Vị Khách Ngoài Ý Muốn.


Người đăng: HắcKê

“Kết hôn? Ý bà là thành thân?”

Thải Thải nói: “Mẹ, hắn là nghiêm túc.” Nàng đẩy Sở Cuồng, Sở Cuồng vẻ mặt
lãnh ngạo, nhẹ nhàng gật đầu.

“Tiểu tử, nhà cậu có bao nhiêu tiền?” Mẹ Chu hỏi một vấn đề siêu cấp thực tế.

Sở Cuồng lắc đầu: “Ta không biết.”

Mẹ Chu hỏi Thải Thải, “Còn con, con có biết không, nếu nó là một quỷ nghèo, mẹ
tuyệt đối sẽ không đồng ý cho con đi theo nó, con hãy ngoan ngoãn trở về học
lên đại học cho mẹ, tương lai tìm một đứa có phòng có xe mà gả, mẹ cũng chỉ
mong có thế!”

“Phòng, xe?” Trong mắt Sở Cuồng lóe lên tia sáng khó hiểu, Thải Thải cũng rất
không hiểu. Đột nhiên mẹ nàng cúi đầu, nhìn thấy đôi giày nàng mang dưới chân,
“Hermes?”

“Giày này là hàng giả mua ở chợ đồ cũ phải không? Bao nhiêu tiền?” Loại giày
mua ở chợ đồ cũ, có lẽ cũng không bền lắm.

Thải Thải lắc đầu một cái: “Ba vạn tám, mua ở trung tâm thương mại.”

Sở Cuồng còn cường điệu: “Quẹt thẻ.”

Thẻ? Mẹ Chu liếc đôi mắt sâu xa hỏi, ba vạn tám mua một đôi Hermes? Mặc dù
tiểu tử này rất đẹp trai, rất khí chất, nhưng chỉ bằng vào vẻ thùy mị của con
gái, sao cậu ta lại đối tốt với nó đến vậy cơ chứ?

“Cậu có thẻ sao, thẻ gì?” Sở Cuồng móc ví da ra, hắn đã nhận ra, người phụ nữ
này, là một người phụ nữ rất tham tiền.

Sở Cuồng ném ví qua cho bà, bà vừa mở ra liền nhìn thấy, đều là thẻ vàng của
ngân hàng Hồng Kông……

**Thải Thải bánh bao thịt**

Kết quả thương nghị cuối cùng, mẹ Chu đồng ý tương lai sẽ để con gái mình ‘bạn
học Chu Thải Thải gả cho bạn học Sở Cuồng làm vợ’, điều kiện là song phương
nhất định phải ký một lá đơn đính hôn, cha mẹ hai bên phải gặp nhau một lần,
lá đơn đính hôn này phải được cơ quan công chứng chứng nhận, từ nya về sau,
tất cả mọi chi tiêu của bạn học Chu Thải Thải bao gồm tiền tiêu và phí đồng
phục đều do bạn học Sở Cuồng phụ trách.

Sở Cuồng nói lời đồng ý, sau đó nhìn bà mẹ vợ của mình ở thế giới này cười
cười hỏi một câu tương đối tò mò: “Cậu coi trọng Thải Thải nhà tôi ở chỗ nào
chứ?”

Không nghĩ đến lại dễ dàng như vậy, thậm chí mẹ Chu còn đồng ý ra phố làm
chứng minh giúp Thải Thải, lúc xuống lầu, mẹ Chu khách khí giới thiệu ‘đây là
con rể tương lai nhà tôi’.

Sở Cuồng và Thải Thải nhìn lẫn nhau, tỏ ra im lặng đối với chuyện này, đang
định đi thì mẹ Chu kéo tay Thải Thải lại: “Con ở đây, ngày mai phải đi học cho
mẹ.”

Sở Cuồng có chút lo lắng, ở lại, có khi nào bị đánh không? Người phụ nữ này
rất dữ, sức lực cũng lớn đến kinh người.

Sở Cuồng nói: “Ta phải dẫn nàng ấy theo, có câu gả gà theo gà còn gả chó thì
theo chó mà.” Cũng không biết nói có đúng hay không nữa. Mẹ Chu cười cười:
“Mấy cô cậu chẳng qua cũng chỉ là mới đính ước, muốn kết hôn ít nhất phải chờ
năm năm nữa, chứng minh tôi sẽ làm, trước con bé cứ ở đây đã.” Mẹ Chu nói đơn
giản mấy câu xong liền kéo Thải Thải vào.

“Nha đầu, mẹ hỏi con, con dùng cách gì để lừa thằng nhóc đó hay vậy?”

“Lừa người nào cơ?” Thải Thải đánh răng xong định lên giường ngủ, thấy mẹ Chu
bưng ly trà, đang ngồi ở trên mép giường của nàng: “Nếu không phải là lừa, thì
chẳng lẽ là bị hai vừa mắt với đôi mắt như hạt đậu xanh của con í hả?” Bà nói
xong lời này liền cảm thấy chột dạ, lấy mắt kính của Thải Thải xuống, cẩn thận
ngó mặt con gái mình: “Thật ra thì gương mặt con cũng có nét xinh đẹp, không
bằng như vậy đi, mẹ bỏ tiền, dẫ con đi phẫu thuật mắt, sau đó làm cho cho một
tấm thẻ, cho con đi tập thể dục, có được không?”

