Người đăng: HắcKê
Bởi vì bà không thường dùng, cho nên loại càng kịch độc, việc chế thuốc giải
lại càng phiền toái.
Thợ rèn cùng mộc tượng đã từng nói, Nhiếp Lăng Phong cũng từng ép bọn họ chế
tạo một vài loại binh khí tinh nhuệ, ví dụ như loại nỏ ngắn có thể gắn cùng
lúc mười tám mũi tên. Tấm khiên có gai, trường kiếm bằng huyền thiết. Những
thứ này nếu chuẩn bị phải mất rất nhiều thời gian, Sở Cuồng căn bản không thể
trang bị cho toàn quân của mình được.
Cho nên, Nhiếp Lăng Phong, cũng có thể xem như kẻ địch đáng để hắn đấu một
trận.
Hắn giấu kỹ độc dược, lấy ám tiễn kia ra, “Nàng dùng ám tiễn này để phòng thân
sao?”
Thải Thải cầm lấy nhẹ vuốt nó, cảm thấy chiếc ám tiễn này được làm rất đẹp,
hệt như một chiếc vòng bạc vậy. Mở cái nắp phía trên ra, bên trong được làm
rỗng, chứa ngâm châm nhỏ, có khoảng hơn một trăm cây.
“Sau khi chàng đi rồi, nếu có người bắt nạt ta, ta sẽ dùng ám tiễn này làm mù
mắt hắn.”
Sở Cuồng cảm thấy vật này rất tốt, thầm nghĩ tốt nhất mình cũng nên làm một
cái, cẩn thận xem xét, mới nhận ra, trên ám tiễn có một cần gạt, gạt nhẹ một
cái, sẽ có một cây ngân châm được đẩy vào khe, sau đó thả tay ra, cái cần gạt
sẽ trở về vị trí cũ, mà mặt trước cần gạt, sẽ quẹt vào đuôi ngân châm, khiến
ngân châm bắn ra.
Một bình hoa vỡ tan.
Sở Cuồng vạn phần giật mình.
“Ha ha, chàng nói xem đây là cái gì? Đây là tú hoa châm được chế từ huyền
thiết, chứ bình hoa đâu phải chỉ cần một kích là bị vỡ như vậy chứ.”
Tuyệt diệu.
**Thải Thải bánh bao thịt**
Đại Sở quốc có bảy tướng quân.
Bảy vị tướng quân này, có hai vị là trọng thần được tiên hoàng ủy thác.
Ba vị khác là hãn tướng đã mò mẫm lăn lộn nhiều năm trên binh trường.
Còn có một vị là con trai lớn của đệ nhất tướng quân Đại Sở Mạc lão, tên Mạc
Trung Quân.
Trung Quân từ nhỏ cũng không vì thân phận con của đại tướng quân mà được hưởng
ưu đãi nào, từ một tiểu binh, từng bước một chứng minh năng lực của mình, mới
ngồi lên vị trí hôm nay.
Ông của Mạc Trung Quân là một người mẫu mực thuộc phái trung quân ái quốc, cho
nên yêu cầu rất nghiêm khắc với Trung Quân, dùng chủy thủ khắc bốn chữ ‘Trung
Quân Ái Quốc’ thật to ở sau lưng cậu.
Điều mà ông của hắn sợ nhất chính là họ của mình, bởi vì tuy bản thân có ý
tốt, nhưng tên của Mạc Trung Quân nhìn thế nào cũng là một nhân vật phản diện,
‘Mạc’[1] Trung Quân.
[1] Mạc có nghĩa là ‘đừng’, tức là đừng có trung với vua ạ =)))
Ông cực kỳ khổ não, bởi vì cái tên này không phải cho mình đặt, mà là do tiên
hoàng ban cho.
