Văn 291: Nhặt Được Binh Mã.


Người đăng: HắcKê

Chính văn 291: Nhặt được binh mã.

Xếp chữ: Khuynh Thành.

Ba ngày sau.

Trong huyệt động tối tăm, một người nam nhân nhìn nguồn sáng lớn chừng bằng
miệng chén trên đỉnh đầu, ngẩn người.

Nhánh cây phía trên nguồn sáng rõ ràng đã bị người bẻ gãy.

Bây giờ Sở Cuồng có thể chắc chắn miệng lối ra phía trên đó, đính đầy móc câu.

Điều này có nghĩa là gì nhỉ.

Sở Cuồng nâng trán, lau mồ hôi lạnh.

Hắn lại trở về nguyên điểm.

Hôm đó ở trong bãi cát lún, Sở Cuồng dùng con rắn chết cuốn vào cành cây, dựa
vào chút lực cỏn con ấy để làm điểm chống đỡ, bò lên khỏi cát lún. Sau đó đi
ngược để suy tính lại lần nữa, cực kỳ cẩn thận đi qua từng cửa ải cơ quan,
tránh thoát đao nhọn từ trên trời phóng xuống, nước nóng từ dưới phun lên,
trường kiếm từ vách tường lao ra hoặc quả cầu sắt khổng lồ lăn từ trên cao
xuống.

Tiếp theo đi hết hành lanh, lại xuất hiện hai cánh cửa, một cánh viết ‘Thiên
giới’, một cánh đề ‘Địa ngục’, Sở Cuồng suy tính một lát, lựa chọn địa ngục.
Cánh cửa kia dễ dàng bị đẩy ra. Sau đó bóng tối nghênh đó. Một tiếng ầm lớn
vang lên, cửa đá phía sau hạ xuống, hắn biết mình không còn cơ hội để quay đầu
lại nữa.

Kết quả, hắn đi tới nơi này, ngẩng đầu nhìn lên.

Thế nhưng trở lại nguyên điểm.

Móa ơi, chẳng lẽ bây giờ hắn nhất định phải một lần nữa trải qua ký ức cơn ác
mộng ba ngày sao?

Có chút mệt lả, thậm chí Sở Cuồng còn xuất hiện ảo giác, từ nguồn sáng lớn
bằng miệng chén kia, rơi xuống mấy quả táo.

Sở Cuồng ngồi dậy, cầm lấy quả táo cẩn thận rửa sạch bằng nước. Sau đó lấy từ
trong y phục ra một cái bọc, chứa đám ếch, gián, côn trùng mà mình dùng để lót
dạ trên đường đi ra, Sở Cuồng bắt lấy một con ếch, cầm quả táo, đút vào miệng
con ếch. Sau đó vứt nó trên mặt đất, đợi một lát, thấy con ếch vẫn vui vẻ bình
thường, rốt cục mới nuốt quả táo này. Đã dùng chân khí chống đỡ ba ngày, nếu
tiếp tục như vậy nữa e rằng hắn sẽ xong đời mất.

Đây là muốn khảo nghiệm ý chí của hắn đây mà.

Sở Cuồng nghỉ ngơi một lát, cũng may chỉ có hai cánh cửa, bây giờ chỉ còn lại
một lựa chọn. Có thể thấy được, địa lao này có kết cấu vòng tròn. Cửa ra chỉ
cách cửa vào một vách tường. Lúc này Sở Cuồng hiểu ra, căm hận dâng trào. Lấy
dũng khí vươn tay về phía bóng tối, quả nhiên chạm được một cánh cửa.

Dùng tay gõ, bên trong cánh cửa trống rỗng.

Sở Cuồng nâng chân lên, đạp một cước về phía nó.

Ầm một tiếng. Cả cánh cửa bay ra ngoài.

Sau đó, ánh đèn sáng trưng.

Có mấy tên ngục tốt, tay cầm thịt nướng, miệng há to nhìn nam tử đầu tiên đạp
được cánh cửa này.

Lẻng xẻng, một đội binh lính lao tới, bao vây chặt lấy hắn.

Ha ha ha ha, Sở Cuồng cất tiếng thét dài, Nhiếp Lăng Phong đang đùa bỡn người
ta đây mà. Thì ra dùng một cái cửa đầy ánh sáng trên đầu là để lừa người ta,
để cho người cứ đi theo hướng cửa ấy, sau đó bước vào hết cái bẫy rập này đến
cái bẫy rập khác, một cái so với một cái càng âm hiểm, một cái so với một cái
càng ác độc, chính là muốn hắn vùi thây nơi đó mà thôi. Hơn nữa trên dường đi
Sở Cuồng đã thấy không dưới ba mươi cỗ thi thể.

Xương đã trắng phau phau rồi.

Cửa ra căn bản là không có, không tồn tại.

Đây là một địa lao vòng tròn.

Như vậy, Sở Cuồng chỉ có thể đi ngược lại, sau ánh sáng, sẽ là bóng tối.

