Người đăng: HắcKê
Thứ hai, chào cờ, sau nghi thức kéo cờ, loa ở phòng phát thanh đột nhiên vang
lên hai tiếng, trong nháy mắt toàn trường trở nên yên tĩnh lại. Sau đó trợ lý
của hiệu trưởng cầm micro đi tới, alo alo trước mặt mọi người, thanh cổ họng
hỏi: “Nghe được không?!” Một đám học sinh ở dưới đồng loạt trả lời: “Không
nghe thấy gì cả!” Trợ lý hiệu trưởng lập tức lộ ra vẻ mặt khinh bỉ, cất micro,
kiểm tra thiết bị rồi nói: “Mọi người nghiêm túc một chút, hiệu trưởng có
chuyện cần nói.” Sau đó hiệu trưởng nâng cao cái bụng tướng quân đi lên.
Khụ khụ: “Mọi người yên lặng!”
Thấy một đám trẻ con đang xôn xao dần yên tĩnh lại, mới nói: “Lần này làm
phiền các em một chút thời gian, là vì tôi có chuyện muốn tuyên bố, thuận tiện
bày tỏ thái độ với một vài thành phần thanh niên bất bảo trong xã hội, bây
giờ, tôi tuyên bố tiến hành phê bình một vài thành viên trong khối lớp mười
hai chúng ta.” Ông kéo vạt áo: “Có lẽ tất cả các em đều đã biết chuyện gây rối
đánh nhau xảy ra ở khối lớp mười hai vừa qua, sau đó cảnh sát cũng đã có can
thiệp vào chuyện này, nhưng bởi vì một vài nguyên nhân, chúng tôi không thể
nêu tên những em học sinh đó, nhưng mà, chúng tôi có quyền điểm danh phê bình
trước cờ đối với những thành phần vừa rồi đã tham gia vụ việc.”
Mọi người xôn xao náo động, thật ra thì chuyện đánh nhau lần trước ảnh hưởng
rất lớn đến mọi người, nghe nói cậu học sinh mới chuyển đến đó bị cảnh sát dẫn
đi luôn trong buổi, sau tạm giữ vào ngày mới thả ra ngoài, giờ trường còn điểm
danh để phê bình nữa.”
Cả đám trẻ thật sự tò mò cậu kia có lên bục để tiếp nhận ánh mắt mọi người và
sự phê bình nghiêm nghị từ hiệu trưởng hay không.
Mọi người thấy hiệu trưởng miệng thì lải nhải, lại cho chủ nhiệm lớp mười hai
kia một ánh mắt, thầy chủ nhiệm kia chớp mắt, vẻ mặt đau khổ.
Phía dưới đồng loạt hét lên: “Cắt ~”
Thì ra là người ta không đi học, có mỗi việc có đến hay không mà cũng không rõ
thì điểm danh cái rắm ấy.
Hiệu trưởng ít nhiều có chút lúng túng, nhưng dù sao ông cũng là lão già giang
hồ trải qua vô số mưa gió nê nhanh chóng chuyển lời: “Thứ nhất, chúng ta sẽ
tiến hành điểm danh phê bình em ấy, để chứng tỏ trường ta, kiên quyết không
chấp nhận những hành vi phá hoại xã hội và làm hư bầu không khí trường học.”
“Chúng tôi quyết định, tiến hành ghi tội em Sở Cuồng, lớp mười hai trên một,
để làm gương cho các em còn lại, hy vọng các em có thể tránh phạm phải loại
sai lầm này.”
Đang nói, cửa trưởng đột nhiên mở ra, tiếng ‘brừm brừm’ vang lên, một chiếc xe
moto bốn bánh chạy vào sân trường, trong nháy mắt, dừng lại trước bục.
Mấy ngàn học sinh ngây ngẩn cả người, ông hiệu trưởng ở trên bục và các thầy
cô chủ nhiệm cũng sững sờ.
Ôi mẹ ơi, đó là Dodge Tomahawk, một trong những siêu xe đắt tiền nhất thế
giới, ôi mẹ ơi!!! 55 vạn đô la đó!
(555000 USD)
Học sinh nam dường như trở nên sôi sục, người sau chen người trước mà trông
chiếc xe cho bằng được.
Ánh mắt họ từ từ di chuyển, từ trên xe một nam sinh dáng cao lớn, đội mũ bảo
hiểm nhanh nhẹn xuống xe.
Các nữ sinh cố ghìm tiếng thét chói tai.
Tất cả mọi người ngừng thở, hiệu trưởng hơi sững sờ, đứt quãng mà nói: “Em
đang làm cái gì vậy?!”
Hắn cưỡi mũ ra, lập tức một gương mặt điển trai tuyệt đỉnh hiện ra, vóc người
hắn cao lớn tráng kiện, từng đường con hoàn mỹ, nhưng trên mặt lại không có
bất kỳ biểu tình nào, từ từ ngẩng đầu lên, hắn nhìn gương mặt có chút quẫn
bách của ông hiệu trưởng, ôm mũ bảo hiểm, từ từ bước lên bậc thang. Bước đi
của hắn cho mọi người cảm giác như một đế vương đang đi lên ghế rồng của mình.
