Người đăng: HắcKê
Đại quân còn chưa tới, lương thảo là ưu tiên.
Đám người áp tải lương thảo phát hiện, sau lưng mình, luôn có một chiếc xe
ngựa bám theo thật chặt. Một người nhìn xuống đất hung hăng phun một bãi đàm,
dùng mu bàn tay lau lau môi, cười hì hì nói: “Hình như chiếc xe kia muốn chúng
ta dẫn đường hay sao ấy, lúc xong rồi, chúng ta đòi tiền bọn họ đi.” Mọi người
cũng đều suy đoán thử người trên xe rốt cục là làm gì, có lẽ là kẻ nhàm chán
nào đấy, cũng có thể là thương nhân, quan viên, hoặc là cường đạo, mà suy đoán
dọa người nhất, chính là gian tế Hung Nô cũng không chừng.
“Dọc đường đi này ta cảm thấy mông mình như bị người ta dán thuốc vậy, khó
chịu thật.”
Lúc trời tối, chiếc xe đó biến mất.
Chờ đến lúc trời sáng khi mọi người lại bắt đầu đi, từ trong đám sương mù,
chiếc xe này lại như quỷ mị xuất hiện lại lần nữa.
Bên trong xe, một cô gái mặc nam trang mũ trúc[1], ngắm nhìn dãy xe lương thảo
dài phía trước, lại nhìn bầu trời xanh, chợt có chút bận tâm mà hỏi: “Lỡ trời
mưa thì sao bây giờ?”
“Nương nương đang lo lắng, lỡ trời mưa thì toàn bộ lương thảo sẽ bị ướt sao
ạ?”
“Không phải ta sợ chuyện này, trời mưa thì người ta có vải dầu phủ lên xe
ngựa, sẽ không bị thấm nước.”
“Vậy nương nương lo lắng điều gì?”
“Ta đang lo, con đường này khá khó đi, hai bên sườn núi đều là đất bùn nhão
nhoẹt, nếu trời mưa to, đất bùn bị rửa trôi xuống, thì xe làm sao đi qua đường
này được?” Thải Thải thật sự nghĩ không ra, trước đây khi áp tải lương thảo
đều theo chỉ đạo của quan viên, nếu là như vậy tuyệt sẽ không xuất hiện chuyện
như thế.
“Theo em, chắc là vì quan áp tải lương thảo tham công, cho nên mới đi tắt như
vậy.”
Nàng cũng nghĩ như thế, vì vậy bảo: “Em đi nói với quan áp lương kia, ngày mai
sẽ có mưa to, nếu như bùn nhão trên sườn trôi xuống, bánh khiến bánh xe bị
lún, bùn nhão đầy đường sẽ không cách nào đi được, đến lúc đó, tất cả lương
thảo sẽ bị biến thành đồ vô dụng cả.”
“Dạ.”
Như Tâm đi một lát, không bao lâu liền trở về, phì phò nói: “Tức chết người đi
được, gã quan áp tải lương thảo kia đúng là không biết phân biệt đúng sai, em
nói rõ ràng như vậy, nhưng hắn lại nói, ngày mai chắc chắn trời sẽ không mưa,
mà dù trời có mưa, trên sườn núi cũng có thảm cỏ, sẽ không có chuyện bùn đất
trượt xuống.”
“Trên sườn núi đúng là có thảm cỏ, nhưng mà bây giờ đã là mùa thu, rễ cỏ bị
yếu đi, huống chi em xem xem, nhìn từ đây cũng đã thấy bùn nhú lên rồi kìa.”
Nàng bĩu môi, lấy từ trong tráp ra ngân phiếu một ngàn lượng, nói với Như Tâm:
“Em đi lần nữa, đem ngân phiếu này cho hắn ta, bảo, nếu như không tin, mời mọi
người lên trấn nghỉ ngơi một đêm, mai lại đi tiếp.”
Gã kia thấy tiền sáng mắt quả nhiên liền đồng ý, miệng còn lải nhải, cái gì mà
lo lắng không đâu, lại còn hỏi lai lịch của Như Tâm, Như Tâm tùy tiện ứng phó
mấy câu, cuối cùng nàng bị ép, thành ra đành nói là do một cao nhân biết xem
thiên tượng nói lại.
Ai ngờ quả nhiên nửa đêm trời mưa như trút nước, lúc ban ngày trời đã âm u,
nên mưa cũng chẳng có gì lạ, mọi người đều âm thầm may mắn là đã có phòng ở để
đặt chân.
Ngày hôm sau, mưa to vẫn không ngừng.
Ngày thứ hai, mưa vẫn không có dấu hiệu ngừng lại.
Ba ngày, mưa to biến thành mưa nhỏ, quan áp lương phải phái người đi dò đường.
