Dồn Vào Chỗ Chết.


Người đăng: HắcKê

Biên cảnh chiến sự khẩn trương, Sở Cuồng và Nhiếp Lăng Phong giằng co đã có
một tháng, rõ ràng lương thảo hai phe đã đến mức khẩn cấp, muốn điều động
lương thảo từ khắp cả nước, thì cũng cần đến nửa tháng thời gian, cho nên có
nhiều suy đoán, lúc này, hoàng thượng nên bắt đầu sử dụng lương thảo dự trữ,
cũng chính là lượng lớn lương thảo đã được cất giấu trong sơn động lúc trước,
tạ ơn trời là lúc nào đã vào thu, khí trời khô ráo, trong sơn động lại rắc
vôi, cho nên lương thảo vẫn được giữ khô ráo.

“Hoàng thượng, thuộc hạ lo lắng, Nhiếp Lăng Phong sẽ đến cướp đoạt lương thảo
của chúng ra, lúc đó cũng chỉ còn một con đường là quyết chiến mà thôi.” Đức
Lan tướng quân quan sát thấy gần đây thám tử Hung Nô thường xuyên ra vào trong
núi, giống như đang tìm địa điểm mà Đại Sở đã giấu lương thảo. Xem ra Hung Nô
trải qua trận hỏa hoạn kia, đã tổn thất rất thảm hại, nếu đợi đến lúc bọn
chúng cạn kiệt lương thực, rất có khả năng sẽ có xu thế đập nồi dìm thuyền.
Tất cả các cuộc giao chiến lớn nhỏ đã diễn ra không dưới mười lần, nhưng mà
đây không phải là thời điểm để quyết chiến, chỉ có thể nói là song phương đang
thử dò xét thực lực chân chính của nhau mà thôi.

Thật là giả, giả cũng là thật, tôn chỉ nhà binh là khiến cho đối phương không
thể nhìn thấu mình.

Sở Cuồng cũng phong trần mệt mỏi, sắc mặt ngày càng đen nhẻm, cả vầng tráng
đều có dấu vết bị nắng gắt thiêu đốt. Như các binh sĩ, đôi môi khô khốc, uống
bao nhiêu nước, cũng không cách nào giải khát được.

Hắn đang lo, bởi vì năng lực chịu đựng hoàn cảnh của binh sĩ phe hắn, xác thực
mà nói là không thể bằng Hung Nô.

“Ngoài cửa động giấu lương thực có bày Cửu Cung trận, những tên lính quèn như
chúng căn bản không thể tìm ra được.” Trong tay Sở Cuồng cầm tấu chương, gần
đây tình huống trong triều ngược lại không tệ lắm, toàn bộ đều thái bình vui
vẻ, từng tấu chương giống như đã có chỉnh sửa qua đôi chỗ. Vì vậy hắn đâm ra
lo lắng, cảm thấy cực kỳ không bình thường.

“Gần đây, kinh thành xem ra rất bình an, hoàn toàn ngoài dự liệu của trẫm.”

“Hoàng thượng cũng biết, các đại nhân ở tại kinh thành đều hiểu được hiện tại
chuyện quan trọng nhất Đại Sở chính là đại chiến với Hung Nô, cho nên tốt khoe
xấu che, để hoàng thượng an tâm, cũng vì tốt cho toàn quân mà thôi, hơn nữa,
người cũng biết, chuyện nhỏ ấy, cho dù hoàng thượng biết rõ, cũng không rảnh
tay để xử lý.”

“Nói rất đúng.” Sở Cuồng buông tấu chương xuống, ngồi xuống cầm chén bằng vàng
lên. Tâm tinh hắn thật ra cũng đang không tốt, hoàng hậu sinh đôi vậy mà chỉ
có một đứa bé sống, điều này khiến hắn đau giống như bị cắt mất một miếng
thịt. Nói vậy, hoàng hậu sẽ càng đau hơn.

Hắn chỉ mong có thể kết thúc trận chiến này nhanh một chút, quay về kinh
thành, để có thể ôm thật chặt lấy hoàng hậu và con trai của mình mà thôi.

Kinh thành hoàn toàn bị phong tỏa.

Buổi sáng chỉ có xe vận chuyển lương thảo được ra khỏi cửa Tây.

Dân chúng đều đang xì xào bàn tán, phế hậu bởi vì sai người ám sát thái sư,
lại bắt cóc cháu trai của thái sư mới được sinh ra không lâu, chọc giận ông
ta, thái sư cáo trạng lên triều đình, yêu cầu thái hậu xử lý công bình, cuối
cùng thái hậu hạ lệnh, ban cái chết cho tiền hoàng hậu vào ngày mai.

“Em nhất định phải đồng ý với ta mới được.” Dưới ngọn đèn, hai ánh mắt hoa đào
lấp lánh xinh đẹp tựa như làn nước thu, bàn tay trắng bệch níu chặt lấy Như Ý
ở trước mặt như một cây cỏ cứu mạng, Thải Thải khẽ nâng cằm, ngẩng đầu nhìn
Như Ý, người mà nàng coi như tỷ muội của mình. Không sai, Như gia tam thông,
là cây cỏ cứu mạng duy nhất của nàng, sau đó nàng vừa quỳ vừa dịch về sau, cốp
cốp cốp! Dập trán xuống đất, tựa như dập đầu lại Quan Thế Âm Bồ Tát vậy.