Toàn trường cực kỳ an tĩnh, hắn đi lên, đối mặt với hiệu trưởng, ông hiệu
trưởng lui về sau nửa bước, lại bị ánh mắt kia nhìn chăm chút, khẩn trương đến
nỗi cầm mic lên hỏi: “Sở Cuồng, em muốn gì? Hả? Em có biết là việc làm của em
hoàn toàn không phù hợp với tác phong của một học sinh hay không?”
Hắn hơi nhíu mày lại hùng hồ giật lấy micro từ tay hiệu trưởng, móc một tờ
giấy từ trong túi ra.
Hiệu trưởng cầm lấy, nhìn vào thì thì ra đó là một tờ đơn xin nghỉ học.
“Rất tốt, ha ha, coi như em tự hiểu lấy mình đấy.”
“Ký tên đi.” Sở Cuồng nhàn nhạt nói.
Dưới bục, tất cả học sinh sợ ngây người. Trái tim toàn thể nữ sinh đập bang
bang, mồ hôi cũng chảy ra, trong lòng rất không hy vọng hiệu trưởng ký vào tờ
đơn xin nghỉ học đó.
“Ký đi!” Giọng hắn trầm ổn, nhắc lại lần nữa, tựa như hắn mới là hiệu trưởng
vậy/
Thật không ngờ trẻ con bây giờ lại trưởng thành sớm đến vậy! Hiệu trưởng lầm
bầm.
Cho đến khi đó, tất cả mọi người vẫn chưa để ý đến một bóng người mập mạp, đã
đi về hướng bục cờ, sau đó từ từ bước lên bậc thang.
Đợi đến khi nàng đứng sau lưng Sở Cuồng, mọi người mới trợn to mắt nhìn nàng.
“Nó đi lên làm gì? Chẳng lẽ là cuồng trai đẹp sao?!”
Sau đó mọi người thấy, dưới tình huống Sở Cuồng chẳng hay biết gì, nàng dùng
ngón tay nhẹ chọc vào bờ vai hắn.
Nhẹ nhàng gọi một tiếng, “Hi?”
Toàn thân hắn chấn động, từ từ quay đầu lại.
Trầm mặc hồi lâu, hai ánh mắt của hắn từ từ hiện lên vẻ dịu dàng, nhìn Bánh
Bao mặc đồng phục học sinh, đeo mắt kính một lượt từ trên xuống dưới.
Một tay khác giật lại tờ đơn xin nghỉ học từ tay hiệu trưởng.
Đôi tay xé nát tờ giấy, sao đó phủi xuống, giấy vụn như tuyết rơi lả tả, hắn
quay lại khách khí gật đầu với hiệu trưởng một cái: “Chuyện nghỉ học, sau này
hãy nói.”
Sau đó dưới ánh mắt mọi người dắt tay nàng, hai người đi xuống bậc thang, Sở
Cuồng đưa mũ bảo hiểm cho bánh bao, sau đó cùng nàng ngồi lên cỗ xe moto khủng
kia.
“Ôm chặt ta!”
Nàng không những ôm chặt, mà cả người cũng như dính vào người hắn.
Brừm brừm brừm!!
Hai người một moto, nghênh ngang rời đi!!
Uhm~
Sau một nụ hôn nóng bỏng, Sở Cuồng mới vô dùng không nỡ tách ra khỏi em gái
bốn mắt ở trong lòng.
“Hộc hộc……” Thải Thải vừa dùng mu bàn tay chùi miệng, Sở Cuồng cũng dùng ngón
cái lau đi dấu vết trên môi nàng.
**Thải Thải bánh bao thịt**
“Đây chính là ‘nhà nàng’?” Sở Cuồng có chút giật mình khi bước vào căn phòng
ngủ nhỏ bé của Bánh Bao, buồn cười bảo: “Cái nhà xí ở chỗ ta, còn lớn hơn cả
phòng nàng nữa.”
Hắn ngồi xuống giường nàng, vừa ôm, vừa kéo nàng chặt vào lồng ngựa mình,
thoạt nhìn hai người như hai đứa trẻ vị thành niên yêu sớm vậy.
“Sở Cuồng, ra ở chỗ này, chàng cũng ở chỗ này, vậy chàng có cảm thấy, có khi
nào hai người kia cũng ở đây luôn không?”
Hắn gật đầu một cái, cười hỏi: “Nàng không xem TV à?”
“Hả, không nhiều lắm.” Bà Chu vì tiết kiệm điện, nên rất ít cho nàng xem.
“Nếu nàng thường xem kênh giải trí và kênh kinh tế tài chính, rồi sẽ biết thế
giới này thật ra rất nhỏ bé.”
-oOo-