Những gì Mạc Trung Quân được giáo dục là, ‘hành sự theo mệnh lệnh của hoàng
thượng, hành sự vì lợi ích của hoàng quyền, hoàn toàn quán triệt, không phải
là bạn bè của ta, thì đều là kẻ địch’, cho nên, từ đầu tiên kể từ sau khi ra
đời Mạc Trung Quân được học, chính là ‘vạn tuế’. Câu đơn đầu tiên được học,
chính là ‘hoàng thượng vạn tuế’. Câu dài đậm đặc chủ nghĩa cá nhân đầu tiên
được học chính là ‘tương lai ta nhất định phải giống như cha và ông, bảo vệ
hoàng thượng’.
Trên đại điện, Sở Cuồng tương đối thưởng thức ánh mắt sáng ngời hữu thần của
Mạc Trung Quân.
Mạc đại tướng quân uy vũ nói: “Hoàng thượng muốn mạt tướng làm đại nguyên
soái, mạt tướng nhất định sẽ làm, còn Trung Quân nó đã có năng lực đảm trách
một mình, đã có thể làm phó tướng của mạt tướng.”
Mạc Trung Quân bước ra, gương mặt với dáng vẻ còn rất ngây ngô: “Dù cho đầu
rơi, máu chảy, Trung Quân cũng quyết bảo vệ hoàng thượng!”
Trong lòng mấy vị tướng quân trong đại điện lại cảm thấy tiểu tử Mạc gia này
từ nhỏ đã bị Mạc lão gia tử dạy thành một kẻ tiểu bạch ngu đần rồi.
Mạc Trung Quân nhìn thấy các thúc thúc bá bá ca ca đệ đệ đều dùng loại biểu
tình khinh mạn đó nhìn mình liền giống như nghé con không sợ hổ nói: “Hoàng
thượng, Trung Quân nói thật.” Sau đó cậu còn định cởi quần áo, lộ ra bốn chữ
Trung Quân Ái Quốc cho mọi người xem, thật may là lão tướng quân đã giữ lại
được. Ông túm đầu hắn đánh bộp bộp vài cái. Tiểu Mạc kêu oai oái: “Ông ơi, sao
ông đánh cháu?”
“Đừng làm rộn, đây là đại điện, hồ nháo.” Mạc tướng quân vẫn có chút lý trí,
lúc này tiểu Mạc mới an tĩnh lại.
Trên thực tế Sở Cuồng cũng nhìn ra, tiểu mạc này trông lúc nào cũng cứng đầu
cứng cổ, thật ra là thiếu cái gì đó.
Thiếu não.
Trong lòng Sở Cuồng sớm có ứng viên cho chức phó tướng, đó là Trương Ngũ Đức
vẫn hay ở bên cạnh hắn.
Vì vậy Sở Cuồng bèn nói: “Tiểu Mạc trẫm giữ lại còn có việc khác.”
Buổi chiều hắn đặc biệt triệu kiến riêng tiểu Mạc vào cung, thấy tiểu Mạc mặc
dù cứng đầu thiếu não, nhưng thay y phục khác xong cũng có chút thanh tú. Ánh
mắt cậu tròn vo nhìn Sở Cuồng, hỏi: “Hoàng thượng, sao ngài không cho tiểu Mạc
ra chiến trường cùng ông mình?!” Sở Cuồng nhàn nhạt nói: “Bởi vì trẫm còn một
chuyện khác muốn giao cho ngươi.”
“Tiểu Mạc, ngươi có bằng lòng ở lại hoàng cung tạm thời đảm nhiệm chức thống
lĩnh ngự tiền thị vệ hay không?”
“Tiểu Mạc đã làm tướng quân rồi.” Cậu nhóc hơi không vui lòng, nhìn hoàng
thượng, nhưng vẫn quỳ xuống: “Nhưng mà, nếu như hoàng thượng phân phó, tiểu
Mạc dù bị giáng chức cũng không một câu oán hận.”