“?” Thải Thải nhăn mặt lại, thầm nghĩ người phụ nữ này thật là kỳ quái.

“Mẹ định làm gì vậy chứ?”

“Cái này gọi là đầu tư lâu dài, con có biết sự nghiệp quan trọng nhất của phụ
nữ là gì không? Chính là tìm được một người đàn ông tốt!” Thải Thải cười ha
ha, lật người nằm lên giường, Tiểu Quất Tử trùm chăn nằm nghe lén bọn họ nói
chuyện.

Giữa trưa ngày hôm sau, cầm được chứng minh, Thải Thải liền rời nhà ra đi, cầm
theo balo đi đến nhà Sở Cuồng, nàng nhìn thấy một chiếc xe màu đen đứng trong
sân. Thải Thải nhấn chuông cửa, không lâu sau, một người đàn ông ra ngoài mở
cửa, người đàn ông này nàng chưa từng thấy, cũng chưa gặp qua bao giờ.

“Tiểu thư đã trở lại.”

Thải Thải đi vào nhà, chợt thấy Sở Cuồng mặt quần áo, thoải mái ngồi trên ghế
salon, đối diện hắn, một nam nhân mặc tây trang thẳng thớm đang ngồi đưa lưng
về phía nàng.

Gã có mái tóc ngắn, từ đầu tóc và dáng vẻ, có lẽ là một người trẻ tuổi.

Nhưng nhìn lại vô cùng quen mắt.

Sở Cuồng ngẩng đầu nhìn Thải Thải, nói với người kia: “Kìa, nàng ấy trở về
rồi.”

Sau đó người nam nhân tây trang thẳng thớm kia đứng lên, xoay người đối mặt
với Thải Thải.

“Đại ca?!”

“Tiểu muội.” Quan Bộ Phi cao to chững chạc, dung mạo dẫn theo chút bản sắc
người Tây Vực.

Thải Thải định đi qua, lại bị Sở Cuồng ngăn lại, kéo nàng ngồi xuống salon.

Quan Bộ Phi xoay người nói với người mình: “Các ngươi lui xuống trước đi.”

“Dạ, Diệp tổng.”

Diệp tổng? Thải Thải nhìn gã, quan sát từ trên xuống dưới, vẻ mặt vốn vẫn
thường trầm ổn của Quan Bộ Phi vì nàng mà hơi ngượng ngùng, nhưng gã vân bình
tĩnh cười một tiếng: “Từ biệt nhiều ngày, các ngươi ra sao rồi?”

“Một lời khó nói hết.” Sở Cuồng cười nhạt đáp: “Diệp Hạ Thái đại vương, xem ra
trải qua không tệ lắm?”

Diệp Hạ Thái cười đáp: “Sau khi ta tỉnh lại, có rất nhiều chuyện không tưởng
nổi đã xảy ra, chỉ là, những chuyện không tưởng đó vẫn kém so với chuyện đã
xảy ra với chúng ta, ta chưa bao giờ buông tha cho việc tìm kiếm các ngươi,
nhưng mà nếu như ngươi không tự mình liên lạc cho ta, sợ rằng, chúng ta sẽ
không gặp được nhau.”

“Nếu mọi người đều đã rơi vào chuyện này, vậy thì nên vứt bỏ hiềm khích lúc
trước, lại một lần nữa bắt đầu, thế nào?”

“Vì sao ngươi lại muốn trở về? Mặc dù thế giới này không thể tưởng tượng nổi,
nhưng trẫm thấy, ngươi ở đây so với ở Hung Nô, thoải mái hơn nhiều.”

Diệp Hạ Thái nhìn Sở Cuồng: “Ta chỉ là không bỏ được.”

Sở Cuồng tự nhiên cũng không bỏ được.

Thải Thải nói: “Hai người có các ngươi có thể nhập gia tùy tục, học lời ăn
tiếng nói của người ở đây một chút có được hay không?”

Thải Thải lại nói: “Hơn nữa, hai người các ngươi, kể từ hôm nay có thể tạm
thời làm huynh đệ của nhau được hay không?”

Sở Cuồng cười nói: “Tự nhiên tự nhiên! Cho nên ta mới gọi điện thoại cho hắn,
gọi hắn tới đây, chúng ta cùng nhau đi Thượng Hải tìm Nhiếp Lăng Phong.”

Diệp Hạ Thái nhàn nhạt nói: “Ta từng liên lạc cho Nhiếp Lăng Phong……”

Hai người vểnh tai lên.

Hắn lại rút từ trong túi ra một cái hộp, lấy từ trong đó ra một điếu xì gà.

Đốt lên, vô cùng thân sĩ nói: “Sẽ không thể nào dễ dàng suy đoán ý nghĩ của y
được.”

-oOo-


Hoàng Hậu Đè Bẹp Hoàng Thượng - Chương #344