Thế Giới Mới, Khó Mà Hòa Nhập Được!


Người đăng: HắcKê

Sở Cuồng chở Thải Thải dừng lại trước một khu biệt thự.

So sánh với cái túp lều nhà nàng, căn nhà tạm thời này của Sở Cuồng cho nàng
cảm giác như đã trở về hoàng cung vậy, ba tầng phòng ốc độc lập, phía dưới sân
là hồ nước nuôi ca được lót gạch men trắng. Trong sân trồng rất nhiều hoa cỏ,
mặc dù thoạt nhìn rất không tự nhiên, Thải Thải cũng cảm thấy phòng ốc ở đây
cũng cực kỳ khó chịu. Nhưng mà, ít nhất là rộng hơn nhà cũ, Sở Cuồng dắt tay
Thải Thải đi vào một căn phòng khách rộng rãi.

“Đây là đâu vậy?”

“Nghe nói là một băng đảng xã hội đen nào đó, tương đương với giới hảo hán lục
lâm ở chỗ chúng ta, cũng có thể nói là võ lâm minh chủ cũng được.” Sở Cuồng
lấy từ trong tủ lạnh ra hai lon nước cam, cắm ống hút vào rồi đưa cho Thải
Thải: “Uống đi, ngon lắm đấy, trẫm chưa bao giờ thấy quả quýt có thể làm thành
thứ này cả.” Thải Thải sờ sờ đầu hắn: “Không phải quýt, là cam.” Sở Cuồng cười
một tiếng, hai người hút rồn rột.

“Căn phòng này nghe nói là ‘võ lâm minh chủ’ ở kinh thành đặc biệt mua cho ta,
còn để lại một đám hộ vệ bảo vệ an toàn cho trẫm nữa, bọn họ gọi trẫm là thiếu
gia.”

“Thiếu gia nghĩa là công tử đấy, nàng có từng xem phim truyền hình chưa?” Sở
Cuồng cầm lấy điều khiển TV, đi tới trước DV ấn một cái nút, rồi kéo ngăn kéo
ra, lấy CD trong đó cho vào, TV bật lên, Thải Thải tập trung tinh thần nhìn,
Sở Cuồng đi tới, vươn tay ôm lấy bờ vai của Bánh Bao.

Bộ phim truyền hình tên là ‘Giang Nam kỳ hiệp truyền’, Sở Cuồng cúi đầu nghiên
cứu mấy cái nút, nhìn lên màn hình, 1X1, X2… đến X4, ấn pause, hắn nhìn Thải
Thải, nói: “Nàng nhìn kỹ xem, cái tên công tử Giang Nam đó, có phải là rất
giống Nhiếp Lăng Phong hay không?” Thải Thải sửng sốt, nàng nhìn nam nhân
trong màn hình. Một thân áo trắng bồng bềnh, tay cầm quạt, mà tóc y sao lại
như cái bầu đựng nước thế?

Sở Cuồng lắc đầu: “Nàng chắc cũng nhìn ra, tóc y hệt như bầu đựng nước vậy.”
Thật là một kiểu tóc khó coi, nhưng kiểu ăn mặc lại có phần giống người Khiết
Đan, Sở Cuồng cũng không biết rõ đây là triều đại nào nữa. Thải Thải nói;
“Theo ta được biết, lịch sử nơi này từ sau đời Đường, thì không còn giống lịch
sử của chúng ta nữa, triều Thanh này trước kia cũng xuất phát từ man di. Nói
đến man di, Sở Cuồng liền trợn mắt: “Như vậy xem ra, để giang sơn từ tay người
Hán rơi vào tay man di, chắc chắn là bởi vì không có minh quân như trẫm rồi.”

Hắn và Bánh Bao cũng không phải thảo luận gì về lịch sử, trong đầu hắn bây
giờ, chỉ có mỗi chuyện là làm sao để trở về được mà thôi. Thời gian trước, quả
thực sống một ngày mà như một năm, hôm nay vất vả lắm mới đoàn tụ với Bánh
Bao, hắn lại tập trung vào thực tế trước mắt, “Trẫm thật sự sợ sẽ không tìm
được nàng, không ngờ.” Nói đến là lại động tình, hắn hôn lên mặt Bánh Bao một
cái, mà ánh mắt của Bánh Bao, vẫn còn dán lên người trong TV.

“Chàng nói người này là Nhiếp Lăng Phong? Thì ra là y đi làm con hát thế này.”
Thải Thải lãnh đạm nói: “Aiz, đường đường là đại vương của Hung Nô, lại đi làm
con hát.”

“Hừ, trẫm thấy y làm con hát trông rất vui vẻ nữa cơ đấy.” Hắn mang đến một
chồng tạp chí dày cộm, cơ hồ mỗi một quyển đều có thể tìm thấy được sự hiện
diện của y, quyển trên mất có viết, “Quý công tử Lăng Phong đoạt được giải
thưởng lớn năm 2009 về lượng tiêu thụ đĩa âm nhạc.”, thời gian này có vẻ không
khớp lắm, Thải Thải thầm nghĩ, chắc là Nhiếp Lăng Phong trước kia, sau đó mới
nhìn thời gian trên DV, cũng không phải năm nay.

“Sở Cuồng, chàng xem, người này cũng không phải Lăng Phong hiện tại, mà là
Lăng Phong trước kia.”

“Trẫm cũng thấy được, ánh mắt của bọn họ rất khác nhau.” Sở Cuồng trầm ổn nói,
sau đó rút một quyển tạp chí gần đây từ trong chồng ra: “Nhưng người này, nàng
nhìn kỹ xem, y chắc chắc là Nhiếp Lăng Phong.”

