Người đăng: HắcKê
CV 272: Xin hãy làm theo lời ta dặn.
Lần này Nhiếp Lăng Phong đã mạo phạm đến nàng rồi, nàng luôn không phải là một
người thù dai, thế nhưng những lời kia của y, những chuyện xưa, những điều
kiện trao đổi, thật khiến nàng bị chấn động. Cho nên nàng giận dữ quyết không
khuất phục y. Đừng tưởng rằng hành hạ Sở Cuồng, là có thể đạt được mục đích.
Thải Thải tuyệt đối sẽ không phải là loại người ngồi chờ chết. Có lúc cá tính
nàng cũng tựa như một con trâu, càng bị tổn thương càng lợi hại, càng sẽ hăng
say phản kháng.
Mấy ngày nay Thải Thải cũng không nhàn rỗi, cẩn thận thăm dò địa hình Thương
Khung cung xong, thấy mỗi ngày có ít nhất hai canh giờ Nhiếp Lăng Phong sẽ
không rõ tung tích, có lẽ là đi ra ngoài, cũng có thể là đi luyện công. Lúc
này trong Thương Khung cung chỉ còn lại có mấy người mà thôi. Những người này
đối với nàng rất khách khí, có lẽ là do Nhiếp Lăng Phong dặn dò. Thải Thải rất
muốn gặp Sở Cuồng một lần, nói cho hắn biết một vài chuyện, để hắn có thể hiểu
rõ được tâm trạng và tình cảnh lúc này của nàng.
Thải Thải không hy vọng Sở Cuồng bởi vì mình mà làm điều gì ngu ngốc. Nàng cau
chặt chân mày, nói thật, đồng ý uống chén rượu độc kia, Sở Cuồng đã đủ ngu
ngốc lắm rồi, tại sao hắn có thể xác định đối phương có vì hắn đã uống rượu
độc mà giữ cam kết hay không chứ. Haiz, Bánh Bao lắc đầu một cái, tại sao Sở
Cuồng lại trở nên không có lý trí như vậy, chẳng lẽ hắn trở nên ngu ngốc vậy,
là vì nàng sao.
Thải Thải ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại, Nhất Nhi đi theo sau lưng
nàng. Thải Thải hỏi thẳng Nhất Nhi: “Sở Cuồng ở đâu, ta muốn đi gặp chàng, tôn
chủ của các ngươi không nói qua không cho ta đi gặp chàng chứ?”
Nhất Nhi lắc đầu một cái, tôn chủ không nói, nhưng mà tôn chủ lại có nói rằng
không được làm khó nàng, phải đối đãi nàng như một vị khách quý vậy.
Nhị Nhi đúng lúc đi tới, nhìn Thải Thải và Nhất Nhi một chốc, nói: “Tôn chủ
nói, nếu như cô muốn đến thăm Sở Cuồng, thì bảo chúng tôi dẫn cô đi.” Thải
Thải sẽ không để mình bị lời của hắn ảnh hưởng, tất cả mọi chuyện nên đi bước
nào thì hay bước ấy, nàng đi theo hai người, lấy hết dũng khí mới đi tới một
tòa lầu, bên trong có rất nhiều phòng, dưới sự dẫn dắt của hai người nàng bước
lên cầu thang, đi tới trước một căn phòng có người trông chừng cửa.
Thải Thải tiến vào, liền nhìn thấy Sở Cuồng ngồi ở trên giường nhắm mắt dưỡng
thần.
“Sở Cuồng.” Thải Thải gọi.
Sở Cuồng mở mắt ra, không ngờ tới, bọn họ lại gặp mặt nhau như vậy. Sở Cuồng
đang dùng nội lực khống chế độc tính, về phần kéo dài được bao lâu, hắn không
biết.
Cánh tay vừa ngứa vừa đau đến không cách nào khống chế được, nhưng bây giờ nếu
gãi, nhất định sẽ là máu thịt lẫn lộn. Hắn sẽ không làm vậy, nếu chút nhẫn nại
cỏn con này hắn cũng không có, Sở Cuồng đã không xứng là hoàng đế rồi.
Thải Thải nắm lấy tay Sở Cuồng, Sở Cuồng sửng sốt, cảm giác được trong lòng
tay Bánh Bao có một tờ giấy. Trong nháy mắt khi hai tay nắm lấy nhau, tờ giấy
được chuyền qua.
Sở Cuồng nhìn về phía người đứng ở ngoài cửa, lập tức hiểu được Bánh Bao cẩn
thận như vậy là bởi vì có người giám thị.
Thải Thải thở phì phò nói: “Sở Cuồng, ai bảo chàng tới đây đấy!”
Sở Cuồng sửng sốt, sau đó nghĩ, Thải Thải nói vậy nhất định là có dụng ý của
nàng.
Hắn nhẹ nhàng mở miệng, nói: “Nàng nói mấy lời ngốc nghếch này làm gì, nếu như
không phải là chính nàng bị bắt, sao trẫm phải chạy đến đây chứ?”
