Văn 285: Chiến Bại Toàn Cuộc.


Người đăng: HắcKê

Chính văn 285: Chiến bại toàn cuộc.

Xếp chữ: Khuynh Thành.

Hơi liếc mắt liền nhìn thấy người nào đó đang bộc lộ sự đồng tình, Sở Cuồng
lập tức nhéo lên bàn tay thịt của Thải Thải một cái, ui da, đau quá, nàng tức
giận ngoái đầu nhìn lại, thấy bộ mặt tà ác của hắn đang nhắc nhở, bây giờ
chuyện nàng cần làm cũng không phải là đồng tình.

Hoàng hậu kia ngồi xuống đối diện với Thải Thải, nàng chú ý về phía trước,
thấy nàng kia cũng lấy thần sắc giống nhau quan sát mình, điểm bất đồng duy
nhất chính là, trên mặt vị hoàng hậu nương nương của Hung Nô này còn có chút
lo lắng. Thải Thải cầm cốc rượu trái cây lên, dập mạnh xuống bàn một cái, nói:
“Cuối cùng có bắt đầu hay không đây? Để người ta đợi lâu quá đấy.” Thái độ
không để người khác vào mắt của nàng chỉ nhận được tán thưởng từ mỗi mình lão
vương gia mà thôi.

Nhiếp Lăng Phong ngồi trên ỷ tọa trên cao, thủy chung vẫn duy trì thái độ
không liên quan gì đến mình lắm xem kịch.

Tất cả mọi người ai ai cũng tranh nhau nói, đấu đá, mắng nhau, rồi tự nâng cao
mình, chửi bới đối phương.

Toàn trường náo loạn, Thải Thải phát hiện tình huống này thật giống như mấy bà
ngoài chợ chửi đổng nhau.

Nhiếp Lăng Phong vung tay lên, áp chế toàn trường, nói: “Đề thi thứ nhất trẫm
ra, chính là vẽ con gà trống trước mặt này đây.”

Lúc này mọi người mới hiểu vì sao, lại có một con gà trống lang thang ở trong
đại điện này.

Như Nguyệt chuẩn bị dụng cụ thêu, Thải Thải thấy hoàng hậu Hung Nô ở đối diện
đã bắt đầu nghiêm túc phối hợp màu sắc.

Còn nàng thì tùy tiện chọn một sợi chỉ màu nâu, bắt đầu châm lung tung lên tấm
lụa.

Mọi người thấy bức thêu của hoàng hậu bên này, mũi kim mướt mát tinh xảo.

Còn bên Thải Thải thì quả thực như cẩu sựt c*t. Rối thành một nùi.

Đại tướng quân vương thấy thế thì cực kỳ phát điên, duy chỉ có mình Thải Thải
là thoải mái vui vẻ. Sở Cuồng đứng ở bên cạnh yên lặng nhìn, yên lặng mỉm
cười.

Cuộc tỷ thí này định là phải thua, nhất định phải thua.

Con gà trống bên người ta đã bắt đầu thành hình.

Mà bên này vẫn là một mảnh mơ hồ không rõ là hình gì.

Ba tiếng chiêng được gõ lên, trận đấu kết thúc.

Hai bức thêu được dựng lên. Mọi người nhìn bên hoàng hậu, con gà trống hiện
lên với màu sắc sặc sỡ lóa mắt, oai phong hùng dũng, khí phách hiên ngang!

Quay đầu lại nhìn Bánh Bao, ha ha ha, toàn điện cười ầm lên.

“Cười cái gì??!” Thải Thải hầm hừ: “Cười cái rắm.”

“Hoàng thượng, kết quả đã quá rõ ràng, bên hoàng hậu nương nương mới chính là
tác phẩm tuyệt thế xuất sắc. Còn bên quận chúa, quả thật là khó coi.”

“Lớn mật!” Quả nhiên lão vương gia nổi trận lôi đình nói: “Ai dám nói con gái
ta thêu không đẹp?!”

“Vương gia ngài xem, dùng thực lực mà nói chuyện đi, hãy nhìn cho rõ ràng một
chút, quận chúa thêu cái này là cái gì đây? Ngay cả hình dạng cũng không thể
nhìn ra được!”

“Nghệ thuật là dùng ý tả hình, chẳng lẽ các ngươi không hiểu?”

“Cũng được, như vậy xin hỏi quận chúa, mỏ con gà trống này, chẳng phải là hai
mảnh nhọn hay sao? Mọi người xem, đây rõ ràng là mỏ con vịt, chứ không phải mỏ
gà, ta thấy quận chúa thêu giống một con vịt mập hơn!”

“Ngươi đây là đang chỉ cây dâu mắng cây hòe, nói ta là con vịt mập?!” Nàng
nhấc chân, cởi giầy thêu ra, phóng về phía người nọ!

“Hoàng thượng nhìn xem, thô tục không chịu nổi mà, như vậy sao mà làm hoàng
hậu được!”

Nhiếp Lăng Phong đi xuống, nhìn thử, quả nhiên, hình dạng bức tranh nàng thêu
hệt như một con vịt mập.

“Trận này, tạm thời hoàng hậu là người thắng.” Y nói: “Chỉ là mọi người bình
tĩnh chớ nôn nóng, bởi vì còn có hai trận nữa.”

Trận thứ hai so về viết chữ, ý của đại tướng quân muốn bảo, cho người ra thi
thay, không nghĩ tới Thải Thải tự đi lên cầm lấy bút bắt đầu viết, chữ thì như
gà bới, tư thế cầm bút cũng sai bét nhè. Nàng tùy tiện vẽ thêm một cái bánh
nướng. Xong còn nhìn qua bên kia, chữ viết của hoàng hậu thật xinh đẹp, lại
còn làm nguyên một bài thơ nữa.