“Nhất định phải bảo vệ Tranh Nhi của ta! Van em, xin em đấy, Như Ý, điều duy
nhất ta không an tâm, chỉ có Tranh Nhi mà thôi!” Nàng lệ ướt như mưa, chưa
từng chật vật đến không nhịu nổi như vậy, Như Ý ánh mắt ướt nước, đưa tay đỡ
hoàng hậu, từ từ rút khăn trong tay áo, lau nước mắt trên khóe mắt nàng, nghẹn
ngào nói: “Người yên tâm, nếu như người không ở đây, em sẽ liều mạng bảo vệ
đại hoàng tử thật tốt, nhất định sẽ không cho ai bắt nạt điện hạ cả.”

Thải Thải an tĩnh ngồi xuống, mặc áo phạm nhân vào, đột nhiên, nàng ngừng động
tác, nhìn người tỷ muội tốt so với việc cứu mạng của nàng còn khiến nàng cảm
động hơn nữa, nghẹn ngào nói: “Có câu này của em, ta đã có thể an tâm ra đi
rồi……”

Nín khóc mỉm cười, quên mất ngày mai chính là ngày chết của nàng.

Tranh Nhi, chỉ cần Tranh Nhi có thể bình an, thân làm mẹ, nàng đã không cầu gì
khác.

Điều đáng giá vui mừng duy nhất, chính là mấy tỷ muội nàng che chở nhiều năm,
đều là những nữ tữ hiểu chuyện thiện lương.

Như Ý ra khỏi ngôi miếu hoang tàn, sâu kín thở dài một hơi, như bóng quỷ bồng
bềnh bước dọc theo chuỗi đèn cung đình vàng nhạt, đi xa. Nàng thật sự sợ không
chống đỡ nổi được đến ngày mai mất, đường trở về hậu cung với ánh đèn rực rỡ
tráng lệ, hai bên đường hoa thu như gấm, đom đóm lập lòe, nơi đó ngày mai sẽ
vương đầy máu của một vị hoàng hậu nương nương sao?

Nương nương, vì cái gì người không thể có được yên tĩnh dù chỉ là phút chốc?

“Thuốc độc thái hậu nương nương ban thưởng ở đâu rồi?”

“Thuốc ấy ở trên người nô tỳ ạ.” Cung tỳ hiều năm mò mẫm lăn lộn trong cung,
đã sớm ngửi thấy không khí bất thường nhiễm mùi gió tanh mưa máu.

Như Ý cầm lấy túi thuốc kia, nắm thật chặt trong lòng bàn tay.

Quay đầu lại nhìn ánh đèn leo lắt hắt ra từ căn phòng giam Thải Thải, trong
lòng căng thẳng.

Sau đó nàng bất đắc dĩ nói: “Đi thôi, chúng ta hồi cung bẩm báo thái hậu
thôi.”

“Dạ……”

Khi Như Ý thuật lại tất cả những lời Thải Thải dặn dò cho thái hậu, bà đã khóc
không thành tiếng.

“Ai gia thật sự là không ngờ đến, hoàng thượng chỉ mới rời kinh thành không
lâu, lại xảy ra nhiều chuyện đại nghịch bất đạo như vậy!”

“Rõ ràng chính là bọn họ……”

“Thái hậu nương nương, người không thể nói được, người hãy nghĩ xem, nương
nương đã hy sinh đến nước này, vô luận như thế nào, chúng ta cũng phải tiếp
tục thôi.”

Thái hậu lau nước mắt gật đầu một cái, nhìn Như Ý nghẹn ngào: “Y phục đã chuẩn
bị xong chưa?”

“Dạ… đã chuẩn bị xong……”

“…….” Khổ sở không thể nói thành lời.

Thái hậu mắt ngấn nước, chợt trong điện vang lên tiếng trẻ con khóc.

Bà đứng dậy, tự mình thay y phục cho tiểu hoàng tử như hoa như ngọc, tay vuốt
vuốt lên tóc của bé, trong lòng tràn đầy trìu mến.

Có lẽ hoàng hậu đúng, vì đứa bé này, làm cái gì, cũng đáng giá……

Như Tâm Như Nguyệt đi vào, dùng tấm vải thật dày làm tả, đem tiểu hoàng tử đặt
vào đó, quấn lại, rồi ôm lên, trong mộng, tiểu hoàng tử lại khẽ cười nhẹ không
thành tiếng……

Như Tâm và Như Ý liếc nhau một cái, nhìn thái hậu đang bất an, Như Ý nói:
“Thái hậu nương nương, xin người hãy yên tâm……”

-oOo-


Hoàng Hậu Đè Bẹp Hoàng Thượng - Chương #315