Sở Cuồng vứt mọi thứ lên mặt đất, trong cái bọc đầy rắn sâu ếch các loài bò
sáy rớt đầy đất. Đám binh lính đi tới đây, Sở Cuồng phát uy lên thì có thể một
tay giết chết một tên!

Lấy võ công của Sở Cuồng, đối phó với những người này, căn bản không đáng kể.

Mới mấy chiêu đã ngã một đống, đoạt lấy vài thứ binh khí của đối phương giắt
sau lưng.

Hai mắt hắn đỏ kè, làm cho những kẻ này hoảng hốt chân tay không biết làm sao
cho phải.

Bọn hắn chưa từng thấy có người nào có thể ra khỏi hành lang đó được.

Sở Cuồng thấy trên bàn có thịt nướng, vươn tay cầm lấy một miếng, nhét vào
trong miệng, nhai hai ba cái rồi nuốt xuống bụng.

“Ha ha, còn dám tới không, tới đi, hoặc là cùng xông tới cũng được!” Sở Cuồng
lau dầu mỡ trong tay, xoắn ống tay áo, cầm binh khí, hươ hươ hai thanh đao, bộ
pháp di động cực kỳ nhanh.

Kẻ đứng phía trước còn chưa kịp tránh né, đã bị đao của hắn đâm vỡ bụng!

“Cứu mạng! Huynh đệ, hãy cứu chúng tôi ra luôn đi!” Trong căn phòng giam độc
lập, ngăn cách bởi những hàng rào sắt là các dạng người khác nhau.

Mấy nam nhân ăn mặc như thư sinh, những tráng hán bị xích tay.

Còn có cả một nữ tử mặc đồ đỏ nữa.

Nàng kia nói: “Vị đại hiệp, chúng tôi đều là nhân sĩ bị tụi chó Hung Nô bắt
về. Tiểu nữ chính là người Ni Bạc, hai vị kia là người Đại Sở, mặc dù trong
này cũng có mấy vị là người Hung Nô, nhưng hiện nay cũng đã kết thâm cừu đại
hận với Hung Nô, sẽ không còn xem mình là người Hung Nô nữa!”

Sở Cuồng vừa nghe vừa thuận tay bẻ gãy cổ một ngục tốt, hỏi: “Tha các ngươi ra
ngoài, các ngươi có bằng lòng sẽ trung thành với ta, giúp ta không?”

“Chúng ta đã bị nhốt ở đây ba năm rưỡi, muốn chết không được mà muốn sống cũng
không xong, nếu ngài cứu chúng tôi, mọi người liền coi ngài là đại ca, từ nay
về sau sẽ nghe lời ngài!”

Sở Cuồng cười một tiếng, đánh vỡ xương bả vai một người.

“Những người khác có nghĩ như vậy không?”

“Có, chúng tôi cũng không phải là người bình thường, huống chi quân tử phải
giữ chữ tín. Chúng tôi đồng ý.”

Tiếng hô vừa ngừng, nữ tử áo đỏ kia nói: “Chìa khóa, treo bên hông ngục
trưởng!”

Tên ngục trưởng định lao ra ngoài tìm cứu binh, đáng tiếc là đã tự mua dây
buộc mình, bởi vì địa lao này cực kỳ kín, lối ra cách bên ngoài bằng một cửa
đá rất dày, nếu muốn đẩy cánh cửa kia ra, thật sự rất hao phí sức lực, nếu chỉ
dựa vào một mình hắn thì đúng là không làm ăn được gì, Sở Cuồng không vội bắt
hắn, thấy ổ khóa phòng giam, liền dứt khoát múa một đao nện tới, một tiếng ầm
vang lên.

Sở Cuồng sửng sốt.

Hửm? ~

Đao lại bị gãy thành hai khúc.

Không biết ổ khóa này là được tạo thành từ cái gì, hắn nghĩ nghĩ, một nam tư
gầy yếu bên trong nói: “Đây là huyền thiết[1], binh khí gì cũng không thể cắt
nó được!”

Sở Cuồng thấy vậy trực tiếp lao về phía tên ngục trưởng đang gắng sức đẩy cửa,
hai chân đạp ra sau, nhưng cửa vẫn không như cũ không nhúc nhích một chút, hắn
thở hỗn hển ra tiếng, trường kiếm đã xuyên qua ngực hắn. Sở Cuồng rút kiếm ra,
lấy chìa khóa bên hông hắn xuống, liếc mắt nhìn mọi người ở đây.

“Ta như thế nào có thể tin tưởng được các ngươi đây?” Sở Cuồng lau máu trên
tay, chỉ để lại bầu rượu ở trên bàn, còn toàn bộ mấy thứ khác đề bị hất văng
xuống mặt đất. Sở Cuồng hớp một hơi, khí lạnh tích trên người mấy ngày nay rốt
cục cũng tản đi.

-oOo-


Hoàng Hậu Đè Bẹp Hoàng Thượng - Chương #291