Người đăng: HắcKê
Thượng Quan vân Nhi từ Phượng Tảo cung đi ra, trong lòng vẫn còn suy nghĩ,
hoàng hậu nương nương tựa hồ có một loại sức hút khiến người ta dễ dàng muốn
gần gũi thân cận. Mới đi được hai bước, bà nhũ mẫu theo nàng vào cung chợt
nói: “Ta thấy, sau này tiểu thư cũng đừng đi gặp tiền hoàng hậu nữa.” Thượng
Quan Vân Nhi lo lắng: “Sao lại như vậy? Hoàng hậu nương nương đối với Vân Nhi
rất tốt, rất hòa khí mà, hơn nữa dường như người cũng không trách Vân Nhi,”
Nhũ mẫu trìu mến nói: “Tiểu thư còn trẻ, nên không nhìn ra lòng người hiểm ác,
hoàng hậu nương nương mặt ngoài ôn hòa, trong lòng cũng không biết chán ghét
chúng ta biết bao nhiêu nữa, trông vẻ mặt của cái cô Như Nguyệt kia, rất khó
coi, có thể thấy được Phượng Tảo cung cũng không muốn gần gũi với tiểu thư
đâu.”
Thượng Quan Vân Nhi khẽ mỉm cười, nói: “Nhũ mẫu không hợp ý, thì đừng nên đến
đây nữa, Vân Nhi đói bụng rồi, trở về ăn cái gì đó đi.” Nói xong bỏ nhũ mẫu
qua một bên, ra vẻ vô tâm đi về phía trước. Trong lòng vẫn nghĩ, vì sao nhũ
mẫu lại nghĩ người ta xấu xa như vậy, năm đó, nàng ở thái sư phủ, nhũ mẫu cũng
luôn dặn nàng phải cẩn thận cái này cái kia. Nàng đã sớm tập mãi thành thói
quen, xem như gió thổi qua tai. Ngày hôm sau, Thượng Quan Vân Nhi ở trong cung
rất nhàm chán, liền nhân lúc nhũ mẫu không để ý, một mình ra ngoài.
Gặp các phi tân, phi tử nhìn thấy nàng liền cực kỳ nhiệt tình, còn mời nàng
đến cung các nàng ta để uống trà. Trong khi trong lòng Thượng Quan Vân Nhi vẫn
nghĩ đến việc đi thăm hoàng hậu và đại hoàng tử.
Cho nên một lát sau, mới tránh vòng vây của các nàng ta, chạy trốn ra ngoài.
Ngoài cửa thì các phi tần đối với nàng rất nhiệt tình, qua khỏi cửa rồi thì
lại lạnh nhạt thản nhiên.
Đây là tình huống gì chứ.
“Nương nương, Thượng Quan cô nương lại đến.” Như Nguyệt dĩ nhiên dùng từ
‘lại’, bởi vì nàng còn chưa thích nổi cái cô nương đi chiếm đoạt mất vị trí
của người ta này.
Thải Thải vẫn khách khí mời nàng đi vao, mời nàng uống trà ăn điểm tâm, chơi
đùa với đại hoàng tử.
Thượng Quan Vân Nhi thuận tiện hỏi: “Hoàng hậu nương nương, tại sao các phi
tần trong cung lại nhiệt tình với Vân Nhi, nhưng mà trên mặt thì lại đối với
Vân Nhi xa cách như vậy?”
Thải Thải bưng chén trà, hiểu ra, cười nói: “Đó là bởi vì, các phi tần cảm
thấy sau này ngươi làm hoàng hậu rồi, cho nên tới làm quen trước, bởi vì các
phi tần đều sợ bản cung, ghét bản cung, thậm chí là hận bản cung.”
“Nương nương, người đối với các nàng ấy không tốt sao?” Vân Nhi hỏi.
Thải Thải đáp: “Không phải là không tốt, chẳng qua là, hậu phi chắc chắn sẽ
không thích hoàng hậu, quan hệ giữa hoàng hậu và hậu phi, chỉ có hai loại, một
là hận, nhưng không dám vượt qua quy củ. Một loại khác chính là giễu cợt. Bề
ngoài thân thiện, trên thực tế lại coi chẳng ra gì, thậm chí còn nghĩ đến thay
thế lấy vị trí ấy. Cho nên, nếu ngươi làm hoàng hậu, ngươi sẽ lựa chọn ra
sao?”
“Vậy không bằng hận muội đi.” Nàng chợt hiểu ra, nói: “Làm người có lúc quyết
tuyệt một chút thì tốt hơn.”
Thải Thải cười nói: “Thật ra thì nếu như ngươi luôn công chính nghiêm minh, tự
nhiên sẽ có người hận, căn bản không cần phải làm gì cả.”
“Vậy vì sao bọn họ lại không thích muội?”
“……” Thải Thải phát hiện nàng cũng là một người hay hỏi, nhưng mà sao lại
không thích thì tự mình nghĩ lấy chứ.
“Đó là bởi vì cung nữ không thể tham dự vào chuyện hậu cung, cung nữ chẳng qua
chỉ là người hầu hạ thôi.” Nàng nói một câu không đâu vào đâu.
“Hoàng hậu nương nương……”
“Hoàng hậu nương nương, đến giờ cho đại hoàng tử bú sữa rồi ạ.” Như Nguyệt là
có tâm tới quấy rối, trong lòng nàng rất ghét, vị Thượng Quan cô nương nói sao
lại nói nhiều vậy.