Hắn trở lại, hoang mang sợ hãi nói: “Đại nhân, ngài biết không, quả nhiên tiểu
nha đầu kia đã nói đúng, ngọn núi phía trước có bùn trượt xuống, con đường núi
đó không thể đi vào được. Thật may là chúng ta đã chưa đi, nếu không toàn bộ
lương thảo đều bị kẹt ở nơi đó không ra được rồi!”
Quan áp lương nghe thấy vậy, giật mình, ôi trời ạ, không ngờ tiểu nha đầu và
cao nhân kia đều nói đúng rồi.
**Thải Thải bánh bao thịt**
“Nương nương, quan áp lương đến.”
“Hắn đến làm gì?”
“Hắn tới để nói lời cảm ơn với nương nương, còn nữa… hắn đem bạc trả lại cho
chúng ta, đúng rồi, hắn còn muốn gặp mặt nương nương một lần nữa.”
“Gặp mặt?” Thải Thải nhàn nhạt nói: “Không cần thiết.” Thật sự nàng cũng không
muốn gây chuyện thị phi, chỉ là thuận đường muốn giúp Sở Cuồng trông chuyến
lương thảo này mà thôi.
Gã quan kia bị cự tuyệt, ngày hôm sau, mọi người thay đổi đường đi.
Trong lòng quan áp lương đã đem chiếc xe đi sát sau lưng đoàn lương thảo, trở
thành ân nhân cứu mạng.
Thậm chí trên đường đi khi có gặp khó khăn gì, luôn luôn tự mình đến đó thỉnh
giáo. Chuyện nào Thải Thải cũng có thể giải quyết được.
Không ngờ chẳng mấy chốc, nàng đã bị người ta tôn trở thành truyền thuyết.
Cái gì mà biết tiên tri, cái gì mà hiểu biết nhiều chuyện, cái gì mà cao nhân
chứ, chẳng qua Thải Thải chỉ có chút quan tâm tới đống lương thảo kia mà thôi.
Haiz, thật ra chỉ cần để tâm, rất nhiều chuyện tránh được nhiều chuyện.
Từ đó vị quan áp lương kia càng thêm tôn kính nàng, thấy người của nàng thường
làm món móng heo hầm đậu tương, giò heo hầm đậu tương…… Hắn liền cho rằng ‘cao
nhân’ trong xe rất thích ăn thịt, cho nên dù vị ‘cao nhân’ này ăn cứ như người
ta ở cử ăn để có sữa, hắn cũng không để ý đến.
“Nương nương, hắn lại tặng tới một con heo quay, thật là buồn cười chết
người.”
Thải Thải cũng chỉ ăn được hai miếng, tiểu Nhị lang lại khóc, nàng vội ôm lấy
bé, sức khỏe tiểu Nhị lang đã tốt lên, bởi vì Như Tâm chăm sóc rất chu đáo, mà
thân thể Thải Thải cũng đã khôi phục rất tốt. Nàng nắm lấy ngón tay tiểu Nhị
lang, phát hiện ngón tay bé rất mạnh, lập tức siết chặt liền.
“Nương nương, bộ dáng của nhị điện hạ và đại điện hạ giống nhau như đúc ấy.”
Nói đến đại hoàng tử, trong lòng Thải Thải vẫn có chút không nỡ.
Nhưng mà nàng đã giao bé cho Như Ý, nên tín nhiệm Như Ý.
Bây giờ, vì để bảo vệ tính mạng tiểu Nhị lang, nàng cũng không còn cách nào
khác, nếu để con tiếp tục ở kinh thành, sớm muộn gì cũng bị giết chết.
Haiz, nàng hôn lên mặt bé một cái, thì thầm: “Mẹ con dẫn con đến trú dưới gốc
cây đại thụ là cha, đến lúc đó, con nhất định phải kéo chặt lấy đồ của người,
nắm lấy tóc người, để người không cách nào hất con ra được cả nhé.” Thải Thải
ngọt ngào cười một tiếng, phát hiện thì ra cũng có chỗ tiểu Nhị lang khác với
lão đại, trên mặt bé thế nhưng lại có thêm một đôi lúm đồng tiền.
Ha ha, thì ra là Tranh Nhi giống Sở Cuồng. Còn tiểu Nhị lang này, lại giống
nàng hơn.
“Chẳng biết sau này có khi nào sẽ biến thành một tên nhóc béo mập nữa không
đây.”
“Tên nhóc kia, con cười ngọt ngào như thế với mẹ làm gì, đáng tiếc, mẹ con
không thể cho con ăn no bụng được đâu!”
“Nhóc, con đừng có cau mày, xấu lắm!”
“Ha ha, nhóc à, con ngậm ngón tay mẹ làm gì vậy?”
Dọc đường nàng tự đùa tự vui, lại phát hiện, được ngắm nhìn tiểu Nhị lang, còn
thú vị hơn bất cứ chuyện gì khác.
Tiểu Nhị lang ghét bỏ mẹ mình nói nhiều, mắc tè, liền tè khắp người nàng.
“Hư quá!” Thải Thải cười bế cái mông nhỏ dính đầy nước lên.
-oOo-