Cha Lại Thăng Quan. 6 Replies


Người đăng: HắcKê

Thời vận của Chu gia không phải là tốt bình thường, có người nói, Chu Thải
Thải chính là phúc tinh của Chu gia, cha nàng ban đầu chỉ là một tiểu thư lại
trong kinh thành, không cai quản người, chỉ nhúng tay cai quản ba mươi tám toà
thư khố trong nội thành mà thôi. Cho đến mấy năm sau, trước khi Chu Thải Thải
được sinh ra, thế nhưng không hiểu một bước giẫm phải vận phân chó gì, lại cứu
một mạng của Hoàng thượng, vì thế lại được Hoàng thượng coi trọng, ngài cho
rằng cha nàng thật có tài hoa, thăng làm thị lang điều đến Lại bộ, rồi bởi vì
ở Lại bộ nhân duyên rất tốt, kết quả vài năm lại làm Lại bộ Thị lang, hiện
tại, ông vừa mới nhận lệnh của Hoàng thượng, tiếp nhận chức Lại bộ Thượng thư.

Chu gia đối với Hoàng thất trung thành là điều trời đất có thể làm chứng, nghe
nói Hoàng thượng đã từng nói rằng, phóng tầm mắt hết thảy cao thấp Kim Bích
hoàng triều, người mà Hoàng thượng tín nhiệm nhất chính là cha của Chu Thải
Thải. Vận làm quan thuận buồm xuôi gió của ông thật khiến người ta hâm mộ đến
không thể tin được.

Lễ Thượng nguyên (Lễ Nguyên tiêu hay Tết Nguyên tiêu) gió tuyết, phủ Chu
Thượng thư dù bị ngập trong tuyết trắng vẫn giăng đèn kết hoa vui vẻ, tuy rằng
Chu lão gia từng nói qua thái độ làm người phải khiêm tốn, thật khiêm tốn,
nhưng lần này là Hoàng thượng muốn mượn Chu phủ của ông làm nơi để quan viên
có cơ hội được giao lưu, không phải muốn ám chỉ ông sắp làm lớn hay sao? Chu
lão gia hiểu được, Hoàng thượng đối với Chu gia thật ân sủng, ngài chính là
muốn nói cho người trong thiên hạ, lấy lòng người của Chu gia, chính là lấy
lòng Hoàng thượng, Chu lão gia ông là người một nhà với Hoàng thượng.

Trong phủ người người qua lại, khắp nơi treo đầy đèn lồng đỏ thẫm, nô bộc nha
hoàn náo nhiệt thu xếp, mỗi người mồ hôi như mưa, ngoài phủ người người qua
lại không ngừng, quan to quý tộc đến còn nhiều hơn so với dự tính, Chu lão gia
trong lòng mặc niệm vô số lần, ân điển a ân điển, đây đều là ân điển của Hoàng
thượng nha.

Trong không khí sôi trào như vậy, cả toà phủ chỉ có một nơi không bị cuốn hút
mà thôi, đó chính là Chu Thải Thải tây sương khuê phòng.

Trước đài trang điểm trong khuê phòng, mười bảy tuổi Thải Thải men theo ánh
sáng ngọn đèn lẳng lặng đọc sách, hiện tại nàng đã chán sách sử, lại say mê
loại tiểu thuyết diễn nghĩa mới nổi gần đây, phần lớn là giảng thuật công to
chí lớn của anh hùng giang hồ, công thần khai quốc, còn có một ít chuyện về
tài tử giai nhân, nam nữ hoan ái, nàng cũng không bỏ qua, bất quá lại mang
theo ánh nhìn phê phán, giả ơi là giả, tất cả đều là giả, thiên hạ ở đâu lại
có nam nhân đối tốt với nữ nhân như vậy, hừ, đều là gạt người cả.

Chu Thải Thải không tin, cũng cảm giác chuyện này cũng không liên quan gì đến
mình cả.

“Tiểu thư, hôm nay phòng bếp làm rất nhiều món ngon, thế nhưng lão gia ra lệnh
không để tiểu thư chạm vào. Nhìn thấy người khác vui chơi tiêu khiển, tiểu thư
ngay cả cơm chiều cũng không được ăn, lòng em thật đau nha.” Linh Nhi quả thật
không nhịn được, kỳ thật bộ dáng tiểu thư vừa xinh đẹp vừa đáng yêu, từ bé
nàng đã ở chung một chỗ với tiểu thư, cảm thấy tính tình tiểu thư vừa hiền hoà
lại rộng lượng, cũng giống như thân thể của chính nàng vậy! Chưa bao giờ để
bụng những chuyện nhỏ nhặt, nàng nha, lòng của nàng lại bao dung, nam nhân so
ra cũng không bằng, thiên hạ muốn đuổi theo cũng không kịp.

“Tiểu thư, Nguỵ tướng quân với Ngô Hiểu Hiểu rốt cục sẽ ra sao?” Nàng chính là
muốn hỏi câu chuyện trong tiểu thuyết diễn nghĩa, tiểu thư thỉnh thoảng cũng
kể cho nàng nghe mấy câu chuyện xưa, chuyện nàng quan tâm nhất chính là danh
kỹ đáng thương Ngô Hiểu Hiểu có được ở bên Nguỵ tướng quân hay không? “Tiểu
thư, cô nói đi.”

Chu Thải Thải tuỳ tiện trả lời một câu: “Thành thân.”

Linh Nhi nghe xong vui mừng, lại tiếp tục hỏi: “Có sinh con không?”

“A. . . . . .” Chu Thải Thải tạm dừng một lát, lại tiếp tục nói: “Không sinh
con, sau này Ngô Hiểu Hiểu bị tướng quân bỏ, Nguỵ tướng quân lấy công chúa,
cùng công chúa sống vui vẻ với nhau.” Nàng tuỳ tiện sơ lược lại cho Linh Nhi,
bàn tay lại nhét một quả mơ vào miệng. Thật ra nàng cũng không để ý mấy chuyện
này, cái nàng để ý chính là ông tác giả này lại có thể miêu tả nên khung cảnh
chiến trường vô cùng nhập thần khiến nàng thập phần bội phục.

Kết quả, một lúc sau lại nhìn thấy Linh Nhi ngồi một bên khóc ròng, cầm kim
may đâm vào bàn may, âm thầm nguyền rủa!

“Linh Nhi, em làm gì vậy?”

“Tiểu thư, lúc trước cái tên Nguỵ tướng quân còn cùng Ngô Hiểu Hiểu thề non
hẹn biển, em cảm động cả đêm đều không ngủ được, nhưng tại sao liền trở mặt,
bảo bỏ là bỏ đâu?” Nàng không phục, vô cùng không phục, Linh Nhi nói: “Em
thấy, cái tên Nguỵ tướng quân kia nhất định sau này sẽ chịu báo ứng cho mà
xem!”

Báo ứng? Chu Thải Thải nghĩ ngợi, hình như Nguỵ tướng quân không tệ lắm, lại
còn cùng công chúa sinh con. . . . ..

“Tiểu thư, Linh Nhi thật tức giận! Quyển sách vô vị kia, cô đừng xem nữa!”

“Được được, xem cũng sắp xong rồi mà.” Nàng cúi đầu, giữ chặt quyển sách, chỉ
sợ tiểu Linh Nhi điên lên xé rách sách của nàng mất thôi.


Hoàng Hậu Đè Bẹp Hoàng Thượng - Chương #3