Tâm Đau Như Bị Đục Khoét.


Người đăng: HắcKê

CV 271: Tâm đau như bị đục khoét.

Lòng y tựa như vẫn còn sợ hãi chuyện năm đó, Thải Thải để ý thấy đang lúc nói
chuyện, bàn tay y bóp chặt lại, từ trong ánh mắt hắn cơ hồ thấy được sắc máu,
loại tâm tình này dễ dàng lây lan, khiến lòng Thải Thải cũng thít lại, Nhiếp
Lăng Phong nói tiếp: “Đại vương ngay lập tức bị một đám phản đồ trục xuất khỏi
vương đình, công chúa và vương tử tuổi còn nhỏ đều bị đánh chết, thê nữ gia
quyến của đại thần trung thành với phụ hoàng, cả nhà đều bị xử trảm.”

“Ta bởi vì có Thương Khung cung cùng mẫu thân bảo vệ, cho nên không bị hại,
sau đó phụ hoàng cố gắng che giấu đi sự tồn tại của ta, cho nên lúc đó vì an
toàn ta liền mang mặc nạ rời đi Thương Khung cung, phiêu bạt cầu học xung
quanh. Thoáng cái thời gian trôi qua, thế lực phụ hoàng ta được khôi phục,
diệt trừ đối lập. Tìm người liên lạc ta, muốn ta trở về tiếp nhận trách nhiệm
tứ điện hạ nặng nề, nhưng mà, lúc đó không ai có thể hiểu rõ mọi chuyện về ta
cả.”

Y nhớ lại, lúc này đã trở nên thật bình tĩnh, “Dường như ta đã quên mình là
như thế nào mà ngồi vững vàng trên vị trí tứ vương tử, cùng vị trí Hung Nô Đại
vương ngày hôm nay.”

“Ờ.” Thải Thải lẳng lặng nghe, nhưng mà nhất định Nhiếp Lăng Phong không thể
đoán được suy nghĩ hiện giờ của Thải Thải đã bay trở về bên cạnh Sở Cuồng rồi.

Nàng đang tưởng tượng, tình huống hoàng tử đảng tranh năm đó Sở Cuồng thảm
thiết như thế nào.

Cho nên nàng không thể trở thành gánh nặng của Sở Cuồng, níu chân hắn được.

Nhiếp Lăng Phong thủy chung vẫn bình thản trước sau như một, điểm này thật
ngoài dự liệu của Thải Thải.

“Sau khi ta trở thành Hung Nô Đại vương, liền lập tức gặp lại những tướng quân
đã phò tá phụ hoàng ta đoạt lại quyền lực, thế lực lớn nhất trong đó, chính là
phụ vương của Diệp Hạ Thái. Cho nên, vì để làm cho mối quan hệ của ta và bọn
họ trở nên vững chắc, ta liền đến Đại Sở, tìm kiếm nữ nhi mà Đại Tướng vì muốn
bảo vệ đã trục xuất đến Đại Sở. Chỉ vì tiểu nữ nhi này, chính là thê tử chỉ
phúc vi hôn với ta.”

“Ngươi đi tìm thê tử của ngươi, có quan hệ gì với ta.”

Y nói tiếp: “Sau ta liền từ đám tôi tớ còn sót lại mà tìm kiếm đầu mối, phát
hiện có lẽ là vào đếm tuyết rơi tán loạn đó, hắn bị sát thủ đuổi giết không
đường để đi, vì vậy liền bỏ cô bé kia ở cửa thư viện kinh thành. Đó, là vào
hai mươi năm trước, ngay lúc đó quan viên coi thư viện họ Chu. Quan viên họ
Chu kia bởi vì đêm đó rất lạnh, cho nên cùng đồng liêu uống rượu với nhau đến
rất khuya, khi hắn ra cửa thì mới có thể thấy được cô bé bị bọc trong tấm da
dê trong đống tuyết. Sau này Chu đại nhân vì tình cờ cứu được mạng của hoàng
đế Đại Sở, cho nên lên như diều gặp gió, bé gái hắn ôm đi năm đó, thế nhưng vì
chút nhầm lẫn, đã trở thành hoàng hậu Đại Sở quốc.

Thải Thải bị lời này của y làm cho khiếp sợ, sắc mặt trắng bệch, tim nàng căng
lên, khóe môi co quắp lại, gắng gượng cười: “Ngươi có bằng chứng gì, tại sao
lại bảo ta chính là bé gái đó, hơn nữa không chừng những lời này của ngươi đều
là nói bừa thôi!”

“Khi đó ta lưu lại kinh thành, thật ra đã tốn rất nhiều tâm tư, chính là nghĩ
nắm giữ nhược điểm của Đại tướng quân vương, mà nữ nhi mà hắn luôn tâm niệm,
chính là chiếc xương sườn mềm đó, vì vậy, ta cẩn thận thu góp chứng cớ, ta
liền biết được, Chu phu nhân căn bản chưa từng mang thai, năm xưa Chu đại nhân
cũng một mực đi tìm đại phu, trị liệu căn bệnh không tiện nói ra đó. Bọn họ
căn bản không thể sinh con……”

“Những điều này, cũng chưa nói rõ……”

Y đang nói gì, y đang nói nàng là một người Hung Nô, hơn nữa còn là tiểu muội
của Quan Bộ Phi?

