Loạn Càng Thêm Loạn.


Người đăng: HắcKê

Sở Vinh từ nhỏ tính tình vốn là một bá vương, chuyện hắn chuẩn người khác
không thể không đồng ý với hắn, hắn chướng mắt cái gì thì người khác cũng
không được thích, cho nên tính tình này của Sở Vinh lại làm chính hắn phải bốc
hoả, buồn bực, vì cái gì mỗi lần đến chuyện mấu chốt, vị đường huynh Hoàng đế
cao cao tại thượng kia lại nhất định phải chen một chân vào, hiện tại, ngay cả
Thải Thải béo hắn yêu thích nhất, hắn cũng phải quấy phá, giống như hoành đao
đoạt ái? Sở Vinh tức giận đến nỗi đánh cho thái giám không thể đứng lên, cha
hắn là võ Vương gia, mang binh đánh giặc, cho nên từ lúc cai sữa đã bị đưa đến
quân doanh mà lăn lộn mò mẫm, dù không nên thân, một chút khí lực vẫn là nên
có.

Tiểu thái giám kia làm sao giám động thủ với vương gia được? Chỉ biết ôm đầu
bảo mệnh. Hai mắt đen thùi, khoé miệng cũng chảy máu, hai má lại sưng phồng,
chỉ cố chặt chẽ mà ôm lấy đạo thánh chỉ của Hoàng thượng, nên biết rằng, để
Vương gia đoạt thánh chỉ huỷ đi, hắn cũng phải cùng chết.

“Vương gia, ngài đánh nô tài làm gì? Nô tài chỉ là một kẻ chạy việc truyền lời
——-!”

Nhưng Sở Vinh làm việc, tình, lý đều không phân rõ phải trái, mà nếu phân rõ
phải trái, hắn cũng đã không kêu là Sở Vinh rồi.

“Sở Vinh, ngươi mau dừng tay lại!” Thải Thải thở phì phì từ sau chống thắt
lưng đi ra, Sở Vinh vừa thấy Thải Thải, ánh mắt lập tức dịu lại, giống như một
đứa trẻ đang phải chịu uỷ khuất, “Thải Thải, nàng nói xem, không phải là nàng
muốn làm Hoàng hậu đấy chứ?!” Đừng nói Thải Thải cũng là loại người tham mộ hư
vinh, cũng là loại thích trèo cao, cũng là thế tục…… Hắt hít sâu hai hơi, hận
đường huynh quá ỷ thế hiếp người.

“Vinh tiểu vương.”

Xem, mới vừa rồi còn gọi hiền tế, gọi Vinh nhi, vừa thấy thánh chỉ Hoàng đế
đến liền biến trở về kêu tiểu vương gia, hắn không phục, ngàn vạn lần không
phục.

Thái giám kia bụm mặt, dưới sự bảo vệ của Chu đại nhân đứng lên, hét: “Vinh
quận vương lớn mật, nô tài đang cầm thánh chỉ trong tay, ngài dám đánh nô
tài!”

Phi! Đánh ngươi tên nô tài chết bầm này!

Sở Vinh đã tức giận đến đầu bốc khói.

Chu đại nhân ám thị người mau đi mời lão Vương gia nhanh lại đây, hắn còn
không hiểu vụ sính lễ Hoàng hậu đến tột cùng là như thế nào, đầu óc mờ mịt,
nên không có sức cùng hắn nháo đông nháo tây, vạn nhất truyền vào cung ai ai
cũng khó coi, ngộ nhỡ nhà này ai có mệnh hệ gì, cũng chỉ còn lại con đường cửu
tộc răng rắc này mà thôi. Chu đại nhân sau lưng mồ hôi đều ướt đẫm, cảm ơn
trời đất lão Vương gia sáng sớm nghe nói hắn canh năm đã khiêng hòm chạy đến
Chu gia cầu hôn, thấy hắn hồ nháo, đã sớm hướng nơi này mà chạy.

“Sở Vinh! Thằng nhóc này, con náo loạn cái gì?!”

“Phụ vương?!” May mắn trong thiên hạ này vẫn còn một phụ vương mà hắn sợ. Sở
Vinh nổi giận đứng ở cửa ủ rũ, sau đó ngoan ngoãn đi ra phía sau lưng phụ
vương hắn. Phụ vương hắn, áo tím mũ ngọc (tử sam ngọc quan), bộ dáng bảo đao
chưa lão đầy khí phái, mở miệng liền chúc mừng: ” Chu đại nhân, a, không, sau
này đã là quốc trượng, xin đừng chấp nhặt cùng đứa nhỏ này.” Khoé mắt đảo qua
Thải Thải, cười: “Thải Thải cô nương quả nhiên nhân trung long phượng (rồng
phượng trong biển người), chúc mừng Thải Thải cô nương, sắp trở thành Hoàng
hậu nương nương tương lai.”

“Chuyện này còn không biết như thế nào cả, việc này, ta thật sự rất muốn
ngất!” Chu đại nhân thật lòng nói, đầu óc hắn thật sự xoay không kịp, hết
chuyện này đến chuyện khác, muốn ép chết một nhà già trẻ này hay sao? Nhưng
mà, Hoàng thượng sẽ không đùa đâu, hiện tại ngẫm lại, Thải Thải nhập cung,
thật so với gả cho Sở Vinh, có một người thương nàng, nhưng mà, nhưng mà Hoàng
thượng đây là làm sao vậy, như thế nào lại coi trọng nha đầu Thải Thải kia
đâu? Hắn ngờ vực liếc nhìn nữ nhi một cái, nha đầu béo này, không biết có thể
chất gì, hoặc là từ bụng mẹ mang theo cái vận khí gì, lại được mệnh ‘Mẫu nghi
thiên hạ’?!

“Sở Vinh, mau cùng phụ vương về nhà đã.”

“Phụ vương, Chu đại nhân trước đã đáp ứng con, Hoàng thượng lại hạ ý chỉ sau,
ý chỉ kia lại còn không tuyên đọc, không tính!”

“Ngươi cho là cánh tay có thể vặn được bắp đùi sao? Tiểu súc sinh không biết
cái gì!” Cho đứa con mình một cái tát, mạnh mẽ lôi hắn đi. Sở Vinh hất mặt,
“Thái hậu đau con, con muốn đi gặp Thái hậu!” Sau đó âm thanh hắn muốn đi gặp
Thái hậu vang lên trong đại đường, hai chân Thải Thải có chút nhũn ra, cả
người vô lực, thầm nghĩ tìm một nơi yên lặng để ngẩn người một hồi.

“Công công, ngài không bị sao đi?”

Cuối cùng, tiêu điểm của mọi người đều dừng trên người hắn.

Công công này không dám ở trước mặt quốc trượng làm càn, vẻ mặt xấu hổ cười
cười: “Thỉnh tiếp chỉ.”


Hoàng Hậu Đè Bẹp Hoàng Thượng - Chương #27