Hết giờ, tờ giấy được treo lên, ai xem qua bút tích của Bánh Bao cũng không
nhịn được mà cười ầm: “Quá kém, quá kém đi!” Ha ha ha.

“Đây là chữ phúc nha.” Thải Thải nói: “Chẳng lẽ không đẹp sao?” Đâu chỉ là
không đẹp, mà quả thực, là vô cùng kém cỏi!

Kém đến nỗi đại tướng quân như bị vố một bạt tai trên mặt, không còn mặt mũi
nào mà nhìn nữa, nhưng rất nhanh ông ta tỉnh táo lại, nói: “Ai dám nói xấu,
bổn vương liền chém kẻ đó!”

Nhiếp Lăng Phong đành phải nói: “Còn một trận nữa, nấu ăn.”

Ha ha, nấu ăn chính là ưu thế của con bé, đại tướng quân vương nghĩ.

Khoảng một canh giờ sau, trên điện được sắp mấy cái bàn, trên đó có bày một
vài loại rượu trái cây.

Sau đó mùi cơm chín bay tới, từng món ăn ngon được nối tiếp đưa lên. Hoàng hậu
Hung Nô làm không ít món ăn đặc sản của Giang Nam.

Như Tâm Như Nguyệt thầm nghĩ, nếu là hoàng hậu kia đã vì hoàng thượng mình mà
bỏ ra nhiều sức lực như vậy, học hỏi các món ăn để hoàng thượng vui lòng, thì
thật ra, người con gái đó đã là rất tài rồi, nhưng hoàng thượng Hung Nô, tuyệt
đối không thể bằng được hoàng thượng của các nàng được. Hai nàng thế nhưng lại
không phát hiện ra thân phận thật sự của tiểu Thúy ở bên cạnh, chẳng qua là do
hai nàng không nghĩ tới mà thôi.

Đến phần món ăn của Thải Thải, chính là bún ốc nước ngọt Liễu Châu, mì cay
Thành Đô, gà xé mì lạnh, khô bò, miến thịt bò, thịt gà xiên, súp ruột già,
bánh đậu, chè đá bào*.

*: thứ lỗi cho bạn, phần edit tên các món ăn không được chuẩn lắm T.T

Sắc màu đỏ **.

Mùi vị thơm ngào ngạt.

Thực khiến người ta lên cơn thèm ăn mà!!!

Cuối cùng lão vương gia cũng cảm thấy điểm mà khiến ông kiêu ngạo được về
nàng, ha ha.

Ông ta đứng lên nói: “Không cần ăn cũng nhìn ra được, đến tột cùng ai mới là
người nấu ăn giỏi nhất, thêu hoa viết chữ cũng vô dụng, làm sao so được với
việc biết xuống bếp chứ? Nên nhớ một nữ nhân không biết xuống bếp, thì cũng
giống như không có con vậy, các ngươi nhìn cái bụng của con gái ta đi, đó căn
bản là do dinh dưỡng tốt, tài nghệ siêu quần……”

Nôn……

“Thật là khó ăn!”

Một tiếng thét kinh hãi, cắt đứt lời nói của lão vương gia.

“Muốn buôn muối luôn à!”

“Vương gia, ngài trước chớ vội nói, hãy thử nếm xem đi!”

Lão vương gia cũng nửa tin nửa ngờ, cầm đũa lên, gắp một miếng xíu mại bỏ vào
miệng, ặc ~

Thật là khó ăn muốn chết, ông tình nguyện ăn độc dược chứ cũng không muốn ăn
nó nữa.

Vỗ vỗ lên mắt, trầm mặc chốc lát, lão vương gia ưỡn ngực ngẩng đầu, nuốt cả
miếng xíu mại xuống, nói: “Mỹ vị nhân gian, các ngươi cũng mau ăn đi, nhất
định phải ăn hết, nếu như còn dư lại một chút, các ngươi sẽ không xong với bổn
vương đâu!”

Đây, rõ ràng chỉ hươu thành ngựa, đáng hận đến cực điểm mà.

Vô cùng vô sỉ.

Thải Thải cũng thật bội phục cho tài năng của ông cha này.

Bộ mặt ông ta nghiêm túc nhìn về phía Nhiếp Lăng Phong, hoàng thượng, ngài hãy
tự phán xét xem, đến tột cùng, ai thua ai thắng? Rốt cục là ai có thể làm
hoàng hậu?

Thật ra thì Thải Thải là cố ý thua cuộc, Sở Cuồng nói với nàng, thắng, sẽ làm
cho mọi chuyện trở nên danh chính ngôn tuận, như vậy thì không thể kích thích
đến giới hạn cuối cùng của ông ta, cho nên bảo nàng hãy thua, thua càng thảm
càng tốt, dù sao lấy tính khí của lão vương gia, nhất định là một kẻ vô liêm
sỉ, đến lúc đó, chọc giận ông ta rồi, gấp quá thì chó cũng có thể phóng qua
tường, thỏ cũng biết cắn người. Đến lúc đó, mặt ngoài trông có vẻ hòa bình của
nội bộ Hung Nô cũng sẽ mau chóng mất đi.

Quả nhiên tất cả đều bị cái kẻ âm hiểm là Sở Cuồng đoán đúng.

Nàng thua trận này, lão vương gia cũng sẽ nghĩ hết mọi cách, để nàng leo lên
chiếc ghế hoàng hậu!

Ánh đao lóe lên ngoài cửa.

Thải Thải nhìn ra, tất cả mọi người cũng đồng loạt nhìn ra ngoài.

Có một đám binh lính chặn ngay trước cửa điện.

-oOo-


Hoàng Hậu Đè Bẹp Hoàng Thượng - Chương #285