Đầu óc cũng sắp bị nổ tung rồi, Thải Thải không thể nào tiếp nhận, hơn nữa
cũng sẽ không tin tưởng được.

“Nếu như ngươi nói là thật, vậy Quan Bộ Phi biết không?”

“Chuyện này, chỉ có ta biết rõ, cả nhà Đại tướng quân vương đều cho rằng, nô
tỳ lúc đó đã chết, đáng tiếc, nô tỳ kia căn bản không chết, mà ở trong tay của
ta. Cho nên bây giờ ta với ngươi, là hai người duy nhất biết rõ chân tướng!”

Tức giận đến mặt cũng xanh, nàng lập tức hất đổ đĩa trái cây trên bàn đá, vô
cùng phẫn nộ: “Ngươi vì đạt được mục đích, cái gì cũng có thể nói dối được
sao?!”

“Ta không có nói dối, đây là thật, hơn nữa sớm muộn gì cũng có một ngày nàng
phải biết.”

“Bây giờ ngươi nói cho ta, là có ý gì?”

“Bây giờ Sở Cuồng đang ở bên ngoài, ta sẽ cho hai người các ngươi một lựa
chọn, nếu nàng lựa chọn ở lại bên cạnh hắn, ta liền bắt giữ nàng, uy hiếp tính
mạng hắn. Nếu nàng lựa chọn vứt bỏ tất cả theo ta về Hung Nô là vương hậu, hơn
nữa dùng trí tuệ của mình để phụ tá ta trở thành một Hung Nô vương hoàn mỹ,
như vậy, ta sẽ bỏ qua cho Sở Cuồng, hơn nữa đảm bảo trong vòng năm năm sẽ
không dấy binh. Hoặc là ta sẽ thật sự sẽ cùng Sở Cuồng trở thành hai nước hữu
nghị.”

Nàng nhe răng cười lạnh: “Ta cũng không phải quả hồng mềm, huống chi trong
bụng còn có hài tử của Sở Cuồng.”

“Con của nàng, sẽ trở thành vương tử của ta, nuôi ở trong thâm cung của ta.
Nếu như nàng đáp ứng cùng ta trở về kìm kẹp thế lực của Diệp Hạ Thái cùng phụ
vương hắn, hiệp trợ giúp ta hoàn thành đại nghiệp, ta nhất định sẽ đối đãi tốt
với nàng!”

“Rất đáng giá không phải sao, chỉ cần nàng chấp nhận, lựa chọn rời đi Đại Sở,
biên cương Đại Sở sẽ yên bình, tiền đồ Đại Sở sẽ vô cùng tươi sáng.”

Thải Thải nghẹn đỏ cả mặt, sao nàng lại cảm thấy như mình đang nghe phải
chuyện cười thế này.

Nhưng mà khi nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của nam nhân này, thật khiến cho người
ta cảm thấy y đang nói thật. Dù sao Thải Thải đã tức giận muốn điên, y cho
rằng y tùy tiện mở miệng, là có thể làm tan rã tư tưởng và nhân sinh cả nửa
đời này của nàng hay sao, Thải Thải nói: “Ta sẽ không tin tưởng, ngươi cho
rằng ngươi có thể bắt giữ ta sao, được rồi, ta cũng có thể nói cho ngươi biết,
nếu như ngươi dám can đảm lấy ta để uy hiếp Sở Cuồng, như vậy ta liền tự sát,
để cho ngươi cái gì cũng không thể đạt được.” Nói xong, nàng tức giận vội vàng
rời đi.

Y nói, cha không phải cha ruột, thì không phải cha ruột thật sao.

Nhất Nhi mang một chén trà hạnh nhân tới, lại bị Thải Thải hất xuống đất, Nhất
Nhi ngồi xổm xuống vừa lau vừa nói: “Mới rồi nô tỳ thấy tôn chủ thả một nam
nhân đi vào, nghe nói, người nam nhân kia là hoàng đế Đại Sở quốc.” Nàng vờ
như vô tình nói. Thải Thải nghe thấy thì trong lòng liền binh binh nhảy loạn.

Sở Cuồng đến, hắn đến thật rồi!

Thật nhớ Sở Cuồng, thật là muốn rời khỏi nơi thị phi này!

Ước chừng một canh giờ sau, Nhị Nhi đi vào, mỉm cười nói với nàng: “Tôn chủ
nói, một nam nhân tên Sở Cuồng đã đáp ứng ở đây mấy ngày, tôn chủ bảo, nam
nhân này quả nhiên là rất yêu cô nương, cho nên tâm trạng của hắn rất sốt
ruột.”

Ước chừng ba canh giờ sau, Nhất Nhi nói: “Người nam nhân kia uống rượu độc của
tôn chủ, tôn chủ nói, một chén đó khiến cho người uống cảm thấy như trăm nghìn
con sâu bò lên người, cảm giác này kéo dài một ngày một đêm, vừa nhột vừa đỏ.
Tôn chủ nói, ngày mai sẽ chuẩn bị cho hắn một ly rượu độc khiến hắn vô cùng
đau nhức nữa.”

Tim của Thải Thải liền giống như bị người ta khoét ra vậy.

-oOo-


Hoàng Hậu Đè Bẹp Hoàng Thượng - Chương #271