“Trẫm không phải muốn giáng chứng ngươi, trẫm muốn ngươi ở lại hậu cung, bảo
vệ hoàng hậu thật chu toàn, hoàng hậu cũng sắp lâm bồn rồi. Trẫm không có ở
đây để bên cạnh hoàng hậu, thì nhất định phải để một người mà trẫm tin tưởng
được ở bên cạnh nàng ấy mới được.”
“Hoàng thượng thật sự tin tưởng tiểu Mạc sao ạ?” Ánh mắt cậu vì nhận được
khích lệ mà sáng lên.
“Không sai, ngươi là người trẫm tin nhất, ngươi phải bảo vệ hoàng hậu, hoàng
tử, công chúa, tựa như trung thành với trẫm vậy, hiểu không?”
Tiểu Mạc vỗ ngực một cái: “Hoàng thượng yên tâm, tiểu Mạc nhất định sẽ bảo vệ
hoàng hậu nương nương thật chu đáo.”
Khi Thải Thải nhìn thấy Mạc Trung Quân, cũng không nghĩ đến tiểu tướng quân
lại chỉ là một thiếu niên mười bốn tuổi. Thiếu niên này trông nõn nà như vậy,
nếu như không phải chính miệng Sở Cuồng đã nói sức hài tử này mạnh vô cùng,
một tay có thể nâng một tảng đá to, thì nàng tuyệt đối không tin tưởng được.
Giọng tiểu Mạc khi nói chuyện trong sáng lanh lảnh, trong thật thà lại hiển lộ
ngây thơ.
Cậu quỳ xuống, lưu loát hành lễ, lưu loát hô: “Hoàng hậu nương nương, thần là
Mạc Trung Quân.”
“Hoàng thượng, Như Tâm thấy Mạc tiểu tướng quân này có vẻ ngốc nghếch, không
đáng tin cậy lắm.” Như Tâm hiếm khi mở miệng, nhưng lần này lại phá lệ: “Hoàng
thượng nên chọn một người thông minh hơn hẳn để bảo vệ hoàng hậu thì hơn.”
“Thật ra tiểu tử tiểu Mạc này cũng không hẳn ngốc, trẫm đã nhìn qua cách hắn
bố trận hành quân, rất ưu tú, vấn đề duy nhất của hắn chính là do ông hắn đã
dạy hắn trở thành bộ dạng ngơ ngác như hiện giờ mà thôi, để người như vậy ở
đây, trẫm cũng yên tâm.” Mạc Trung Quân dường như có một loại khả năng, khi
thiên hạ thái bình, hắn sẽ hệt như một kẻ ngốc, nhưng đến thời khắc nguy cấp,
hắn lại có thể phát huy trí thông minh của mình rất tốt.
Như Tâm và Như Ý liếc nhau một cái, thấy trong lòng hoàng thượng đã quyết,
hoàng hậu cũng không phản bác, đành đứng một bên không nói nữa.
Thật ra Thải Thải cảm thấy cũng không có gì cả, chỉ cần là người Sở Cuồng an
bài, ở thời khắc mấu chốt nhất định sẽ có tác dụng.
Điều Thải Thải phiền lòng chính là, Sở Cuồng cứ như giao phó hậu sự mà đem mọi
chuyện dặn dò kỹ lưỡng, hệt như bất cứ lúc nào hắn cũng có thể rời Đại Sở,
bước vào chiến trường đẫm máu.
Một buổi tối, nàng lại cực ít nói chuyện với hắn.
Ban đêm đến, hai người lẳng lặng nằm trên giường, trầm mặc hồi lâu.
Đến nửa đêm thì Thải Thải thuận miệng nói: “Sở Cuồng, chuyến đi này, nhất định
phải bảo trọng bản thân mình nhé.” Nàng nói câu này, cũng chỉ là lén nói, cứ
tưởng rằng hắn đã ngủ thiếp đi không nghe thấy được.
Ai ngờ hắn vẫn còn thức, dịu dàng trả lời một tiếng: “Ừ.”
-oOo-