Văn 274: Kiên Cường Mà Cười.


Người đăng: HắcKê

Chính văn 274: Kiên cường mà cười.

Edit: Khuynh Thành.

Đồng tử Nhiếp Lăng Phong to lên, tựa như y đang khảo nghiệm ranh giới cuối
cùng của Bánh Bao vậy, thế nhưng khi y cứng rắn chạm phải sự cứng rắn của Bánh
Bao, Nhiếp Lăng Phong mới phát giác nữ nhân này không phải là đơn giản. Nàng
nói được sẽ làm được, hơn nữa nữ nhân này một chút cũng không dễ khống chế.
Thật ra thì Nhiếp Lăng Phong cũng vô tâm muốn tổn thương nàng. Cho nên ánh mắt
y rất nhanh khôi phục sự dịu dàng, khẽ mở đôi môi hỏi: “Nàng muốn ta đáp ứng
chuyện gì?”

Ha ha, xem ra là có thể thương lượng được, trên thực tế Bánh Bao căn bản sẽ
không ngu xuẩn đến mức lấy sinh mạng của chính mình để đánh cuộc, nàng cười
lạnh nói: “Sau khi ta theo ngươi trở về Hung Nô, ngươi nhất định phải vào lúc
nửa năm sau khi ta sinh hạ hài tử, nghĩ cách đưa nó trở về Đại Sở quốc giao
cho Sở Cuồng. Nếu như lúc đó ngươi thất hứa, hoặc là làm ra bất cứ loại chuyện
gì khiến ta không vừa lòng, ta liền ôm hài từ đồng quy vu tận, ngươi có thể
thử tưởng tượng, nếu như Sở Cuồng biết thê nhi hắn chết thảm trên tay ngươi,
thì đó là ** đáng sợ cỡ nào, ta có thể nói cho ngươi biết, nhất định sẽ là
núi lở đá mòn, máu chảy thành sông, tính tình Sở Cuồng cũng gay gắt như ánh
mặt trời ban trưa vậy, lúc đó chúng ta liền kéo theo Đại Sở cùng Hung Nô đồng
quy vu tận luôn đi!”

Thải Thải đứng lên, khóe mắt tiến sát tới gần mặt y, lòng bàn tay vừa lật, một
cây trâm bén nhọn đã đâm vào da thịt, nhưng Nhiếp Lăng Phong vẫn không động, y
chính là muốn xem nàng có thể làm gì nữa.

“Nhiếp Lăng Phong, ta đây đời này cũng chưa từng hận một người như vậy, cho
nên, xem như ngươi có phúc phận.”

Là ngươi Nhiếp Lăng Phong, ngươi khiến cho ta biết hận có tư vị gì, vậy thì ta
cũng sẽ khiến cho ngươi biết đau có tư vị gì.

Nhiếp Lăng Phong, không phải tất cả mọi chuyện trên thế giới này đều nằm trong
lòng bàn tay ngươi, mặc ngươi định đoạt.

Nhiếp Lăng Phong, ngươi là cái thá gì chứ?

“Vô luận sau này chúng ta có quan hệ gì, ta đều muốn cảnh cáo ngươi, đừng đụng
vào ta dù chỉ là một ngón tay!” Nàng rút trâm ra, cầm tay Nhiếp Lăng Phong
lên, Nhiếp Lăng Phong nhìn nàng đặt bàn tay mình lên mặt bàn, có chút không
hiểu rõ lắm nàng muốn làm gì, ai ngờ đột nhiên Thải Thải giơ tay mình lên, đem
cây trâm bạc đang siết chặt kia, thẳng tắp * vào mu bàn tay Nhiếp Lăng
Phong.

Thật là đau –

Máu bắt đầu túa ra.

Tay Nhiếp Lăng Phong bị nàng đâm thành một lỗ thủng lớn.

Mà y thật sự không nghĩ đến nàng lại kích động như vậy.

Hơn nữa lại còn xuống tay được.

Sắc mặt Nhiếp Lăng Phong tái nhợt, đôi môi tím ngắt. Bởi vì chuyện vừa rồi tới
quá đột ngột.

Nhưng y cũng quật cường không rên đau một tiếng, rất nhanh, khôi phục yên
tĩnh.

Nhiếp Lăng Phong rút cây trâm trên mu bàn tay, cầm lấy một chiếc khăn, lau máu
tươi trên tay mình.

“Ta đáp ứng nàng, ngoại trừ những việc ta có thể lợi dụng ở nàng, ta tuyệt đối
sẽ không gây khó dễ nàng ở những chuyện khác, chỉ là nàng cũng phải đồng ý với
ta, phải ở chung một chỗ với ta.”

Đây là một kẻ điên, dù là người như Sở Cuồng, ít nhất hắn có thể trong đế
vương tâm kế toàn tâm toàn ý yêu một người, dịu dàng không chút tư lợi đợi một
người.

Mặc dù hắn thường dùng một cái mặt đen thui, dáng vẻ khi nói chuyện cũng thật
khiến người ta không thể nào yêu thích.

Nhưng Nhiếp Lăng Phong lại hoàn toàn ngược lại, cho tới giờ y đều không nhanh
không chậm, khi nói chuyện thì rất ôn hòa dịu dàng, bề ngoài có vẻ như một
người thân thiện.

Trên thực tế thì sao, Nhiếp Lăng Phong có một tâm kết mà vĩnh viễn sẽ không mở
với bất cứ kẻ nào.

Cùng với dòng máu lãnh huyết.

Nếu Sở Cuồng là nắng gắt ngoài vạn trượng, thì y chính là một dòng sông băng
giá.