Thải Thải cau mày: “Sở Cuồng, chàng đi đi, được không. Đừng ở lại đây, chúng
ta đã hoàn toàn bị người ta khống chế, chàng ở lại đây thì làm cái gì? Chàng
yên tâm, lần này mục tiêu của bọn họ không phải là chàng, mà là ta, sau khi
chàng đi rồi, ta cũng sẽ không bị nguy hiểm gì cả, Sở Cuồng, chàng đừng để bị
mắc bẫy, đi đi, nếu không chàng hãy coi như là ta đã chết rồi đi.” Thải Thải
nắm lấy tay Sở Cuồng, hướng ra ngoài cửa, thấy không có ai ngăn cản, Thải Thải
nói: “Sở Cuồng, bây giờ chàng đi đi, đi mau, độc chàng trúng ngày mai sẽ tự
hóa giải, đừng để ai đày đọa mình có biết hay không?”
Sở Cuồng hoàn toàn lo lắng, cho nên những điều hắn muốn nói đều đã bị quên.
Thải Thải vừa đẩy hắn vừa lớn tiếng nói: “Sở Cuồng, nếu như lúc này chàng
không rời đi, buông tha cho việc cứu ta, vậy thì ta sẽ chết cho chàng xem!”
Thải Thải gỡ cây trâm từ trên búi tóc của mình xuống đặt ở cổ, hiên ngang lẫm
liệt nói: “Bây giờ chàng hãy ra ngoài, sau đó dẫn người mình trở về kinh
thành, đây tuyệt đối không phải là thời điểm lấy cứng chọi cứng, điều mà chàng
phải làm, đó là làm một vị hoàng đế tốt!”
Sở Cuồng ngây ngốc, đi về phía trước hai bước, đột nhiên quay đầu lại, thấy
Bánh Bao lệ rơi đầy mặt, hắn cắn môi. Giống như định lao qua đây ôm lấy nàng.
Nàng ở trong lòng hò đi hét lại, Sở Cuồng, đừng để ta thất vọng, Sở Cuồng, đi
về phía trước, đừng để ta thất vọng.
Thấy được sự kiên nghị trong mắt nàng, cả người Sở Cuồng run lên, tựa hồ như ý
thức được điều gì.
Hắn cắn chặt môi, đến bật cả máu.
Bánh Bao làm như vậy, chứng tỏ Bánh Bao biết rõ nội tình, rất có thể âm mưu
lần này dính đến an nguy Đại Sở, cho nên Bánh Bao mới cố gắng kêu hắn trở về
Đại Sở. Đáp án đang nằm trên tờ giấy trong tay, nhất định phải rời đi mới có
thể đọc được. Lòng Sở Cuồng như bị xé rách, Bánh Bao nói: “Sau này chàng đừng
nhớ đến ta nữa, chàng coi như ta chưa từng xuất hiện đi!”
Lòng Sở Cuồng trầm xuống như một khối sắt, hắn nhất định phải đi, nếu không,
sẽ lãng phí một phen khổ tâm của Bánh Bao.
Sở Cuồng cứ vậy mà đi ra khỏi Thương Khung cung. Lúc này hắn thậm chí không
thể hiểu nổi tất cả tại sao lại xảy ra như vậy.
Chỉ là thật may hắn đủ thông minh, phân tích từ phản ứng của người kẻ ở đây
đối với mình, mục tiêu của những người này hình như không phải hắn. Có lẽ hắn
đã sai lầm rồi, cũng không phải thiếu chủ Nhiếp Lăng Phong của Thương Khung
cung vì kỳ hạn một tháng kia mà ghi hận trong lòng mới bắt Bánh Bao hành hạ,
diệt trừ mình. Mà là, y căn bản chỉ muốn bắt Bánh Bao. Hắn nghĩ, y hành hạ
mình, có lẽ là để cho Thải Thải phải lo lắng, sau đó mới chịu đi vào khuôn
khổ……
A! Nghĩ tới đây thì càng thêm lo lắng, tại sao lại có mưu đồ với Bánh Bao chứ.
Sở Cuồng rời đi Thương Khung cung, bên ngoài các thị vệ thân cận đang trú
quân.
Mọi người thấy chủ công vẻ mặt mờ mịt thất hồn lạc phách, đi tới quanh chủ
công, nhưng lại không dám nói bất cứ điều gì.
Sở Cuồng thậm chí đã quên mất cả giác đau đớn ngứa ngáy.
Hắn chui vào trong lều, đem tờ giấy giấu trong thắt lưng mở ta, là lời nhắn
của Bánh Bao.
Phu quân Sở Cuồng của ta:
Ta nhất định phải đem đầu đuôi chuyện này, nói rõ cho chàng……
Đọc đến đây, mày Sở Cuồng nhíu chặt lại, nhìn tiếp những dòng chữ nhỏ chằng
chịt của Bánh Bao, là một chuỗi dài những lời nói.
Hắn lên tinh thần, lại gần ánh đèn, ánh đèn lại chiếu sáng lên gương mặt căng
thẳng của hắn.
“Khi chàng đã biết được những chuyện từng xảy ra, đừng giật mình, cũng đừng
tìm bất cứ cách gì, nếu chàng yêu ta, xin hãy làm theo lời ta dặn.”
-oOo-