Người này, trên người như toát ra hơi thở lạnh lẽo, hơn nữa lại chững chạc hơn
rất nhiều, nếu như nói bọn họ có cùng một gương mặt, thì gương mặt trước đó
chỉ có thể xưng tụng là Quý công tử, mà người say lại có khí chất của một đế
vương. Cả người như thay da đổi thịt, như vậy, nếu không phải Nhiếp Lăng Phong
thì là ai nữa? Chuông cửa vang lên, Sở Cuồng nói: “Là nữ tỳ đến nấu cơm cho
trẫm.” Sở Cuồng ngồi yên không chịu dậy, hơi giận dữ: “Nô tỳ này lần nào cũng
để trẫm tự mình ra mở cửa cả.”

“Sở Cuồng, người ta là giúp việc theo giờ, chứ không phải nô tỳ.” Thải Thải
đứng lên, thấy vẻ mặt khinh thường của Sở Cuồng, bèn đi tới mở cửa.

Đối phương sửng sốt, Thải Thải khẽ mỉm cười, người giúp việc đi vào hỏi:
“Thiếu gia, vị này là bạn học của thiếu gia ạ?”

“Ngươi cứ đi làm cơm đi, sao chứ thích xen vào việc người khác như vậy?” Sở
Cuồng hơi nhíu mày, người giúp việc kia lúng túng, cho là Sở Cuồng là cố ý
trêu mình, vì vậy nói tiếp: “Vậy tôi là nhiều cơm chút, để buổi tối bạn học
thiếu gia ở lại ăn cùng luôn.”

“Ngươi lại xen vào việc của người khác rồi, ta đã từng nói, ngươi chỉ cần làm
thức ăn như mọi người, còn lại, tự ta có sắp xếp.”

Mấy tháng nay thiếu gia cứ như uống nhầm thuốc vậy.

Chờ người giúp việc đi nấu cơm, Thải Thải mới nói: “Chàng không hiểu được việc
nhập gia phải tùy tục sao, vừa mới đến đây, cần gì khiến người ta bất mãn?”

Tóc gáy người giúp việc kia lại dựng lên lần nữa, đây là lần đầu tiên thiếu
gia dẫn bạn học về nhà, mà cũng khó trách thiếu gia sẽ mang cô bé này về, hai
người đều có cùng một phong cách nói chuyện.

Thải Thải nói: “Sở Cuồng, nơi này khác với chỗ chúng ta, ở đây không có hoàng
đế và hoàng hậu, bọn họ đã bị dân chúng lật đổ rồi.”

“Hừ, điểm này trẫm biết, trẫm lại càng muốn mắng chửi người, quân chủ Mãn
Thanh kia so với người tiền nhiệm lại càng vô năng, để bạo dân lật đổ triều
đình!”

Thải Thải nhẹ nhàng thở dài, nói: “Ta cũng bị cuộc sống gây sức ép, phải đi
làm công cho người ta.”

Sở Cuồng mới đầu nghe không hiểu, sau hiểu ra, đau lòng hôn nhẹ lên trán nàng:
“Nàng đi làm nô tỳ cho người ta?!”

“…… là làm công……”

Sở Cuồng cười nói: “Sao cũng được, tóm lại ở đây có rất nhiều chuyện ngoài dự
đoán của trẫm. Nhiếp Lăng Phong giống như là cá gặp nước vậy, thậm chí còn có
người đề cử y làm ảnh đế nữa.”

“Ảnh đế chính là con hát kiêm hoàng đế đấy.” Sở Cuồng giải thích: “Hừ, thật ra
ngẫm lại, còn không bằng đứa con trai được võ lâm trợ vị là trẫm này đâu.”

“Đừng đắc ý.” Thải Thải chọc chọc hắn: “Nghe nói sự tồn tại của võ lâm bang
hội ở đây đều là trái pháp luật hết đấy.”

Sở Cuồng xem thường lắc đầu một cái: “Trẫm đã xem một vài bộ phim võ hiệp và
giang hồ, trong đó thủ pháp võ công có chút đơn giản, nhưng mà chỉ như vậy
cũng đã khiến trẫm nhiệt huyết sôi trào rồi!”

Dường như càng lúc càng xa chủ đề, Sở Cuồng nói: “Trẫm thấy, cần thiết phải
tìm thấy Nhiếp Lăng Phong và Quan Bộ Phi. Trẫm muốn trở về.”

“Chúng ta đương nhiên phải trở về, nếu không Tranh Nhi, Lân Nhi, Hân Nhi phải
làm sao bây giờ?!”

“Aiz…” Nói đến chuyện mà mình để tâm nhất, Sở Cuồng phiền muộn cầm Marlboro
trên bàn đốt một điếu, tựa vào ghế salon, mặt mày ủ chau.

Lấy tay đỡ trán: “Trẫm tung hoàng nhiều năm, chưa bao giờ gặp phải vấn đề nào
nan giải, hôm nay, lại có chuyện khiếm trẫm phải bất lực thế này……”

Vừa ngẩng đầu, đã thấy đại thẩm ‘nữ tỳ’ làm thêm giờ đang rất囧nhìn hai người:
“Tôi…… chẳng qua là chỉ muốn hỏi cậu một chút, hôm nay muốn ăn món gì?”

-oOo-


Hoàng Hậu Đè Bẹp Hoàng Thượng - Chương #340