêu thị mua
một vòng mua chút thực phẩm về nhà. Thái thái làm một bàn thức ăn đầy, Sở
Cuồng ăn thật vui vẻ, đây là mùi vị khi xưa.
A Đức đem tới ba tờ vé máy bay hạng sang tới, Sở Cuồng, Bánh Bao, còn có của
mình.
“Toàn bộ hành trình đều có người giám hộ, hơn nữa đã đặt khách sạn và xe sẵn
cho hai người, thiếu gia, lễ mừng năm mới nhớ nói lão gia cho A Đức tiền
thưởng nha.”
“Ngươi không cần phải đi.” Sở Cuồng nhàn nhạt phân phó.
“Vậy không được, sao tôi có thể yên tâm thiếu gia mang theo bốn mắt MM một
mình ra cửa được chứ?”
“Ta đã quyết định, ngươi lui ra đi, ở lại chỗ này coi nhà .”
“Không được, bị lão gia biết, A Đức sẽ bị ném vào vùng biển quốc tế làm mồi
cho cá mập mất.”
Sở Cuồng không nói một câu, A Đức chẳng qua cũng chỉ cười khổ một tiếng: “Như
vậy đi, A Đức tôi giữ vững một khoảng cách nhất định với các cô cậu, ta đi
Thượng Hải, tìm mấy người anh em ôn chuyện, không đi cùng đường với hai người
chúng ta được không?” Hắn liền vụng trộm đi theo, không bị phát giác là tốt
rồi, lão gia chỉ có một độc đinh, mặc dù nói là con riêng, không thể lộ ra
ngoài ánh sáng, chỉ là sớm muộn gì cũng sẽ phải đi Hongkong bái kiến lão gia
cùng chị dâu, lão gia sớm nói qua, A Đức, cậu mà trông con ta không tốt, hại
ta không có con trai thừa kế gia sản, cậu hãy tự nhảy xuông vùng biển quốc tế
đi.
A Đức thật cũng không dễ dàng mà.
Buổi sáng hai người còn đang ngủ, đột nhiên điện thoại vang lên, Diệp Hạ Thái
nói với Sở Cuồng: “Ta rất sắp lên máy bay rồi, các ngươi tới nhớ liên lạc với
ta.”
“Ngươi có thể chờ chúng ta tỉnh lại hãy gọi được hay không?” Sở Cuồng lạnh
lùng hừ một tiếng, Bánh Bao mơ mơ màng màng dính người vào, đặc biệt đáng yêu
hỏi một tiếng: “Ai vậy……”
Sau đó Sở Cuồng cái hôn trán của nàng kêu rất lớn.
Diệp Hạ Thái: “. . . . . .”
Hắn cũng không phải là đứa ngốc, chẳng qua là không nghĩ tới Sở Cuồng canh năm
còn chưa dậy, đã vậy còn dùng loại âm thanh này nữa.
Trong lòng của hắn không khỏi nhói đau lên.
Hắng giọng nói: “Cúp máy đây.”
“Diệp tổng…… mời lên máy bay.” Diệp Hạ Thái gật đầu một cái, dẫn theo thư ký
lên máy bay.
“Diệp tổng, ta đem nội dung cuộc họp đơn giản nói trước một lần .”
“Ừ.” Hắn trầm ổn trả lời.
-oOo-