Máu y chảy đầy bàn, Thải Thải cười một tiếng: “Ngươi chảy nhiều máu vậy, sao
không đi tắm một chút đi? Chẳng lẽ còn định làm ghê tởm mắt ta hay sao?” Máu
này rõ ràng là do nàng gây ra, bây giờ nàng lại ghét bỏ y dơ bẩn. Thải Thải
đứng lên, nhàn nhã nói: “Mọi thứ ta muốn đều phải là tốt nhất, còn có cả sự
tôn trọng tuyệt đối, ngươi làm không được, ta liền đi tìm chết, để cho ngươi
phải thất bại.” Những lời này nói ra thật bình tĩnh.

Nhiếp Lăng Phong cười một tiếng, hắn phát giác nữ nhân này đã chiếm thế thượng
phong.

Cũng may, y không ngại đồng ý với nàng chút chuyện cỏn con đó.

Trên đường từ Đại Sở về Hung Nô, xung quanh có thể thấy được người của Sở
Cuồng. Bọn họ chẳng qua là đi theo, giám thị, bởi vì phía trên đã thông báo,
không thể ép đối phương, khiến y làm chuyện gì tổn thương đến người cực kỳ
quan trọng kia. Mặc dù bọn họ không biết người ngồi trong xe ngựa đến tột cùng
là ai.

Thải Thải vẫn bình thường trải qua từng ngày như vậy.

Trò duy nhất để tiêu khiển chính là lo lắng về tình trạng gần đây của Sở
Cuồng.

Nhiếp Lăng Phong cầm một quyển sách, ngồi trong xe ngựa.

Thải Thải thấy đó là binh gia chiến thư, liền nhàn nhạt nói: “Quả nhiên ngươi
không thể sánh bằng Sở Cuồng, Sở Cuồng sớm đã không đọc mấy thứ này rồi, quyển
sách ngươi xem chính là hỗn chiến bảy nước, lúc đó những nước này, tình hình
cũng tương tự như, cho nên có thể hòa nhập vào nhau, nhưng bây giờ Đại Sở vững
chắc ổn định, Hung Nô đã sớm hạn định phạm vi với Đại Sở, là do các ngươi chưa
chết tâm, ngươi cho rằng, bằng vào Hung Nô, có thể thống trị quốc dân Đại Sở
được hay sao?” Thải Thải khịt mũi khinh thường.

Nhiếp Lăng Phong đáp: “Thật ra thì ta cũng không phải là quá hiểu chuyện quốc
gia cùng quốc chính, từ nhỏ ta đã là người trong giang hồ, nếu như không phải
là bị buộc, căn bản sẽ không đi lên con đường này.” Nhiếp Lăng Phong đặt quyển
sách kia xuống, “Chỉ là mọi việc đều có vạn nhất, đọc nhiều một chút cũng
không có gì xấu cả.”

Thải Thải không đáp lại, mệt mỏi nằm trên giường trong xe ngựa. Nhiếp Lăng
Phong cũng phát giác khí trời dần nóng lên, cho nên cầm quạt tiến tới, phe
phẩy giúp Thải Thải, Thải Thải bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, nói thầm trong mộng:
“Nếu ngươi muốn hầu hạ ta, thì nghiêm chỉnh chút. Quạt mạnh lên.” Nói xong,
nàng vô tâm vô phế ngủ đi, Nhiếp Lăng Phong phát hiện, kể từ lúc mở miệng, thì
dường như nàng đã buông thả mọi việc, có thể ăn liền ăn có thể ngủ liền ngủ.

Nếu như lo lắng không thể cải biến được bất cứ chuyện gì, thì tại sao phải lo
lắng.

Sợ chỉ khiến mình mất đi dũng khí cùng trí óc, tại sao phải sợ.

Nếu như mềm yếu khiến mình trở thành con rối trong tay kẻ khác, tại sao phải
mềm yếu?

Nàng còn phải sinh ra một hoàng tử khỏe mạnh nữa, nếu như bởi vì một vài kẻ
ghê tởm mà ảnh hưởng đến hoàng tử, đây mới thật sự là thất bại.

Nhiếp Lăng Phong vừa quạt cho nàng, vừa khẽ nở nụ cười, y phát hiện nữ nhân
này thật thú vị.

Ngón tay nhẹ nhàng nắm một nhánh tóc lên, sau đó đặt xuống.

Tựa vào xe ngựa ngẩn người nhìn trời xanh mấy trắng bên ngoài cửa sổ.

Nhắm mắt lại, bên tai y lại vang lên câu nói kia.

Lăng Phong, Lăng Phong! Con chạy mau, chạy càng xa càng tốt!

Máu vung vẩy khắp nơi, vương thành tươi đẹp biến thành chiến trường Tu La.

Lăng Phong, Lăng Phong, con nhất định phải kiên cường, nhất định phải kiên
cường, cách tốt nhất để kiên cường không phải là khóc, mà là cười.

Lăng Phong, nhất định phải cười.

Cho dù có một ngày con bị người ta đâm xuyên ngực, cho dù có kẻ móc ruột của
con ra, dùng sức bóp nát, con cũng phải cười.

Còn nữa, vĩnh viễn cũng không được để kẻ khác nhìn thấu lòng của mình.

Nhiếp Lăng Phong bị đánh thức, sau khi tỉnh lại lòng bàn tay y tràn đầy mồ
hôi.

Ngón tay nhẹ nhàng vỗ trán.

Y cảm giác đau đớn như bị vạn tiễn xuyên tâm vậy.

-oOo-


Hoàng Hậu Đè Bẹp Hoàng Thượng - Chương #274