Thải Thải đứng lên ôm đại hoàng tử đi vào bú sữa, Thượng Quan vân Nhi cũng tò
mò đi vào xem, Thải Thải liền thản nhiên để cho nàng nhìn. Trong lòng Vân Nhi
cảm thấy hoàng hậu rất trầm ổn, rất có khí chất, rất có phong độ, ngay cả khi
cho con bú sữa vẫn lộ ra khí phách mẫu khi thiên hạ. Đây mới chính là hoàng
hậu. Thải Thải bị nàng nhìn chằm chằm có chút quẫn, nhưng mà nàng vẫn hồn
nhiên không hay biết. Trong lòng còn nghĩ, nếu hoàng hậu là tỷ tỷ ruột của
mình, thì thật là tốt.
Nàng vừa ra, tiểu Mạc liền đi vào, đụng phải khiến Thượng Quan Vân Nhi ngã
ngồi xuống đất.
“Đau quá!” Nàng oán trách.
Tiểu Mạc sợ hết cả hồn, “Ngươi là ai?!”
“Ta là……”
Như Ý mặt đen lại, cho tiểu Mạc một ánh mắt, tiểu Mạc lách qua người Vân Nhi,
theo sau lưng Như Ý tỷ tỷ, người mà cậu sợ nhất vào trong.
Như Tâm tốt bụng đến đỡ Thượng Quan Vân Nhi dậy.
“Thượng Quan cô nương, cô không sao chứ?”
“Thật vô lễ, đụng người ta lại chả nói gì cả sao?!”
“Ừ, cậu ta thật vô lẽ, sau này để Như Ý tỷ tỷ thay cô dạy dỗ cậu ta.”
“Vì sao Như Ý tỷ tỷ lại có thể dạy dỗ hắn?”
“……” Như Tâm cũng chỉ là tùy tiện nói, nàng ta còn tưởng là thật, vì vậy nàng
cười đáp: “Bởi vì Như Ý tỷ tỷ rất lợi hại, cho nên cậu ta rất sợ tỷ ấy.”
Sau khi Thượng Quan Vân Nhi ra về, đại môn lại bị đóng lại.
Tiểu Mạc vẫn như cũ quỳ một chân xuống, ở trước tấm bình phong nói: “Thuộc hạ
đi tra xét bà đỡ đó, bà ta có một con dâu, lại còn có cả một đứa cháu trai.”
“Cháu trai? Bao nhiêu tuổi rồi?”
Thải Thải hỏi: “Xác thực bà ta có một con dâu thôi sao?”
“Dạ, có thể xác thực, bà ta chỉ có một đứa con dâu.”
Vậy thì có thể kết luận, bà đỡ đã nói dối, bà ta nếu chỉ có một đứa con dâu,
thì từ đâu lại có chuyện con dâu sắp sinh chứ?”
Sợ rằng, con dâu bà, cũng chỉ là con khỉ cái đã bị mổ bụng kia mà thôi!
“Như Tâm, đêm nay em cầm theo một ngàn lượng bạc, lén đến gặp bà đỡ đó, nếu
như bà ta ngoan ngoãn nói thì không sao, nếu như bà ta không khai, liền mang
bà ta về đây, bản cung sẽ từ từ thẩm vấn!”
“Vâng.”
**Thải Thải bánh bao thịt**
Mật thất trong Long Ngâm cung.
Bà đỡ quỳ trên mặt đất, run lẩy bẩy.
Hai mắt bà ta nhìn chằm chằm thi thể con khỉ nằm đỏ trong chiếc khay kia.
Thải Thải lạnh lùng cười một tiếng: “Con khỉ này, ngươi cũng biết là cái gì
đúng không?”
“Phải… là nhị hoàng tử do nương nương sinh ra!”
“Vậy sao, vậy ngươi có biết vì sao con khỉ con này, thi thế của nó không bị
phân hủy khong?”
“Không, không biết……”
“Đó là bởi vì, bản cung đã đem con khỉ này, ướp thành thây khô!” Ánh mắt nàng
thoáng qua một tia sắc bén: “Nếu như ngươi không nói thật, bản cung liền khiến
cho ngươi sau khi chết, cũng biến thành thây khô.”
“Nương nương! Nô tỳ không biết gì cả, rốt cục là nương nương muốn nô tỳ nói
cái gì đây!!”
“Bản cung muốn ngươi nói, rốt cục là ngươi được kẻ nào chỉ điểm, đem nhị hoàng
tử của bản cung, đổi thành con khỉ chết tiệt này?!”
“Nô tỳ…… nô tỳ…… nô tỳ……”
Dưới chân Thải Thải là cái bàn ủi nóng đỏ.
Nàng cầm lên, sau đó hươ hươ trước mặt bà ta.
“Nô tỳ…… thật sự không có cái gì để nói cả!” Chắc chắn hoàng hậu sẽ không
xuống tay, bà ta nhắm mắt lại.
Miệng cũng đủ cứng đấy, Thải Thải hoài nghi, nhất định là có người đã dùng thứ
gì đó mà nữ nhân này coi trọng hơn cả sinh mạng mình để uy hiếp chứ?
Thế lực của đối phương đáng sợ đến thế sao?
-oOo-